Lão già: [Đã giới thiệu danh thiếp “Mẹ của bé con bốn tuổi” cho bạn]

Lão già: [Tôi sẽ để Từ Kỳ sắp xếp các mặt hàng và mấy đơn đặt hàng càng sớm càng tốt]

Lão già: [Bảo mẫu có vấn đề gì sao? Bà ta lấy đồ mua cho Hạ Hạ à?]

Lão già: [Cậu có cần tôi xử lý không, hay cậu có dự định gì khác rồi?]

Lão già: [Hiện tại Hạ Hạ sao rồi?]

Xem ra lão già hẳn đã đoán ra được gì đó rồi, hơn nữa còn rất gấp gáp.

Nhưng cho dù anh có vội thì vẫn hiểu ý của Trình Tri Lạc, cậu muốn giải quyết chuyện này cho đàng hoàng, chứ không phải trực tiếp “việc công xử lý theo phép công”*.

Dựa theo hình tượng nhân vật của anh trong sách, anh sẽ không gửi tin nhắn hàng loạt cho người khác như thế này, đổi lại là người khác có lẽ đã gọi điện cho nhanh.

Dù sao, đối với người bình thường thì một cuộc gọi là cách giải quyết vấn đề thuận tiện và nhanh chóng nhất còn gì.

Nhưng anh không trực tiếp gọi cho Trình Tri Lạc, có lẽ là vì cân nhắc đến tật nói lắp của cậu cho nên mới chọn cách tiếp tục liên lạc qua tin nhắn.

Đối với chuyện này, Trình Tri Lạc rất hài lòng, đặc biệt là sau mấy cuộc gọi liên hoàn ban nãy của La Phi, mức độ hài lòng lại tăng thêm một chút.

Ngón tay Trình Tri Lạc gõ nhẹ trên bàn phím, gửi lời mời kết bạn Wechat cho bảo mẫu mà Phó Dư Hoài gửi qua.

Trình Tri Lạc lập tức quay lại khung trò chuyện với Phó Dư Hoài, tiếp tục gõ… 

Trình Tri Lạc: [Có chút vấn đề, khi nào có hóa đơn của anh thì nói sau nhé.]

Trình Tri Lạc: [Tôi sẽ thử xử lý trước xem sao, khi nào cần tôi lại tìm anh.]

Trình Tri Lạc: [Hạ Hạ đỡ nhiều rồi, đọc sách xong thì lăn ra ngủ rồi.]

Dựa theo quan hệ giữa Phó Dư Hoài và Phó Hạ, cậu sợ nếu giao chuyện bảo mẫu cho Phó Dư Hoài thì quá thẳng thắn, vậy sẽ không đạt được hiệu quả vừa vả mặt bảo mẫu tâm địa độc ác vừa dạy cho nhóc con một bài học được.

Đầu bên kia nhắn tin lại rất nhanh.

Lão già: [Được, làm phiền cậu rồi.]

Lão già: [Bên này hơi bận chút chuyện, lúc nào rảnh tôi sẽ về biệt thự thăm Hạ Hạ.]

Cũng khá lịch sự đó chứ.

Có điều nói chuyện với lão già chẳng thú vị chút nào, cứ như nói chuyện với robot vậy.

Trình Tri Lạc dứt khoát trả lời anh bằng biểu tượng cảm xúc "Cún con OK", chuẩn bị ngắt giao diện để tìm kiếm hướng dẫn ăn uống trà chiều thì có vài tin nhắn gửi tới.

Lão già: [Về show thiếu nhi, nếu cậu thực sự muốn tham gia thì có thể dẫn Hạ Hạ đi cùng, tôi bảo một người bạn đi cùng hai người, cũng coi như có người chăm sóc.]

Trình Tri Lạc đọc tin nhắn này xong thì ngơ ra một lúc.

Hôm nay cậu lấy cớ muốn tham gia một chương trình giải trí mới ký kết mà nhắc đến việc hủy bỏ hợp đồng hôn nhân, vậy nên không thể chăm sóc nhóc con được.

Không ngờ Phó Dư Hoài lại thực sự đi điều tra mấy thứ chương trình giải trí này, còn chủ động đề nghị đưa Phó Hạ cùng tham gia nữa.

Cậu vẫn đang lo lắng không biết nên nói thế nào với Phó Dư Hoài về chuyện đưa Phó Hạ tham gia show thiếu nhi sau khi hợp đồng rút ngắn thời gian ký kết phía công ty có hiệu lực.

