Editor: Bướm Krisục
Beta: Gà Alicu
Mạnh Duẫn Án đang lướt xem điện thoại. Anh rời khỏi WeChat, nhìn ứng dụng QQ đã lâu không đăng nhập.
Không biết từ khi nào, mọi người đều bắt đầu sử dụng WeChat, QQ trên điện thoại chỉ còn là một ứng dụng dùng để trang trí. Mạnh Duẫn Án cũng không sử dụng tới nữa.
Nhìn thấy biểu tượng ứng dụng là chú chim cánh cụt đang quàng khăn quàng cổ, anh nhớ tới chiều hôm qua Thư Du cũng quàng khăn màu đỏ sậm.
Ma xui quỷ khiến thế nào anh lại vào ứng dụng, buổi sáng đã kết bạn, tài khoản của cô nằm trong danh sách bạn bè của anh.
Khung tin nhắn của anh không có ai, ngoại trừ mấy tin nhắn rác quảng cáo, xóa hết những tin nhắn rác, tin nhắn của Thư Du nhanh chóng hiện lên đầu tiên.
Cho nên, rất khó để không chú ý đến một hàng chữ nhỏ.
Và ký tự màu xanh ở cuối khung thoại.
Mạnh Duẫn Án đã nhiều năm không sử dụng QQ, với anh hiện tại mọi thứ đều như mới, nhìn một lúc, anh quyết định mở ra để xem mọi thứ cụ thể và chi tiết hơn.
Tiám
Tiếng Ba Tư, ánh mắt long lanh của người nào đó trong lần gặp đầu tiên.
Động tác của anh dừng lại, khẽ chớp mắt, không biết tại sao tâm trí lại nhớ đến những lần gặp mặt trước đó, nhớ tới đôi mắt hạnh xinh đẹp mà không ai có thể bỏ qua được.
Hô hấp của anh như trở nên ngưng trệ, cằm căng lên. Còn chưa biết cái này sử dụng như nào, anh nhanh chóng trở về khung thoại.
Phúc Bảo chậm rãi đi tới, nó đi quanh anh một vòng rồi tiến ra ban công.
Mạnh Duẫn Án nhìn bóng dáng trắng như tuyết của Phúc Bảo, trở về khung thoại, trả lời: [?]
*
Thư Du:?
“?” Là có ý tứ gì?
Trong giao diện của QQ, khung thoại với Mạnh Duẫn Án hiện lên hai người đã là bạn bè. Thư Du bị cận, cô xoay người cầm cái kính ở trên mặt bàn rồi đeo lên, lúc này mới thấy dưới khung thoại có một dòng chữ nhỏ.
“Tôi bật lướt ngẫu nhiên để xem trang cá nhân.”
Thư Du ý thức được mình đã lướt xem sai người rồi, lúc đầu chỉ định lướt xem bạn bè, ai ngờ bạn thân còn chưa lướt đến, ngược lại người vừa mới kết bạn lại lướt tới. Ban nãy nói chuyện phiếm với Mèo Nhỏ, cô không nhìn kĩ, có lẽ đã ấn nhầm rồi.
Sao tự nhiên lại…
Thư Du suy nghĩ, cô quyết định làm người trưởng thành, một người trưởng thành khéo léo, không có gì phải xấu hổ hết.
Sau đó cô gửi một nhãn dán cho anh.
Bỏ qua vấn đề trên, cô chuyển chủ đề.
Du Cá Gỗ: [Anh Mạnh, buổi tối tốt lành! [ nhãn dán] [nhãn dán]]
Có lẽ Mạnh Duẫn Án đang sử dụng điện thoại, rất nhanh đã trả lời.
Mạnh Duẫn Án vẫn để ảnh đại diện hệ thống: [Buổi tối tốt lành.]
Thư Du không phải là người giỏi nói chuyện, nhìn thấy tin nhắn của Mạnh Duẫn Án, phản ứng đầu tiên của cô là bối rối, sau đó nghĩ tới Phúc Bảo đáng yêu và ngoan ngoãn.
Nhìn cún con nhà mình chỉ nhàm chán nằm ngủ, Thư Du lắc đầu, chuẩn bị nói chuyện chính.
Du Cá Gỗ: [Anh Mạnh, anh đặt tên cho chó như thế nào vậy?]
