Những lời này giống như một cái công tắc, lập tức kéo Giang Nguyệt ra khỏi trạng thái buồn ngủ. Giống như đang ở mùa đông mà bị dội một chậu nước lạnh vào mặt.

Cô lặng lẽ xoay người, đem thân thể cuộn vào trong chăn.

“Không tiễn.”

Giọng nói của cô từ trong chăn truyền ra, hơi nghèn nghẹn nhưng trong giọng điệu không nghe ra chút cảm xúc nào.

Tiêu Kỳ Nhiên nhặt chiếc áo khoác tối qua tùy tiện ném trên mặt đất, nhìn những nếp nhăn trên đó, khẽ cau mày, vỗ nhẹ hai lần rồi mặc vào.

Anh cài chiếc cúc cuối cùng của bộ vest, đứng ở bên giường, đôi mắt lạnh lùng.

“Chuyện tối hôm qua, tôi không muốn có bất kỳ ai biết được.” Anh dừng một chút, chỉnh lại cổ tay áo, rồi nói thêm:

“Đặc biệt là Di Di.”

Giang Nguyệt thiếu chút nữa bật cười thành tiếng.

Người cưỡng ép cô ngủ cùng là hắn, hiện tại lại muốn giả bộ như không có chuyện gì xảy ra cũng là hắn.

Giang Nguyệt cố tình không trả lời.

Tiêu Kỳ Nhiên đứng bên giường một lát, sau đó xoay người mở cửa phòng, đi ra ngoài.

Đến khi nghe được âm thanh cửa phòng đóng lại, Giang Nguyệt mới thò đầu ra khỏi chăn, trên mặt không có một chút cảm xúc nào.

Cô phát hiện, giờ đây cô đã không còn quá để ý đến Tiêu Kỳ Nhiên nữa rồi.

Ngay cả mấy câu nói vừa rồi của hắn, cô cũng cảm thấy không đau không ngứa, giống như không liên quan gì đến cô.

Bị quấy rầy đến hết cả buồn ngủ, Giang Nguyệt vò vò mái tóc, lê thân thể sắp rã rời, từng bước một đi vào phòng tắm.



Sau khi tắm nước nóng, sự mệt mỏi tối qua đã dịu đi đôi chút, Giang Nguyệt vừa sấy tóc vừa cầm điện thoại lên xem.

[Tống Du: Chúc mừng năm mới! Chúc cô năm mới vui vẻ, bình an!]

Giang Nguyệt nhìn thoáng qua thời gian, Giang Nguyệt liếc nhìn đồng hồ, tin nhắn vừa vặn được gửi vào 0 giờ tối hôm qua.

Tống Du thật có tâm.

Khóe môi Giang Nguyệt hơi nhếch lên, gõ vài cái vào điện thoại, trả lời anh, cảm ơn lời chúc của anh.

Một vài người bạn khác cũng gửi lời chúc mừng năm mới, Giang Nguyệt đều chúc lại tất cả.

Vì lý do gia đình, Giang Nguyệt không có nhiều bạn bè, nhưng cũng có một vài người thân thiết.

Sấy tóc xong, Giang Nguyệt nhớ tới buổi tối phải cùng Tiêu Kỳ Nhiên đi gặp đối tác, vì vậy trang điểm nhẹ, lại chọn quần áo phù hợp.

Chờ chuẩn bị xong hết, cô liếc nhìn thời gian, thấy vẫn còn sớm liền quyết định đi dạo ở Hoa Thành một chút.

Nhưng vừa ra khỏi cửa, Giang Nguyệt lại đụng phải Tiêu Kỳ Nhiên.

“Đi theo tôi.” Giọng nói lạnh lùng không chút độ ấm của Tiêu Kỳ Nhiên vang lên.

Giang Nguyệt không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cũng phải đi theo sau anh ta.

Vừa bước vào, cô đã nghe thấy tiếng khóc yếu ớt, ngắt quãng.

Tần Di Di lại khóc?

Giang Nguyệt nhíu mày, muốn xoay người rời đi.

“Giải thích cho Di Di xong rồi mới đi.” Tiêu Kỳ Nhiên nắm lấy cổ tay cô, khuôn mặt nghiêm nghị dường như phủ thêm một tầng băng giá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play