Editor: Bướm Krisục
Beta: Gà Alicu
Thư Du nghe thấy ở đằng sau có một tiếng cười khẽ, tuy rằng không nghe ý tứ trào phúng, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy hơi không thoải mái, xoay người liền nhìn thấy Mạnh Duẫn Án tay cầm túi, đang đứng ở cửa thang máy, trên mặt mang theo ý cười đi về phía cô.
Cô hít một hơi, sự không thoải mái lúc nãy bây giờ hoàn toàn biến mất.
Lòng u mê cái đẹp không thể nào cứu chữa.
Thư Du bĩu môi, sau đó quay ra liền tươi cười trở lại nói chuyện với bà Lưu: “ Bà Nưu, sữa bò này ngon lắm, bà cứ nhận đi ạ, mọi người đều là hàng xóm với nhau cả, về sau bà có gì cần giúp đỡ bà cũng có thể tìm con ạ.”
Người bị gọi là “bà Nưu” – bà Lưu lúc đầu không nghe rõ, về sau miễn cưỡng mãi mới có thể nghe thấy được, cười vỗ tay Thư Du: “Cháu ngoan… Thật ra tai ta không tốt, cũng không nghe được rõ mấy, ai da…”
Từ chối không được, cuối cùng bà Lưu đành phải nhận món quà của Thư Du, sau đó đóng cửa đi vào nhà.
Trên tay Thư Du vẫn còn một phần, cô xoay người nhìn thấy Mạnh Duẫn Án vẫn đứng ở đó, cô đi đến, đưa đồ cho anh.
“Thật ngại quá, tôi vừa mới chuyển đến, cún con nhà tôi lại làm phiền mọi người cả đêm qua. Cún con vẫn còn quá nhỏ không biết quấy nhiễu mọi người thêm bao lâu, để bày tỏ lời xin lỗi, tôi có mua một chút đồ anh nhận lấy đi.”
Mạnh Duẫn Án cúi đầu, tầm mắt rơi xuống túi màu hồng phấn được đóng gói cẩn thận trên tay cô, nhướng mi.
Nụ cười còn chưa kịp tắt, anh mím môi, nhưng rồi lại cảm thấy không có gì phải che dấu cả: “… Đây là cái gì?”
Thư Du cảm thấy nụ cười của anh đầy ẩn ý, ý tứ không rõ nhưng không gây cảm giác khó chịu, cô thả lỏng nói: “Tôi mua một túi bánh hạch đào, còn thêm một ít bánh quy.”
Thấy Mạnh Duẫn Án nhìn túi bánh không lên tiếng, cô chần chờ một chút rồi lên tiếng: “Anh… Không thích cái túi màu hồng phấn này sao? Hay là không thích ăn bánh quy?”
Mạnh Duẫn Án khẽ cười, duỗi tay tiếp nhận túi bánh: “Không phải đâu, cảm ơn cô nhé.”
Thư Du thở phào nhẹ nhõm: “Đây là chút lòng thành của tôi, cũng không phải là món gì đắt tiền, nhưng tôi có ăn thử rồi, bánh rất ngon, anh có thể thử xem.”
Cô ngửa đầu nói chuyện, ánh mắt dừng lại ở chóp mũi của Mạnh Duẫn Án.
Thật ra, vẻ ngoài của Mạnh Duẫn Án so với những người trước kia cô gặp qua hoàn toàn không hề thua kém. So với những người nổi tiếng ở trên báo hoặc TV, Thư Du cảm thấy anh cũng vẫn rất đẹp trai không hề kém cạnh.
Mạnh Duẫn Án lại thấy cô đứng ngây ra, đôi mắt hạnh đen nhánh không biết đang suy nghĩ cái gì, nhưng so với ánh mắt lúc nãy ở tiệm bánh, ánh mắt này dễ chịu hơn rất nhiều.
Rời tầm mắt, anh thuận miệng nói: “Cún con nhà cô như thế nào rồi?”
Thư Du nghe thấy câu hỏi của anh, liền thở dài: “Tôi bị lừa, bên bán nói cún con được hai tháng tuổi, nhưng thật ra nó còn chưa đầy tháng. Cũng may thể chất tốt, trong cái rủi có cái may.”
Mạnh Duẫn Án gật đầu: “ Vậy cô tính xử lý như thế nào?”