Cô sắp xếp lại câu chữ, hy vọng mình cũng lễ phép khéo léo một chút.
Lại sợ bản thân không có nói rõ, cô bổ sung thêm: [Phúc Bảo là một cái tên rất đáng yêu, tôi nghĩ anh Mạnh rất giỏi đặt tên, cho nên muốn hỏi anh một chút.]
Du Cá Gỗ: [ Tôi không giỏi đặt tên cho lắm… [đáng thương] ]
Thư Du nhìn đối phương đang soạn tin nhắn, khẽ thở phào, cầm di động chờ tin nhắn trả lời từ anh.
Trong lòng mặc niệm, đây là chuyện nghiêm túc.
Mạnh Duẫn Án: [ Đặt tên… Đơn giản sẽ tốt hơn đấy.]
Qua một lúc, anh lại gửi tin nhắn đến: [Còn phải xem chủ nhân muốn đặt tên là gì. Có rất nhiều tên với mong ước tốt đẹp, còn có những tên chỉ đơn giản là lấy từ các món ăn, hoặc là thuận miệng gọi một cái tên, cún con có phản ứng, liền lấy luôn cái tên ấy. Quan trọng là chủ nhân thích tên gì.]
Thư Du suy nghĩ: [Vậy sao anh đặt tên cho Phúc Bảo là Phúc Bảo? Anh thuận miệng gọi sao? Hay là lấy từ tên các món ăn, hàm ý chúc phúc?]
Mạnh Duẫn Án: [Là điều tôi mong muốn nhất, đơn giản là hạnh phúc thôi.]
Du Cá Gỗ: [Điều mong muốn nhất…]
Mạnh Duẫn Án: [Đúng rồi.]
Du Cá Gỗ: [Tôi đã quyết định rồi, sẽ gọi nó là Vượng Tài! (mắt lấp lánh)]
Mạnh Duẫn Án không nhịn được mà bật cười, tay cầm di động khẽ rung. Từ trước tới giờ anh là người không bộc lộ cảm xúc quá nhiều, vậy mà hôm nay có thể thoải mái thế này.
Sau một lúc lâu, anh mới trả lời: [ Cũng được, cái tên Vượng Tài này nghe cũng hay đó.]
Thư Du bên kia lại không có hồi âm gì, Mạnh Duẫn Án đợi một lúc, thấy cô không trả lời thì thoát khỏi khung thoại.
Nhìn khung tin nhắn trống trơn, chỉ có một tấm ảnh đại diện đầy màu sắc rực rỡ như phim hoạt hình nằm trong đó, anh cảm thấy rất vô tri.
Ma xui quỷ khiến thế nào anh lại ấn vào, đã lâu không dùng QQ, Mạnh Duẫn Án theo trí nhớ trước đây mà vào xem trang cá nhân của cô.
Khác hẳn với dáng vẻ uể oải chán nản lúc buổi chiều, trong trang cá nhân của cô có truyện cười, có những bức ảnh đẹp, còn có cả những bình luận cô làm nũng, trêu chọc, tấu hề cùng với bạn bè.
Cảm giác tươi vui, chân thật và ấm áp vô cùng.
Ngoài ban công bỗng truyền đến tiếng động, Mạnh Duẫn Án cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên, biết chắc rằng Phúc Bảo lại đang lăn qua lộn lại nghịch ngợm với hoa cỏ, anh thuận miệng gọi một tiếng nhưng lần này lại không hề có tiếng đáp lại.
Bàn tay đang lướt điện thoại dừng lại, Mạnh Duẫn Án nhíu mày, dạo này Phúc Bảo không nghe lời như trước đây, anh gọi cũng không thấy trở lại.
Anh đứng lên, vừa lúc nhìn thấy mông nhỏ của Phúc Bảo, cái đuôi đang vẫy vẫy, ngồi ở ban công ngoan ngoãn nhìn sang ban công căn hộ 1602 bên cạnh.
“Phúc Bảo, Phúc Bảo đến đây… Ngoan quá, vừa gọi đã tới rồi.”
Phúc Bảo sủa một tiếng rồi ngồi xuống.
Tầm mắt của Mạnh Duẫn Án chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của Phúc Bảo, tới khi nghe thấy giọng nói của Thư Du, anh không nhịn được mà đi tới.
