Lão già không trả lời tin nhắn của cậu ngay.
Trình Tri Lạc cũng đoán được đại khái, chắc chắn là anh đang rất bận, cho nên cậu cũng không đợi tin nhắn của anh nữa.
Mặc dù cậu cũng chẳng rõ lắm tình hình cụ thể của nhà họ Phó, nhưng thông qua tình tiết của cuốn sách thì Trình Tri Lạc cũng đoán được đại khái —— Mấy năm nay nhà họ Phó sẽ hoàn toàn được thay máu, những con sâu từ gốc rễ của nhà họ Phó đều sẽ bị Phó Dư Hoài xử lý sạch sẽ, đồng thời vực dậy cả nhà họ Phó.
Cho tới khi nam chính - cậu con trai nhỏ của anh trai Phó Dư Hoài - Phó Tiêu hiện giờ cũng mới chỉ ba bốn tuổi trưởng thành mới dần dần tiếp quản sản nghiệp từ trong tay Phó Dư Hoài.
Mà Phó Dư Hoài - chú nhỏ của nam chính Phó Tiêu, ba của nhân vật phản diện Phó Hạ, theo như trong sách miêu tả thì vẫn luôn là hình tượng đại lão vô cùng thần bí.
Trình Tri Lạc đoán Phó Dư Hoài thần bí lại còn kín đáo thế này chắc là có liên quan đến việc lơ là chểnh mảng với Phó Hạ hồi còn bé, đến nỗi mỗi lần Phó Hạ xảy ra chuyện gì thì cũng đều có người thay cậu bé xử lý công bằng, người đó chắc có lẽ chính là Phó Dư Hoài.
Phó Dư Hoài trong sách như thế nào thì Trình Tri Lạc cũng không bình luận gì mấy.
Bây giờ cậu tới rồi, Phó Dư Hoài lại “cầu xin” cậu ở lại, thế thì anh cũng phải trở thành một người ba đủ tiêu chuẩn mới phải chứ.
Không biết thì có thể học, có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì cũng vẫn kịp sửa chữa, tất cả đều chưa muộn.
Cậu có thể nhìn ra được Phó Dư Hoài rất để ý tới Phó Hạ, chỉ là con người có hơi cứng ngắc, không hiểu cách làm thế nào để bày tỏ tình yêu thương, tính cách Phó Hạ thì lại quá ngoan ngoãn quá hiểu chuyện, sợ rước thêm phiền phức cho người khác.
Cứ như hai loại dung dịch không tương thích với nhau vậy, bắt buộc phải đổ thêm một loại chất lỏng mới thì mới có thể dung hòa được, mà cậu chính là loại chất lỏng mới đó.
Nghĩ đi nghĩ lại, Trình Tri Lạc lại để lại cho lão già một tin nhắn.
Trình Tri Lạc: [Anh có bảng liệt kê những món đồ mà anh đã từng mua cho Hạ Hạ không? Gửi cho tôi một bản đi. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT]
Hỏi Phó Dư Hoài vấn đề này một là muốn xem xem anh đã mua những gì cho Phó Hạ, có cái gì trông cứng ngắc quá thì lấy ra “dạy dỗ” một chút, hai là muốn xem thử có cái nào bị cái bà bảo mẫu kia “lấy” đi hay không, thuận tiện nhắc nhở anh bà bảo mẫu này có vấn đề.
Chuyện của bảo mẫu bắt buộc phải xử lý thỏa đáng mới được, không thể làm tổn hại đến nhóc con được.
Cậu nhìn nhóc con đang ngoan ngoãn đọc sách bên cạnh mình một cái, cuối cùng Trình Tri Lạc cũng “đại phát từ bi” mà trả lời lại tin nhắn của La Phi.
Anh La: [Cuộc gọi video - Bạn bị nhỡ]
Anh La: [Cuộc gọi video - Bạn bị nhỡ]
….