Thật may mắn, gặp trời mưa lại có người đưa dù...

Ngay lúc Trình Tri Lạc sững sờ, Phó Dư Hoài lại gửi thêm vài tin nhắn.

Lão già: [Tên cậu ta là Nghiêm Cảnh.]

Lão già: [Đây là danh thiếp, cậu có thể gửi lời mời kết bạn cho cậu ta.]

Lão già: [Đã giới thiệu danh thiếp "scenery" cho bạn.]

Nghiêm Cảnh...

Trình Tri Lạc vừa gửi lời mời kết bạn vừa cảm thấy hình như mình đã từng nghe qua cái tên này ở đâu đó.

Nghiêm Cảnh... Nghiêm Cảnh...

Ngay khi vừa gửi kết bạn, ngón tay Trình Tri Lạc đã dừng lại một chút.

Nghiêm Cảnh... không phải là tên của ảnh đế sao?

Nếu như cậu nhớ không lầm, Nghiêm Cảnh ban đầu dùng danh nghĩa tham gia show thiếu nhi nhưng lại không tiết lộ tin tức về đứa bé anh ấy mang đến, sau đó lại đột ngột chấm dứt hợp đồng với chương trình do trùng lịch chiếu phim, cũng không tham gia "Du lịch cùng con".

Tuy nhiên sau này trong sách có viết trong quá trình quay phim đã xảy ra một vụ nổ do sơ suất của đoàn làm phim, anh ấy bị thương rất nặng nên dần lui khỏi màn ảnh.

Hóa ra Nghiêm Cảnh và Phó Dư Hoài là bạn ư?

Trình Tri Lạc không chắc lần này Nghiêm Cảnh có tham gia show thiếu nhi hay không, nhưng cậu biết rằng sự xuất hiện của anh ấy chắc chắn sẽ tạo ra một loạt hiệu ứng cánh bướm.

Nếu như có thể, thay đổi được một chút kết cục cũng tốt.

-

Một bên khác, trong văn phòng.

Nghiêm Cảnh đi vòng qua Phó Dư Hoà vừa đặt điện thoại xuống tiếp tục xử lý văn kiện, nói: "Tôi sắp chuẩn bị trực tiếp chấm dứt hợp đồng với "Du lịch cùng con" rồi, mà giờ lại từ chối bộ phim của đạo diễn lâu năm vì cô vợ nhỏ và nhóc con của cậu, cậu định cảm ơn tôi thế nào đây?" - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Phó Dư Hoài không thèm nhìn anh ấy, nhẹ giọng hỏi: "Cậu muốn quà cảm ơn gì?"

Nghiêm Cảnh hào hứng, dùng chân kéo một cái ghế đẩu ngồi cạnh Phó Dư Hoài, ra vẻ tán gẫu: "Tôi không muốn gì cả, tôi chỉ muốn nghe ngóng lý do tại sao mối quan hệ giữa cậu và cô vợ nhỏ lại đột nhiên mờ ám như vậy, trước đó không phải còn chẳng muốn gặp người đó lấy một lần sao, đến việc đăng ký kết hôn còn để Từ Kỳ làm thay còn gì? Bây giờ không chỉ đặt người ta lên hàng đầu mà còn đặc biệt quan tâm nữa."

Động tác tay của Phó Dư Hoài ngưng lại một chút, rất nhanh đã khôi phục như thường, sửa lại: "Cậu ấy là nam."

"Được được được, anh chồng nhỏ được chưa, đừng có chuyển chủ đề."

"..."

"Hạ Hạ rất thích cậu ấy."

"Ồ..." Nghiêm Cảnh cố ý kéo dài âm cuối: "Hóa ra là vì nhóc con mà thỏa hiệp à, chậc chậc, hy sinh cao cả quá nhỉ."

Phó Dư Hoài không thèm để ý đến anh ấy.

Thật sự là vì Hạ Hạ.

Chỉ là anh độc thân nhiều năm như vậy, bây giờ đột nhiên bị ép kết hôn, còn xuất hiện thêm một nhóc con, Nghiêm Cảnh chọc ghẹo anh vài câu cũng là chuyện thường tình, Phó Dư Hoài giả vờ không nghe thấy.

Anh không nói cho Nghiêm Cảnh biết chuyện nhận nuôi Phó Hạ ở viện mồ côi, nhưng anh biết hẳn Nghiêm Cảnh cũng đoán được phần nào, chỉ là bọn họ đều ăn ý không nhắc đến.

Trước khi trở về Trung Quốc, anh và Nghiêm Cảnh một người ở nước ngoài phát triển, một người ở trong nước phát triển, cả hai đều vô cùng bận rộn, đến mức một năm còn chả liên lạc được nổi hai lần.

Nhưng tình bạn cùng nhau trưởng thành lại không thể che đậy.

Sau khi anh giải thích chuyện show thiếu nhi với Nghiêm Cảnh, mặc dù Nghiêm Cảnh ngoài miệng lải nhải việc bỏ bộ phim của đạo diễn lâu năm phải chịu tổn thất lớn thế nào nhưng vẫn dứt khoát gọi cho người quản lý bảo cô ấy từ chối để tiếp tục tham gia show thiếu nhi.

"Tôi mong được gặp Hạ Hạ quá đi." Nghiêm Cảnh nhìn cái gì đó trong điện thoại: "Nói thật thì anh chồng nhỏ của cậu trông không có gì để chê, mặc dù không có tài năng gì đặc biệt, nhưng dùng gương mặt này kiếm fan vẫn rất có ưu thế, chỉ là nhìn dáng vẻ có hơi ngốc, có điều không phải bây giờ đang thịnh hành cái gì mà người đẹp ngu ngốc sao."

"Cậu ấy không ngốc." Phó Dư Hoài nhẹ nhàng ngắt lời.

"Ồ?" Nghiêm Cảnh lại vểnh tai lên.

Đáp lại anh ấy chỉ là tiếng lật văn kiện.

Lần giao tiếp này với Trình Tri Lạc đúng là làm anh có chút kinh ngạc, cũng có chút tò mò.

Người thật với thông tin điều tra được có chút không giống nhau...

Không ngốc.

Rất thông minh.

Cũng không biết bảo mẫu đã lấy thứ gì do anh mua cho Hạ Hạ, đã lấy bao nhiêu rồi.

Nếu là anh thì đã thẳng tay sa thải bảo mẫu rồi, nếu không nghiêm trọng, anh sẽ không để ý đến những thứ bà ta lấy vì nể tình người bảo mẫu cũ, nếu nghiêm trọng, anh sẽ yêu cầu Từ Kỳ đưa cho bà ta hóa đơn bao gồm giá cả để bà ta bồi thường đầy đủ. ( truyện trên app T𝕪T )

Trình Tri Lạc sẽ xử lý như thế nào đây?

-

"Ưm..." Khi Phó Hạ tỉnh dậy, cậu bé thấy mình đang ngủ một mình trên giường với một cuốn sách trong tay, còn ba nhỏ thì không thấy đâu cả.

Phó Hạ đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, đầu tóc rối bù.

Thế mà cậu bé lại vô tình ngủ thiếp đi khi đang đọc sách...

Liệu ba nhỏ có cho rằng cậu bé là một đứa trẻ hư không chuyên chú không...

Vừa nghĩ đến mình có thể để lại ấn tượng không tốt cho ba nhỏ, Phó Hạ không khỏi siết chặt đôi tay nhỏ bé đang cầm cuốn sách.

Gian phòng bên trong trống rỗng, mặc dù bật điều hòa nhưng Phó Hạ vẫn cảm thấy trong lòng vắng vẻ.

Cậu bé rất sợ cảm giác ở nhà một mình.

Cậu bé rất thích bám dính lấy người khác.

Phó Hạ lập tức xuống giường, mang dép bông chạy ra khỏi phòng tìm Trình Tri Lạc.

Nóng lạnh xen kẽ khiến toàn thân cậu bé run rẩy, cậu bé nhanh chóng mặc độn vài chiếc áo khoác lên người.

Cuối hành lang có một ban công lớn với cửa hoàn toàn trong suốt, có thể nhìn thấy rõ những bông tuyết rơi.

Tuyết rơi rồi.

Không biết ba nhỏ có thích làm người tuyết không...

Phó Hạ ngửi thấy mùi hương ngọt ngào trong không khí nên đi về phía tầng một.

Thơm thật đấy!

Hai mắt Phó Hạ sáng ngời, theo mùi hương đi vào phòng bếp, Trình Tri Lạc vừa hay lấy ra một đĩa bánh quy nhỏ từ trong lò, đối mặt với cậu bé với mái tóc vểnh lên trông hơi ngốc nghếch, cậu nhịn không được cười khẽ một tiếng.

"Con dậy rồi sao?" Trình Tri Lạc đặt khay nướng bánh lên bàn, dùng đũa gắp bánh quy vào bát.

Phó Hạ gật đầu, nhỏ giọng giải thích: "Ba nhỏ, không phải con cố ý ngủ quên khi đọc sách đâu... bình thường con đều đọc sách rất nghiêm túc.”

Trình Tri Lạc ngừng động tác gắp bánh quy lại, ánh mắt nhìn về nhóc con đang căng thẳng đứng cách đó không xa.

Rõ ràng rất muốn đến gần mình để nhìn bánh quy nhỏ nhưng lại cho rằng bản thân làm sai nên không dám tiến tới.

Nhưng cậu bé đã làm gì sai cơ chứ?

Là điều gì đã khiến cho một đứa trẻ sống cẩn trọng đến thế...

Trình Tri Lạc đau lòng đến mức không gắp bánh quy nữa, cậu đặt đũa sang một bên rồi đi đến trước mặt Phó Hạ, hơi nghiêng người, vuốt lại phần tóc dựng đứng trên đầu cậu bé.

"Bé ngoan à... đứa trẻ ngủ trưa... là đứa trẻ ngoan."

Trình Tri Lạc vốn muốn giải thích cho cậu bé về tác dụng phụ của thuốc, uống thuốc xong dễ buồn ngủ là chuyện bình thường, nhưng do một sự kết hợp kỳ lạ nào đó, cậu lại nhớ tới lời giải thích của Phó Dư Hoài về rượu buổi sáng, lời đến bên miệng lại không nói ra nữa.

May mắn thay, sau khi nói xong, đôi mắt của nhóc con lập tức sáng lên, hiệu quả tốt hơn nhiều so với những gì cậu mong đợi.

"Thật sao ạ?" Trong mắt cậu nhóc dường như có ánh sao lấp lánh sắp rơi ra.

Trình Tri Lạc lại sờ đầu cậu bé, nói: "Đọc truyện trước khi ngủ... ngủ trưa rất bình thường, lần sau... để ba, ba con đọc truyện trước khi ngủ cho con nhé."

Nếu không phải cậu mắc tật nói lắp thì tối nay cậu đã đọc truyện trước khi đi ngủ cho Phó Hạ rồi.

Nhiệm vụ này chỉ có thể giao cho Phó Dư Hoài thôi.

"Thật ạ?!" Phó Hạ vui mừng ôm Trình Tri Lạc, nếu lúc này sau lưng cậu bé có một cái đuôi nhỏ, cậu bé nhất định sẽ vui mừng vẫy vẫy rồi.

Trình Tri Lạc gật đầu.

Rõ ràng chỉ là một việc nhỏ đơn giản như vậy nhưng đối với nhóc con lại giống như hái trăng trên trời vậy...

Trình Tri Lạc lập tức lấy điện thoại ra gửi vài tin nhắn cho Phó Dư Hoài.

Trình Tri Lạc: [Ghi âm vài đoạn giúp tôi.]

Trình Tri Lạc: [Hạ Hạ ngoan, tối nay ba gọi điện thoại cho con kể chuyện trước khi ngủ nhé.]

Trình Tri Lạc: [Nếu tối nay không tiện, anh có thể ghi âm lại truyện trước giờ đi ngủ, đến lúc đó tôi sẽ trực tiếp phát cho nhóc con nghe.]

Trình Tri Lạc: [Chỉ cần chọn một vài cái từ mấy cuốn sách cổ tích thôi, có thời gian thì ghi thêm vài cuốn nữa, làm một mẻ, khỏe suốt đời.]

-

Bên kia, Nghiêm Cảnh đột nhiên bị "đuổi ra ngoài", đang mắt to trừng mắt nhỏ với Từ Kỳ ngồi xử lý văn kiện ở bên ngoài.

"Cạch."

Tiếng khóa cửa đột nhiên vang lên.

"Bên trong có chuyện gì à? Bởi vì bữa tiệc tối nay sao?" Từ Kỳ hỏi.

Nghiêm Cảnh lắc đầu: "... Cậu ta đang ghi âm, không cho ai quấy rầy."

Từ Kỳ không khỏi dừng động tác lại, khó hiểu hỏi: "Ghi âm cái gì cơ?"

"Truyện cổ tích Andersen."

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play