Hai ngày nay thời tiết khá lạnh. Hôm nay Thư Du mặc quần áo dày dặn hơn hôm trước, quần áo ngủ màu hồng phấn, nhìn tương đối ấm áp.
Hơi thở mùa xuân không có trong cây cỏ hoa lá xung quanh, mà lại thấy được ở trên người của cô gái kia. Mạnh Duẫn Án mím môi, nhìn cô đang chơi đùa với chó.
Thư Du ngồi xổm bên ban công nhà mình, trong lòng ôm cún con vừa mới được đặt tên là Vượng Tài, đôi mắt nhìn Phúc Bảo vô cùng chăm chú.
“Em xem, đây là bé Vượng Tài nè.”
Giọng nói Thư Du ngọt ngào, giọng điệu nhẹ nhàng: “Bé Vượng Tài vẫn còn nhỏ lắm, em nhiêu lớn rồi đó?”
“Ồ, chị quên mất em không thể nói chuyện, đáng lẽ ra chị nên đi hỏi ba em mới đúng.”
Phúc Bảo ngồi ở đó, thỉnh thoảng sủa vài tiếng, dường như có vẻ rất thích nói chuyện với Thư Du.
Thư Du càng nhìn càng cảm thấy vui vẻ, ôm Vượng Tài đang run lẩy bẩy vào trong lòng: “ Bé Vượng Tài nhỏ nhắn đáng yêu lắm đúng không? Vượng Tài là bé gái, em lớn hơn nên em sẽ làm anh trai của bé Vượng Tài được không? Nhưng mà chị cũng chưa kịp hỏi ý ba em, thôi được rồi lần sau chị gặp ba em chị nhất định sẽ hỏi.”
“Trời, em xem, Vượng Tài đang sợ hãi kìa…” Thư Du vội ôm Vượng Tài vào trong lòng. “Cún con chả thơm gì cả, vẫn là Phúc Bảo thơm hơn, Phúc Bảo đáng yêu nhất đúng không!”
Cũng không biết Phúc Bảo rốt cuộc nghe có hiểu không, mà nó hưng phấn đứng lên, lại đi vòng quanh xung quanh, hai bên đều vô cùng vui vẻ.
Thư Du nghiêm túc nói: “Hai em về sau có thể cùng chơi với nhau nha. Chị và ba của Phúc Bảo đã hẹn sau này sẽ dắt hai em đi dạo cùng nhau. Các em là bạn tốt của nhau thì Phúc Bảo sẽ chăm sóc Vượng Tài, không được bắt nạt bạn, biết chưa?”
Phúc Bảo lập tức phối hợp mà “Gâu” một tiếng, âm thanh rất lớn vô tình dọa một người một chó sợ hãi giật mình. Thư Du rụt cổ: “Giọng của em còn rất lớn nữa…”
Phúc Bảo sủa xong, không biết chột dạ thế nào, quay đầu lại nhìn chủ nhân của mình, thấy Mạnh Duẫn Án không có ý trách cứ, liền trở lại với dáng vẻ ngây ngô.
Lời hẹn cùng nhau dắt chó đi dạo?
Mạnh Duẫn Án cong môi, cũng đúng, gật đầu đồng ý.
Anh dựa vào khung cửa ban công, bất ngờ lên tiếng: “ Phúc Bảo cũng là giống cái.”
Thư Du đang xoa đầu Vượng Tài, chợt nghe thấy tiếng nói, giọng nói trong trẻo, giàu từ tính, cô cảm thấy mặt mình dần nóng lên.
Nghĩ đến những gì mình nói ban nãy đều đã bị Mạnh Duẫn Án nghe rõ mồn một.
“À, hóa ra Phúc Bảo cũng là giống cái, vậy là em gái ư?” Cô theo bản năng vén tóc ra sau tai, đứng dậy.
“Nó hai tuổi rồi.”
“Ồ, vậy Phúc Bảo vẫn là chị của Vượng Tài.” Thư Du lúng túng nói.
Mạnh Duẫn Án gọi Phúc Bảo, Phúc Bảo lúc này rất ngoan ngoãn mà nghe theo lời của anh mà đi đến, anh nói: “Phúc Bảo rất nghe lời, sẽ không bắt nạt Vượng Tài đâu.”