Anh La: [Thế đứa bé đó tên là gì? Tôi đăng ký cho nó, ngày mai cậu đưa nó tới công ty một chuyến, đưa nó tham gia show thiếu nhi nhất định sẽ có rất nhiều lưu lượng, cậu chắc chắn sẽ nổi như cồn…]
Trình Tri Lạc: [Chồng tôi không phải người trong showbiz, anh ấy không mong nhóc con sẽ lộ diện trước màn ảnh.]
Bên kia trả lời lại cũng nhanh thật.
Anh La: […]
Nhìn ba chấm tròn này, khóe miệng Trình Tri Lạc bất giác nhếch lên, đoán chắc La Phi lại nghĩ tới phát ngôn sến sẩm của mình trong cuộc điện thoại hồi chiều.
Phó Dư Hoài thật đúng là một tấm lá chắn tốt.
Nhưng ngay sau đó lại có một cuộc gọi video tới.
Trình Tri Lạc dứt khoát ấn nút “từ chối”, nhắn tin lại.
Trình Tri Lạc: [Nhóc con ngủ rồi, sẽ khiến thằng bé tỉnh dậy mất, có chuyện gì thì nhắn tin đi.]
Vì cơ thể này có tật nói lắp, thế nên Trình Tri Lạc không thích gọi điện thoại nói chuyện với người khác cho lắm, càng đừng nói đến chuyện đối phương lại còn là La Phi.
Hơn nữa, nhóc con mới vừa ríu rít nói muốn đưa hết bánh kẹo của cậu bé cho cậu, để cậu không bị kẻ xấu lừa đi mất, cậu lại có thể nghe điện thoại của “người xấu” ngay trước mặt nó, há chẳng phải là phụ mất tấm lòng hảo tâm của nhóc con hay sao.
Đầu bên kia im lặng mất một lúc, sau vẫn hiện lên trạng thái “đang nhập tin nhắn”, có vẻ là đã chịu thỏa hiệp.
Nhưng tin nhắn vẫn mãi chưa được gửi tới, cũng không biết đang biên soạn cả một đoạn “tận tình khuyên bảo” thế nào.
Trình Tri Lạc cũng không vội, vừa lướt điện thoại của nguyên chủ, vừa đợi tin nhắn.
Bạn tốt trên Wechat của nguyên chủ cũng chẳng có nhiều, trừ người nhà họ Trình và người quản lý, thì chỉ còn lại lẻ tẻ vài người bạn học, phạm vi rất hẹp.
Nguyên chủ còn đội ba mẹ nhà họ Trình lên đầu, chỉ thiếu nước mua lư hương về cúng bái mà thôi.
Trình Tri Lạc không chút khách khí xóa sạch sẽ toàn bộ người nhà họ Trình.
Con cháu nhà họ Trình không ít, xếp trước có một anh trai và một chị gái, xếp sau còn có một em trai.
Vì nguyên chủ từ bé đã bị tật nói lắp, thế nên người nhà họ Trình vẫn luôn đối xử với cậu không tốt, trên có ba mẹ ông bà anh chị, dưới có em trai và người giúp việc trong nhà, họ đều vô cùng chán ghét cậu.
Hồi nhỏ đồ mà nguyên chủ thích đều bị cướp đi mất, thêm việc vốn hay nói lắp, nói chuyện cũng chẳng lưu loát, người lớn trong nhà luôn thấy cậu rất phiền, thấy cậu bị bắt nạt thì cũng giả vờ nhắm một mắt mở một mắt, biết cậu bị hãm hại thì cũng chẳng chịu nghe giải thích của cậu.
Nguyên chủ vẫn luôn phải sống dè dặt, tự ti đồng thời lại luôn khát vọng có được sự công nhận của người nhà, cứ như một con chó đáng thương đang vẫy đuôi vậy.
Sau này biết được cậu chỉ là cậu thiếu gia giả bị bế nhầm thì thậm chí còn đổ hết tội lỗi lên người cậu, cảm thấy cái tên nói lắp như cậu đã chiếm dụng hết tài nguyên của thiếu gia thật quá nhiều năm.
Mà cậu thiếu gia thật lớn lên trong gia đình bình thường, dựa vào tài năng của mình, khó khăn lắm mới có thể bò lên được vị trí hiện tại.
Cảm thấy nếu không có nguyên chủ, thiếu gia thật sẽ không đến nỗi phải chịu đau khổ bên ngoài nhiều năm như thế.
Cũng nực cười lắm cơ.
Nếu người nhà họ Trình thật tâm đối đãi với nguyên chủ, dành cho nguyên chủ tình yêu thương và điều kiện đủ đầy, sau khi biết được chân tướng lại thương cho cậu thiếu gia thật do bị bế nhầm mà phải chịu khổ bên ngoài là không hề có vấn đề.
Nhưng sự thực lại là nguyên chủ từ nhỏ đã phải chịu hết mọi sự lạnh lẽo và bất công trong nhà họ Trình, mà nay lại còn đổ tội danh bị ôm nhầm lên người nguyên chủ, cũng thực sự là ức hiếp người quá đáng.
Nếu không phải sự kiện ngược đại nhóc con sau này, Trình Tri Lạc còn thật tâm thấy thương cho nguyên chủ.
Cũng khá thảm.
Nhưng trút mọi điều đau khổ của mình lên người một kẻ yếu hơn bản thân thì đó là xấu xa, không có gì đáng để thương tiếc cả, phải nói là đáng hận mới đúng.
Cuối cùng, vào thời điểm Trình Tri Lạc xóa hết những cái tên cuối cùng của người nhà họ Trình, vài tin nhắn liên tiếp được gửi tới như đạn bác.
Anh La: [Bây giờ tổ chương trình đã lục tục tung tin về hình ảnh của một nửa số minh tinh và trẻ em tham gia rồi, vẫn chưa có nhóc nào xinh đẹp và đáng yêu hơn nhóc con nhà cậu đâu.]
Anh La: [Vốn cậu đã rất đẹp rồi, trong số những minh tinh tham gia cũng không có ai có thể hơn nổi cậu, thêm cậu nhóc này nữa, chắc chắn sẽ hút được vô số fan.] ( truyện đăng trên app TᎽT )
Anh La: [Tuổi của các bạn nhỏ tham gia show thiếu nhi này cũng rất bé, vì để bảo vệ quyền riêng tư của trẻ em, tin tức về cậu bé đều sẽ được làm mờ, tên cũng chỉ cần báo tên nick là được, cũng có minh tinh dẫn theo các bé nhỏ nghiệp dư theo, nếu không muốn theo con được ngôi sao nhí thì cũng không có bất cứ ảnh hưởng gì với cậu bé sau này. Hơn nữa cậu bé còn có thể học được rất nhiều kiến thức, cũng có thể nhìn thấy càng nhiều thế giới mới hơn nữa trong kỳ nghỉ một năm này.]
Anh La: [Làm nũng với chồng cậu đi, anh ta thích cậu như thế, chắc chắn sẽ nghe cậu thôi, lần này là cơ hội tốt đó.]
Cái tên La Phi này biết rõ nguyên chủ là kẻ đần, chỉ ăn mềm chứ không ăn cứng, cứ luôn nói mấy lời dễ nghe để dỗ ngọt nguyên chủ, nguyên chủ lại không nhìn ra, dễ dàng mắc câu, Trình Tri Lạc thì không ngốc, cậu đều nhìn thấu rất rõ.
Nhưng lần này cậu lại không từ chối La Phi ngay.
Nếu đã quyết định ở lại cùng nhóc con trưởng thành, thế thì chuyện về show thiếu nhi cũng bắt buộc phải sớm ngày đưa ra lựa chọn mới phải.
Một là đồng ý với điều kiện giúp đỡ chi trả số tiền vi phạm hợp đồng của Phó Dư Hoài, không tham gia show thiếu nhi lần này.
Chỗ tốt là có thể tránh khỏi những tình huống phiền phức có khả năng gặp phải, ví dụ như cái cậu thiếu gia hàng thật giá thật Trình Diệp Gia kia, chắc chắn sẽ đối đầu với bọn họ, lại tỉ như đám dư luận tiêu cực trên mạng kia với cậu, chắc chắn sẽ mượn cớ show thiếu nhi lần này tiếp tục lên men.
Chỗ xấu là hợp đồng nguyên chủ ký với công ty giải trí vẫn còn, nguyên chủ là kẻ ngu đần, đầu óc lộn xộn nên mới ký hợp đồng với công ty, hợp đồng này cũng là phiền phức lớn, cứ coi như không tham gia vào show thiếu nhi thì cậu cũng sợ công ty sẽ sắp xếp cho cậu làm việc khác, lại thêm việc Phó Dư Hoài giúp cậu xử lý sẽ khiến cậu lại cảm thấy mắc nợ người ta quá nhiều, dù sao thì cậu ở lại cũng chỉ vì thương cho Phó Hạ hơn nữa lại không muốn bản thân phải hối hận mà thôi, chứ không phải là vì giúp Phó Dư Hoài.
Hơn nữa, cục tức với Trình Diệp Gia và nhà họ Trình vẫn rất khó trút bỏ được.
Hai là tham gia show thiếu nhi, dẫn theo Phó Hạ.
Chỗ tốt là không cần Phó Dư Hoài trả giúp số tiền vi phạm hợp đồng, không nợ nhân tình với người ta, còn có thể bầu bạn với Phó Hạ, thuận tiện trừ bỏ tai họa Trình Diệp Gia trong show thiếu nhi lần này.
Thời gian ghi hình của show thiếu nhi “Du lịch cùng con” lần này là một năm, biểu ngữ tuyên truyền là “Đồng hành cùng bé đi hết một năm xuân hạ thu đông”, không chỉ có thể giáo dục một cách đầy đủ cho con trẻ mà còn có thể mở rộng tầm mắt của trẻ nhỏ, chỉ nói riêng tới bản thân show thiếu nhi này mà nói thì ưu điểm cũng khá nhiều, nếu không thì Phó Dư Hoài trong sách cũng sẽ không đồng ý với nguyên chủ để cậu ta đưa Phó Hạ cùng tham gia.
Chỗ xấu là phải đối mặt với áp lực dư luận và đối đầu với bên phía Trình Diệp Gia, nếu chỉ có một mình cậu thì cậu chắc chắn sẽ không chần chừ do dự, chỉ sợ đưa theo cả Phó Hạ thì sẽ phải cùng chịu ấm ức.
Sau khi cân nhắc kỹ càng, nhớ tới một số tình tiết về nhân vật Phó Hạ nguyên gốc trong sách, ngón tay Trình Tri Lạc ấn nhẹ vào màn hình, chậm rãi nhập chữ.
Trình Tri Lạc: [Anh La, thực sự không dám giấu…]
Trình Tri Lạc: [Tôi muốn rút lui khỏi showbiz.]
Trình Tri Lạc: [Chồng tôi đối xử với tôi rất tốt, nhóc con cũng rất quý tôi, tôi muốn làm một người ba toàn thời gian.]
Trình Tri Lạc: (Biểu cảm xấu hổ)
Trình Tri Lạc: [Chồng tôi nói có thể giúp tôi trả tiền vi phạm hợp đồng, nhưng mà cảm giác tiền vi phạm hợp đồng bên phía show thiếu nhi và công ty nhiều quá… Anh La, anh có cách nào có thể hạ thấp tiền vi phạm hợp đồng xuống mức thấp nhất không? (Biểu cảm chắp tay)]
Mấy tin nhắn đã được gửi đi, mặt Trình Tri Lạc cũng bị cái sự “trong não toàn là tình yêu” trên màn hình ập thẳng vào mặt.
Bên kia có mấy lần hiển thị trạng thái “đang nhập tin nhắn”, nhưng lại không có tin nhắn nào được gửi đi, chắc là đã bị cái sự dở hơi này dọa cho hỏng người rồi.
Trình Tri Lạc không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Hiệu quả tất nhiên là ổn rồi.
Phó Hạ đang ngoan ngoãn đọc sách khó hiểu ngước mắt nhìn cậu, cái đầu nhỏ bé hơi nghiêng sang bên trái, trông cực kỳ đáng yêu.
Mặc dù tò mò ba nhỏ tại sao lại bỗng nhiên bật cười thành tiếng, nhưng cậu bé lại không chủ động đi hỏi, nếu ba nhỏ không muốn chia sẻ với cậu bé thì sẽ khiến ba nhỏ không vui, cậu không muốn làm chuyện mà ba nhỏ ghét, không muốn khiến ba nhỏ không vui.
Mặc dù cậu bé vẫn cực kỳ tò mò thì cũng thế.
Trình Tri Lạc không chú ý tới tâm tư của cậu nhóc nhà mình, thuận thế sờ đầu cậu bé, sáp lại gần liếc nhìn cuốn truyện tranh mà cậu bé đang xem một cái.
Vừa hay bị cậu lật đến đại kết cục của câu chuyện nhỏ này.
(Thỏ ba cứu được thỏ mẹ bị sói xám bắt mất, thỏ con nhào vào lòng ba mẹ, một nhà ba người nhà thỏ vui vẻ hạnh phúc sống cùng nhau.)
Cuốn truyện tranh cũng đã có hơi cũ, nghĩ lại thì chắc là bị nhóc con lật xem rất nhiều lần rồi.
Trình Tri Lạc lại vò đầu cậu bé, không chịu nói gì hết.
-
La Phi cũng không biết mình đã ký hợp đồng với cái thứ quái quỷ gì nữa.
Là một bình hoa chẳng được cái tích sự gì thì cũng thôi đi, lại còn chơi trò trong đầu toàn là yêu với chả đương, bị nhà họ Trình bán cho một lão già mới chưa được bao lâu thì đã đổ gục rồi?
Anh ta dám bảo đảm lão già bên kia chẳng qua cũng chỉ là thấy cậu ta trẻ trung xinh đẹp, có cảm giác mới mẻ với cậu ta mà thôi, đợi qua một đoạn thời gian thì sẽ chán thôi.
Không nhanh chóng lợi dụng móc ra chút tiền và lưu lượng từ lão già và đứa trẻ này mà còn muốn vì lão già đó mà rút khỏi showbiz rửa tay gác kiếm… Cái đồ ngu này.
Sớm biết cậu ta là kẻ đầu toàn yêu với chả đương thì còn chẳng bằng sớm đi xúi giục cậu ta tìm kim chủ là được rồi, ít nhất còn có thể moi móc chút tài nguyên, dựa vào khuôn mặt và thân hình này của cậu ta, người muốn bao nuôi cậu ta còn đầy kia kìa.
Nhưng anh ta đã nhận đồ bên phía Trình Diệp Gia rồi, hơn nữa công ty cũng có ý lừa Trình Tri Lạc vào cùng nhóm với Trình Diệp Gia trong show thiếu nhi lần này, rút cạn chút giá trị cuối cùng của cậu ta, mượn tay show thiếu nhi đang hot lên này để giúp Trình Diệp Gia hot hẳn.
Show thiếu nhi này Trình Tri Lạc bắt buộc phải tham gia.
Cứ coi như là rút khỏi showbiz đi chăng nữa thì cũng phải đợi cậu tham gia cho hết show thiếu nhi lần này xong thì mới được.
Đợi cậu tham gia show thiếu nhi xong thì chắc là danh tiếng cũng đã tụt giảm hẳn, công ty có giữ cậu ta lại cũng chẳng có giá trị gì.
Nếu Trình Tri Lạc đã muốn hạ tiền vi phạm hợp đồng xuống mức thấp nhất…
La Phi dù sao cũng đã lăn lộn trong giới giải trí này nhiều năm rồi, cũng đã từng dẫn dắt qua biết bao tiểu hoa, cũng có quan hệ với thượng tầng công ty, đầu óc cũng coi như là linh động, tài ăn nói cũng rất đâu ra đó.
Mấy phút sau, Trình Tri Lạc cuối cùng cũng nhận được câu trả lời của La Phi.
Anh La: [Cậu mới ký hợp đồng chưa bao lâu, bây giờ đang lúc tuổi trẻ, tôi không kiến nghị cậu rút khỏi showbiz sớm như thế, bên phía công ty chắc cũng sẽ có chút phiền phức, thậm chí có khả năng sẽ còn liên lụy đến cả chồng cậu nữa.]
Anh La: [Nhưng mà nếu thật sự tình cảm của cậu với chồng cực kỳ tốt thì… dù sao thì cũng đã dẫn dắt cậu lâu như thế, nói thế nào thì cũng có chút tình cảm, có thể giúp đỡ cậu thì tôi sẽ cố hết sức.]
Anh La: [Tôi chỉ có thể vì cậu xin công ty gia hạn thêm, nếu cậu có thể đưa đứa nhóc nhà cậu cùng tham gia show thiếu nhi, thế thì kỳ hạn hợp đồng giữa cậu và công ty tôi cũng có thể báo với bên trên để thu hẹp lại, chỉ bằng thời gian cậu tham gia show thiếu nhi đó thôi thì sao?]
Anh La: [Một năm sau cậu sẽ được tự do, có thể làm ba nhỏ toàn thời gian rồi, còn không cần để chồng mình phải giúp đỡ chi trả bất cứ phí tổn bồi thường hợp đồng nào nữa.]
Mục đích đã đạt được, ý cười nơi khóe mắt Trình Tri Lạc càng thêm sâu.
Nếu có thể lựa chọn giữa việc có tham gia show thiếu nhi hay không thì cậu vẫn thiên về vế trước, tức là tham gia show thiếu nhi nhiều hơn.
Cậu biết La Phi và bên công ty kia có tính toán gì, cậu cũng biết nên thay đổi ra sao để lợi dụng chính kế hoạch của bọn họ hố ngược lại đám người kia, đạt được mục đích của mình.
Đây không phải là dễ dàng rơi vào bẫy của cậu hay sao.
Mặc dù dẫn theo Phó Hạ tham gia show thiếu nhi có thể sẽ vì sự đối địch của đám người như Trình Diệp Gia khiến cho Phó Hạ phải chịu ấm ức cùng cậu, nhưng nói gì thì nói cậu cũng có bàn tay vàng nắm rõ mọi tình tiết trong sách, cậu vẫn chắc tới chín phần có thể bảo đảm an toàn cho Phó Hạ.
Còn về phần trăm cuối cùng kia… không phải còn có lão già kia hay sao?
Cũng chẳng phải nhóc con của một mình cậu.
Thêm nữa, cậu nhớ trong sách có một chi tiết miêu tả nhân vật phản diện Phó Hạ —— Phó Hạ yêu thích ca hát, thậm chí còn lén viết một bài hát cho bạch nguyệt quang của cậu bé, nhưng vì những gì trải qua thời thơ ấu và tính cách của mình nên không thể bước lên sân khấu ca hát mà cậu bé vẫn hằng ao ước.
Show thiếu nhi lần này vì để kéo độ hot, không chỉ mời ảnh đế mà còn mời cả ca hậu đã từng vì kết hôn mà ở ẩn và rút khỏi showbiz rất lâu, mặc dù độ hot không còn được như khi trước, nhưng những bài hát mà ca hậu đó để lại vẫn vô cùng kinh điển.
Tham gia show thiếu nhi lần này có lẽ sẽ cho nhóc con một cơ hội để tìm kiếm giấc mơ.
Sau đó, Trình Tri Lạc cố ý ấn vài lần vào khung chat, qua vài phút mới trả lời La Phi.
Trình Tri Lạc: [Thế thì làm phiền anh La rồi ạ! Chồng tôi cũng đã đồng ý rồi (*^▽^*).]
Trình Tri Lạc: [Chồng tôi nói đợi bên trên thông qua xong thì sẽ để anh ấy xem hợp đồng rồi sẽ đồng ý cho tôi dẫn theo đứa bé tới công ty ký kết với show thiếu nhi.]
La Phi bị dáng vẻ cô vợ nhỏ này của Trình Tri Lạc ập thẳng vào mặt, lòng nghĩ lão già này không phải cũng khá biết tính toán đấy sao, cũng vẫn không nỡ cho cậu ta tiền bồi thường vi phạm hợp đồng, đoán chắc lần nói chuyện này giữa anh ta với Trình Tri Lạc cũng bị lão già đó khống chế thôi.
Nhưng cũng không sao, dù gì thì sau show thiếu nhi thì Trình Tri Lạc cũng chẳng còn tác dụng gì với công ty nữa, sau khi báo cáo hết mấy cái uẩn khúc trong này với thượng tầng trong công ty xong thì anh ta tin chắc thượng tầng hẳn sẽ phê chuẩn luôn mà thôi.
Anh La: [Được, cậu mau chóng đi làm đi.]
Trình Tri Lạc vui vẻ gửi gif xấu hổ cho anh ta.
Trình Tri Lạc: [Vâng, tôi đi làm trà chiều cho chồng tôi trước đã nhé, sáng mai rồi chúng ta bàn tiếp nhé anh La.]
La Phi: “…”
Tắt điện thoại xong, Trình Tri Lạc phát hiện không biết từ lúc nào nhóc con đã ôm lấy cuốn truyện tranh cho thiếu nhi tựa sát vào bên cạnh người cậu rồi ngủ say, khuôn mặt nhỏ nhắn bị điều hòa trong phòng thổi cho đỏ ửng, dường như là vì để không làm phiền đến cậu mà không hề dựa hẳn vào người cậu.
Sau khi ăn cơm trưa xong thì quả thực dễ buồn ngủ, nhóc con vẫn luôn không ngủ trưa, còn uống một cốc thuốc, không chịu nổi cơn buồn ngủ mà ngủ quên thì cũng là điều hết sức bình thường.
Trẻ con tầm tuổi này quả thực vẫn cần ngủ đủ, là cậu đã lơ là.
Sợ làm ồn đến cậu bé khiến cậu bé tỉnh dậy nên Trình Tri Lạc khẽ khàng xuống giường, đến cả lúc đóng cửa cũng vô cùng cẩn thận, gần như không phát ra bất cứ tiếng động nào.
Nói muốn đi làm trà chiều thì cũng không phải đang lừa La Phi, chỉ là đối tượng không phải lão già kia mà là nhóc con.
Buổi sáng dùng một ít đồ ăn đơn giản như cháo xong thì con sâu nấu nướng trong người Trình Tri Lạc trỗi dậy, nghĩ tới số thực phẩm trong tủ lạnh kia mà ngứa tay ngứa chân ghê gớm.
Dù sao thì hiện tại cũng buồn chán chả có việc gì làm, hợp đồng của La Phi thì vẫn chưa được phê duyệt, đoán chắc là phải đợi mất vài ngày, Phó Dư Hoài cũng không rep lại tin nhắn của cậu, đi làm ít trà chiều cho nhóc con phải chịu đói mấy ngày trời bồi bổ thân thể thì cũng không tồi.
Nhóc con gầy quá rồi, béo thêm một chút thì vừa đẹp.
Sở thích của cậu cũng không nhiều, nếu có thể thì đợi mấy chuyện rắc rối này kết thúc thì cậu muốn phát triển theo nghiệp nấu ăn, học những kiến thức có liên quan tới dinh dưỡng trong thực phẩm, mở một quán ăn nhỏ thuộc về bản thân, không lộ mặt mà livestream nấu ăn gì đó cũng đều không tồi.
Chính vào lúc Trình Tri Lạc xuống tới tầng một, ngẩn người trước đống thực phẩm trong tủ lạnh, điện thoại đột nhiên reo lên mấy tiếng “ding dong”.
Là tin nhắn trả lời của lão già kia.