“Là tôi đón cún con về, tôi cũng rất thích nó, nên tiếp tục nuôi thôi. Nhưng về phía bên bán lừa đảo kia, tôi cũng đã báo cảnh sát rồi, tuy rằng cảnh sát nói chuyện nay chưa chắc được xử lý ổn thỏa…. Đúng rồi còn có…”
Thư Du đang nói, đột nhiên nhận ra hai người đang đứng trước cửa nhà, mới ý thức được bản thân lại hồ đồ mà đứng nói chuyện ở đó, chặn cửa không cho anh vào nhà: “Thật sự xin lỗi, Anh Mạnh, anh mau về nhà đi.”
Cô vội vàng tránh ra, để Mạnh Duẫn Án có thể đi qua, xấu hổ đan hai bàn tay vào nhau: “Thật ngại quá…”
Tiếng cười phát ra từ trong lồng ngực, Mạnh Duẫn Án cười mà khiến cô cảm thấy hơi xấu hổ, Thư Du không biết trong lòng anh nghĩ cô như thế nào, nhưng tiếng cười của anh mềm mại như đang gãi ngứa lòng cô, khiến cho Thư Du có chút bối rối.
Cũng may Mạnh Duẫn Án nhanh chóng ngừng cười, từ góc nhìn của Thư Du vừa hay có thể thấy yết hầu lên xuống.
Thư Du ngượng ngùng không thôi, không biết bên trong có phải nghe thấy tiếng động bên ngoài hay không, đằng sau cánh cửa sủa hai tiếng, sau đó có tiếng móng vuốt cào vào cửa.
Mạnh Duẫn Án ánh mắt tràn ngập ý cười: “Phúc Bảo là vậy đấy, bản tính thiếu kiên nhẫn.”
“Cún con nhà tôi cũng đang kêu quá trời..” Thu Du xoay người mở cửa nhà.
Hai người đối diện nhau bật cười, Mạnh Duẫn Án mở cửa ra, thuận miệng nói: “Cún con ầm ĩ một chút là chuyện bình thường, tôi không để ý quá đâu, cô không cần phải áy náy ở trong lòng mà luôn mở miệng nói lời xin lỗi. Tôi vào trước nhé, hẹn cô lần sau cùng nhau dắt chó đi dạo.”
Thư Du suy nghĩ, về sau mỗi ngày đều có người cùng cô dắt chó đi dạo. Có người đi cùng sẽ rất tuyệt, hơn nữa còn là hàng xóm.
Cô lập tức bật cười, đôi mắt to tròn hiện lên ý cười: “Được nha, hẹn một ngày cùng nhau dắt chó đi dạo.”
Mạnh Duẫn Án cười cười, không ngờ mọi chuyện sẽ thuận lợi như thế, gật đầu.
Chuẩn bị vào nha, anh quay đầu lại nói thêm: “Đúng rồi, bà chủ nhà 1604 là họ Lưu.”
*
Thư Du cảm thấy Mạnh Duẫn Án… Khác hẳn với những người trước kia cô từng gặp qua, tuy rằng vẻ ngoài là một người dịu dàng, còn tốt bụng giúp cô di chuyển hành lí, nhưng khi nhìn vào liền có cảm giác anh là một người khó đoán, nhưng thực ra anh là một người tử tế.
Ngoại trừ ban nãy lúc cho anh bánh hạch đào, biểu cảm của anh không đúng lắm, nụ cười như có như không, còn không tất cả đều ổn, không tìm ra khuyết điểm nào.
Thật tốt, đây không phải là mẫu người từ nhỏ mà cô muốn trở thành sao… Thư Du nắm vạt áo, đều là hàng xóm, cách nhau mỗi một bức tường, hơn nữa cả hai đều là người trưởng thành.
Đứng ở cửa phát ngốc một lúc, đến khi nhìn ánh mắt nhìn thấy cún con, Thư Du mới chợt bừng tỉnh, bước nhanh qua, cho nó một chút sữa dê.
Bận rộn một lúc, vậy mà trời cũng đã tối rồi. Thư Du một tay cầm muỗng nhỏ, một tay bưng trái cây ngồi trên thảm, cách nhau không có xa, cún con cũng không giống như trước mà kêu gào ầm ĩ, ngoan ngoãn yên lặng ngồi trong ổ nhìn cô.
Thư Du thở dài: “Cục cưng, con mà có thể luôn ngoan ngoãn như bây giờ thì tốt biết mấy.”
Cún con nghiêng cái đầu nhỏ, chân trước khẽ động, sau đó lại trở về như cũ.
Thư Du khẽ cười, chút phiền muội trong lòng tan biến: “Cục cưng đáng yêu, bây giờ mami phải đi làm việc để có tiền nuôi con nha.”
Cuốn truyện trước của cô đã kết thúc được một thời gian, sau một khoảng thời gian nghỉ ngơi do thiếu đi một cái gì đó. Sau đó lại bận rộn chuyển nhà nên không có thời gian để viết, hiện tại nuôi thêm một chú cún, tất cả đều đã dần ổn định, cũng là lúc cô tìm nguồn cảm hứng để viết cuốn truyện mới.
Mới vừa mở notebook ra, lại có tin nhắn đến:
Mèo Nhỏ Ma Tiên: [Cá ngốc, có quà gì tặng tớ không?]
Du Cá Gỗ: [Tặng]
Mèo Nhỏ Ma Tiên: [Cậu đi nửa ngày mới trở về, tớ nhắn tin nửa ngày cậu cũng chưa trả lời, cậu tự nhìn lại xem tớ đã nhắn cho cậu từ lúc nào?]
Thư Du cắn môi: [Tớ vốn dĩ cũng chuẩn bị tar lời tin nhắn cậu, nhưng sau đó dì cả nhà tớ lại nhắn đến, nên là cái tin nhắn kia… Haiz tớ cũng không muốn trả lời, nên liền tắt điện thoại.]
Du Cá Gỗ: [Tớ vừa về dến nhà.]
Sợ mèo nhỏ không vui, cô lại bổ sung: [Cún con vô cùng đáng yêu, cậu có muốn xem ảnh mới nhất của nó hôm nay không?]
Mèo Nhỏ Ma Tiên: [Haiz, chuyện của nhà cậu một người ngoài như tớ cũng không tiện nói, nhưnng cậu đã chuyển ra ngoài sống rồi, dì cả nhà cậu lại nhắn gì thế? Mà ảnh con gái nhà tớ đâu, cậu gửi đây xem nào?]
Thư Du gửi ảnh của cún con qua cho mèo nhỏ, thấy phản ứng của cô bạn thân không tồi, cô tiếp tục gửi tin nhắn:
Du Cá Gỗ: [Dì cả nhà tớ nói, tớ lớn như vậy phải biết giúp đỡ người nhà, hiện tại mọi người trong nhà đều bận rộn chăm sóc thai phụ, ý nói muốn tớ trở về nhà, chuyện này khiến tớ vô cùng khó chịu.]
Cô dừng lại một lúc, sau đó nhắn tiếp: [Cỏn lâu tớ mới cịu về, tớ vẫn sẽ ở đây.]
Mèo nhỏ gửi một nhãn dán qua, Thư Du không có nhiều bạn bè để tâm sự, vì vậy liền trút hết muộn phiền với mèo nhỏ: [ Quên dì cả của tớ đi, tớ biết bọn họ đều cùng một phe, tớ có nói thế nào thì bọn họ cũng chẳng nghe…]
Thư du biết mình cũng có chút vô lý, nhưng cô đã dọn ra ngoài lâu như vậy rồi, người bó yêu quý vẫn chưa từng một lần hỏi han cô, không biết thái độ thật sự của ông là như thế nào?]
Cô không muốn về làm phiền đến mọi người.
Mèo Nhỏ Ma Tiên: [Được rồi, dù sao bây giờ cậu cũng đã tự chủ được về kinh tế, còn có cún con. Khi nào cậu muốn về thì hãy về, cũng không ai có thể kiểm soát cuộc sống riêng của cậu nữa. Cứ yên tâm đi, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi!]
Trên gương mặt nghiêm nghị của Thư Du cuối cùng cũng xuất hiện nụ cười: [ Nào có ghê gớm như lời cậu nói, quyền tự do cá nhân của tớ không hẳn bị xâm phạm. Chẳng qua ở nhà nếu có gọi đồ ăn bên ngoài về sẽ bị mọi người bàn tán, dọn ra bên ngoài sống vẫn thoái mái hơn.]
Mèo Nhỏ hiểu mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh. So với những nhà khác thì gia đình Thư Du đỡ hơn rất nhiều. Chủ yếu thân suy nghĩ cẩn thận là được rồi, tự mình có một cuộc sống riêng cũng tốt, cô cũng không muốn nói tiếp chủ đề này liền chuyển chủ đề: [ Đúng rồi, cậu nói đi mua bánh hạch đào, mua để tặng hàng xóm hả?]
Du Cá Gỗ: [ Ừ, mua để tặng hàng xóm. À, anh chủ nhà 1601 rất đẹp trai nha. Hôm tớ mới chuyển nhà đến anh ấy còn giúp tớ chuyển hành lí, nhưng hôm đó không nhìn rõ mặt. Đến tận hôm nay tớ mới thấy, trời ạ, đẹp trai đến mức chảy cả nước miếng.]
Du Cá Gỗ: [ Chủ nhà 1604 là một bà lão phúc hậu, nhìn qua còn rất giống bà tớ, bà ấy cũng không trách tớ, còn nói mình lãng tai, không nghe thấy cún con kêu, bảo tớ đừng lo lắng. Khiến tớ rất cảm động luôn.]
Du Cá Gỗ: [Đúng rồi, xấu hổ nhất là chủ nhà 1604 là bà Lưu, nhưng ta nghe thành là Nưu, kêu người ta là “bà Nưu”. Sau đó anh chủ nhà 1601 đẹp trai kia nhắc nhở ta… Lúc ấy tớ xấu hổ vô cùng luôn, đến bây giờ cũng chưa suy nghĩ ra tớ với bà Lưu ai mới là người nhấn giọng]
Mèo Nhỏ Ma Tiên: […]
Sau đó cô spam thêm mấy cái nhãn dán cảm xúc, tiếp theo trực tiếp gọi điện thoại.
Thông báo có cuộc gọi đến, Thư Du ấn vào nghe, một tràng cười nghe vô cùng đáng sợ vang vọng cả căn nhà, cún con cũng bị dọa sợ mà kêu lên một tiếng. Thư Du vội vàng giảm nhỏ âm lượng.
[Trai đẹp? Có trai đẹp? Anh chàng hàng xóm đẹp trai mà cậu nói đến là như thế nào, sao không nói sớm cho tớ biết? Nhanh chóng gửi địa chỉ qua đây, tớ liền ngay lập tức chuyển nhà ngay trong đêm, tới nhà cậu ở chung.]
Thư Du che miệng cười, giễu cợt nói: “ Cái gì mà ở chung với tớ? Qua mà ở chung với trai đẹp đi hahahahaha, tớ có gặp qua vài lần, thấy cũng không tệ lắm.]
Mèo Nhỏ Ma Tiên: “ Cậu đừng có nhìn mặt mà bắt hình dong, cậu mới gặp người ta có mấy lần làm sao mà biết người ta không tồi. Tớ thấy cậu không đáng tin lắm, cô bạn thân ngốc của tớ ơi đừng để bị vẻ ngoài của anh ta lừa…”
Thư Du trừng mắt, ôm di động nằm xuống sofa.
“Tớ không biết, tớ chỉ là hàng xóm, tớ không biết nhiều về người ta đâu, cậu dừng có mà nghĩ lung tung.”
Hai người cứ nói nhau qua nói nhau lại một lúc, một lúc sau Thư Du mới nói: “Người ta là người tốt bụng, ban công của hai nhà đều thông với nhau, chỉ cách khoảng hai cái điều hòa, cún con sủa đều có thể dễ dàng nghe thấy, người ta cũng không tức giận trách móc tớ gì đâu.”
“Hẳn là như vậy hả…” Mèo Nhỏ bật cười “Đẹp trai đến mức độ nào?”
“… Cậu đừng quá quan tâm đến ngoại hình! Chuyện đó vô cùng ngu ngốc! Người ta EQ rất cao, bởi vậy không cần thêm giá trị nhan sắc để giúp đỡ.” Thư Du cảm thấy bản thân thật chính trực, không quá để ý chuyện ngoại hình của người khác.
“EQ cao?” Mèo Nhỏ đã bắt được điểm chính.
Mèo Nhỏ tra hỏi: “Người ta đã làm gì mà cậu đã nhận định người ta EQ cao?”
Câu hỏi này khiến Thư Du cứng họng.
Hỏi về vấn đề cụ thể như này… Cô quả thật không biết trả lời như nào: “ Ừm… đó chỉ là cẩm giác của tớ. Cậu hiểu cái cảm giác này không? Tuy rằng chúng ta cũng tính là trưởng thành rồi đi, đều đã tốt nghiệp đại học. Nhưng tớ thấy cảm giác tớ với anh ta mức độ va chạm xã hội không giống nhau, Đặc biệt là khi tớ chuyển đến đây sống một mình, cũng không giao tiếp với mọi người xung quanh nhiều. Hôm nay, tớ phát hiện kĩ năng giao tiếp của tớ thật sự đã thụt lùi đi rất nhièu.”
Mèo Nbor ở đằng sau màn hình gật đầu lia lịa: “Tớ cũng vậy…Nhưng tớ ở nhà cũng có bố mẹ thường xuyên nói chuyện, cảm giác cũng không rõ lắm, cậu cảm thấy rõ rệt đến vậy sao?”
Thư du “Ừm” một tiếng, sau đó nói: “Cảm giác anh hàng xóm đẹp trai lớn hơn chúng ra không có bao nhiêu, nhưng so với chúng ta người ta trưởng thành hơn rất nhiều, cách cư xử cũng khiến người ta thoải mái.”
“Khoan…” Mèo Nhỏ lại phát hiện được ý tứ sau lời nói của Thư Du. “Hôm nay cậu cảm thấy năng lực giao tiếp xã hội của cậu không được tốt, không phải là nhờ anh hàng xóm đẹp trai nên phát hiện ra đó chứ?”
“Đúng vậu.”
“Vì bản tính u mê cái đẹp nên khi đứng trước mặt trai đẹp khả năng giao tiếp của tớ cũng không được…”
Mèo Nhỏ chửi tục, sau đó liền nói: “Có rất nhiều trai đẹp khó để kết thân làm quen. Nhưng cũng có những anh chàng đẹp trai, EQ lại cao, không gây khó khăn nếu chúng ta muốn làm quen. Đáng sợ hơn là chúng ta còn có thể không cảm tháy EQ của anh ấy cao chút nào.”
Thư Du trên tay không có việc gì, nhớ tới hôm nay còn không có trừu Q|Q nói chuyện phiếm tự phù, một bên nằm nói chuyện phiếm một bên tùy tay trừu tự phù, một loạt bạn tốt cố định trên top, chậm rãi trừu.
“Không thể nào, tớ cảm thấy anh ấy cũng khá chủ động, anh ấy còn hẹn tớ cùng nhau dắt chó đi dạo.”
Thư Du chậm rãi nói, ảo não chính mình không có trừu đến, nhanh chóng chuyển sang chủ đề tiếp theo.
Thư Du thanh âm thả chậm, ảo não chính mình không có trừu đến, nhanh chóng cắt giao diện trừu tiếp theo cái.
“Thật sự mà nói…”
“Kỹ càng tỉ mỉ nói tới ——”
Thư Du nói về việc anh hẹn cô hai lần cùng nhau dắt chó đi dạo.
Mèo Nhỏ đột nhiên nói lớn: “Cái này mà cậu nói là chủ động? Đây không phải chỉ là một câu nói khách sáo đơn giản sao?”
“Chỉ là câu nói khách sáo sao?”
Thư Du máy móc lặp lại câu nói,, trên tay còn ở trừu tự phù, một loạt người chỉ trừu trúng một cái, vận may quả thực không tốt.
“Không phải là lời khách sáo thì còn là gì nữa hả chị gái? Tỉnh tảo một chút, đừng để bị anh đẹp trai làm lú lẫn tâm trí.”
“Haizzz… cậu chả tin tưởng tớ gì cả.” Thư Du bất đắc dĩ nói.
Máy điện thoại rung lên một cái, Thư Du tùy ý nhìn lên, lập tức trở nên vui vẻ:
“Không thèm nói chuyện với cậu nữa, tớ đã nói trai đẹp thật sự rất chủ động mà, cậu xem, người ta chủ động gửi tin nhắn cho tớ nè.”
Kết thúc cuộc gọi với Mèo Nhỏ, Thư Du mở khung chat với Mạnh Duẫn Án ra.
Mạnh Duẫn Án: [?]