Thư Du còn đang chìm đắm trong thế giới của chính mình, nghe được lời này của anh, gương mặt lại càng trở nên nóng hơn, sao cô có thể nghĩ cún con nhà cô chơi với Phúc Bảo sẽ bị bắt nạt cơ chứ?
Mạnh Duẫn Án nhìn Thư Du lại lúng ta lúng tung, anh gật đầu bổ sung nói: “Vào lúc cùng nhau dắt chó đi dạo.”
“Hả?”
Thư Du ngẩng đầu, đôi mắt trong trẻo nhìn về phía Mạnh Duẫn Án. Ngay sau đó, cô nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng.
“Anh đã nói vậy thì tôi yên tâm rồi!”
Mạnh Duẫn Án cơ mặt thả lỏng, cùng Phúc Bảo đi vào trong phòng.
Thư Du ôm Vượng Tài xoa xoa, ôm ấp nó một lúc rồi đặt vào trong ổ, thu dọn mọi thứ, chuẩn bị đi ngủ.
Trước khi đi ngủ, Thư Du còn cùng Mèo Nhỏ tán gẫu một lúc.
Du Cá Gỗ: [ Tớ đã nói anh ấy rất uy tín mà, cậu không cần phải lo lắng quá đâu.]
Nói xong, cô cũng nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
Đến đêm, Mèo Nhỏ nhận được tin nhắn của Thư Du, cô nàng tức giận đến mức nổ cả đom đóm mắt.
Mèo Nhỏ Ma Tiên: [Ừ, anh ta là tốt nhất!]
*
Thư Du làm việc và nghỉ ngơi rất khoa học, khoảng 7 giờ cô đã tỉnh giấc theo đúng đồng hồ sinh học.
Cún con ngoài phòng khách đã bắt đầu kêu gào, tiếng rên rỉ có chút đáng thương. Đêm qua Thư Du ngủ rất ngon, có vẻ Vượng Tài đang dần thích nghi với môi trường xung quanh, cả đêm không có sủa.
Thư Du tâm tình hôm nay khá tốt, ngâm nga hát, xỏ dép lê đi đến phòng khách.
Cô vừa đi vừa dụi mắt, cô vô thức đưa tay mở cửa, nhưng cảm giác lạnh lẽo truyền đến đầu ngón tay, khiến Thư Du giật mình, ngay lập tức tỉnh ngủ.
Cô rụt tay, thấy nước ở trên đầu ngón tay thì bật đèn.
Thư Du ngạc nhiên khi phát hiện ra trên cửa phòng mình có nước, cô thử kiểm tra lại lần nữa.
“Thật sự là nước.” Thư Du lẩm bẩm, không biết rốt cuộc chuyện này là như thế nào.
Cô bước thêm vài bước, phát hiện không chỉ phòng ngủ, mà toàn bộ ngôi nhà đều như bị ngập, trên sàn nhà lênh láng nước.
Thư Du muốn lau sàn nhà trước, nhưng Vượng Tài cứ liên tục sủa, cô đành phải cho nó ăn trước. Đợi Vượng Tài ăn xong, Thư Du mới có thời gian để kiểm tra tình hình xung quanh.
Cô cau mày đi đến ban công, phát hiện ở ban công rất nhiều chỗ có nước, không biết là có từ lúc nào.
Cô mới có ngủ một giấc, sao mà ngôi nhà của cô đã ngập luôn rồi.
Thư Du khóc không ra nước mắt, cô bất lực không muốn làm rõ vấn đề tại sao ngôi nhà của cô ra nông nỗi này nữa rồi, cô vừa cử động, liền trở nên mất thăng bằng. Cô muốn vịn vào lan can của ban công, không ngờ tay lại chạm vào chỗ có nước, trực tiếp bị trượt chân, ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Một tiếng động lớn vang lên, chính Thư Du cũng có thể nghe thấy âm thanh ấy. Dưới chân cô bắt đầu truyền tới từng cơn đau ập đến, đau đến nỗi khuôn mặt cô trắng bệch, hai mắt nổ đom đóm. Trong mơ hồ, Thư Du nhìn thấy không xa ở đằng sau chậu cây cảnh xuất hiện một bóng trắng.
Thư Du như vớ được cọng rơm cứu mạng, cô cố gắng hét to: “Phúc Bảo.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT