Trình Tri Lạc cuối cùng cũng không có rời khỏi cửa hàng.
Hai cô gái đang tám chuyện sau khi nghe thấy tiếng chuông cùng với tiếng bước chân liền đồng thanh “chào mừng quý khách” với cậu, sau đó còn rất chu đáo giải thích với cậu rằng hôm nay mua ba món bất kỳ ở cửa hàng sẽ được giảm giá 10%, mua năm món sẽ được giảm 20% và đưa cho cậu một chiếc giỏ đựng đồ.
Nhìn những món đồ trang trí tượng trưng cho sự kết đôi và vĩnh cửu trong cửa hàng, Trình Tri Lạc mới ý thức được sắp tới lễ tình nhân ngày 14 tháng 2 rồi.
Tuy là ngày lễ của phương Tây nhưng có thêm một ngày lễ náo nhiệt vui vẻ nữa cũng tốt.
Trình Tri Lạc đội mũ áo phao lên chỉ để lộ đôi mắt đẹp dịu dàng ra bên ngoài, sau đó bước vào sâu trong cửa hàng tỉ mỉ chọn quà cho nhóc con.
Chiếc đèn ngủ hình cây nấm, thú bông cún con, một lọ quả cầu pha lê đựng đầy kẹo, chiếc cốc hoạt hình con cún, băng đô hình con cún, hộp đựng khăn giấy hình con cún,...
Trình Tri Lạc kiếp trước chưa bao giờ có ham muốn mua đồ nên bây giờ vô tình đựng đầy cả một giỏ.
Lúc trả tiền hai cô gái còn rất nhiệt tình tặng cậu một hộp quà lớn, đủ để cậu đựng những đồ cậu vừa mua, còn tặng cậu bông hoa hồng cắm trong bình ở quầy thanh toán, còn chu đáo giúp cậu loại bỏ gai trên hoa gắn thêm giấy note giúp cậu.
Chắc là họ hiểu nhầm đây là quà tặng cho người yêu…
Trình Tri Lạc cũng lười giải thích, nhỏ giọng cảm ơn liền vội vàng rời đi sợ bị nhận ra.
Trình Tri Lạc lại đi mua ba cốc trà sữa, một cốc cho cậu, một cốc cho nhóc con, một cốc cho Từ Kỳ đã vất vả đi cùng cậu một chuyến.
Nhận lấy cốc trà hoa quả Trình Tri Lạc đưa, Từ Kỳ tháo kính râm với khẩu trang ra mỉm cười cảm ơn cậu.
Anh ta chỉ tiếp xúc với Trình Tri Lạc có vài lần, nói thật lòng ấn tượng trước đây của anh ta về cậu rất bình thường, thậm chí có thể nói là không được tốt cho lắm.
Nhưng anh ta cũng nghĩ như Phó Dư Hoài, người có hoàn cảnh và tính cách như này dễ nắm bắt hơn.
Nhưng từ lúc “bị cho leo cây” hôm đăng ký kết hôn, ấn tượng trong lòng anh ta về Trình Tri Lạc được thay đổi hoàn toàn, sau một buổi tiếp xúc ngày hôm nay cảm giác lại khác hoàn toàn.
Có lẽ lúc họ thăm dò cậu, cậu cũng đang thăm dò lại họ chăng…
Phó Dư Hoài khiêm tốn nhiều năm như vậy.
Trình Tri Lạc cũng chưa chắc không thể giả ngốc nhiều năm như thế.
Là do ngay từ đầu bọn họ đã coi nhẹ thiếu gia giả nhà họ Trình này rồi.
Thật may đã thuận lợi kết thành đồng minh.
Đây là một chuyện tốt.
Sau khi đưa Trình Tri Lạc về biệt thự, Từ Kỳ cũng không ở lại, chào Phó Hạ một tiếng sau đó liền lái xe về chỗ Phó Dư Hoài.
Phó Dư Hoài vẫn đang làm việc, gần đây có một dự án rất tốt, chắc có thể thuận lợi giành được nó, còn có thể cho “nhà họ Phó” hiện giờ một đòn nữa.
Năm mới mới bắt đầu được có một tháng, còn rất bận, đợi bận xong mọi việc sẽ ổn thôi.
Lúc nhà họ Phó thay xương đổi thịt hoàn toàn, Phó Hạ cũng có thể quang minh chính đại cho tất cả mọi người biết đến với tư cách là con cháu nhà họ Phó, không cần phải trốn tránh như thế nữa. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Phó Dư Hoài đang làm việc, anh nghe thấy tiếng động liền ngước mắt lên nhìn xem người đến là ai, sau khi phát hiện là Từ Kỳ thì xoa mày hỏi: “Thế nào rồi?”
“Rất thuận lợi.” Từ Kỳ giơ cốc trà hoa quả lên, trên miệng còn lưu lại ý cười nhạt: “Là cậu Trình mua đấy, còn mua cho Hạ Hạ một cốc nữa, anh có muốn uống không?”
Anh ta biết Phó Dư Hoài trước giờ không thích uống những thứ này, hoặc cũng có thể nói trừ cà phê với nước trắng ra, dường như anh không uống bất kỳ loại nước nào khác bao gồm cả rượu.
Nghiêm Cảnh lúc nào cũng cười nhạo anh vô vị, Phó Dư Hoài cũng chẳng buồn giải thích.
Câu nói này chỉ để trêu anh một chút thôi.
Phó Dư Hoài không thích uống, anh ta thì lại khá thích…
“Ừ.” Ánh mắt Phó Dư Hoài rơi trên cốc trà hoa quả, giơ tay về phía anh ta.
Từ Kỳ: “?”
“Đúng lúc đang khát.”
-
Khi Trình Tri Lạc về đến nhà, cậu không có trực tiếp mở cửa mà cố ý nhấn chuông, gọi tên của cậu bé một tiếng nói mình quên đem theo chìa khóa, sau đó cầm hộp quà lúc nãy bọc sẵn trên xe lặng lẽ chờ đợi.
Sau đó cậu nghe thấy tiếng bước chân bịch bịch bịch trong nhà, không lâu sau cửa đã được mở ra.
Sau khi nhìn thấy là cậu, mắt nhóc con lập tức sáng lên, mềm mại gọi cậu một tiếng ba nhỏ, làm nũng nói: “Ba nhỏ cuối cùng cũng về rồi.”
Giống như một con cún dính người, lúc nào cũng mong đợi cậu trở về.
Sau khi tạm biệt với Từ Kỳ, Trình Tri Lạc đưa nhóc con đến phòng khách, đặt quà lên trên sô pha.
TV bị nhóc con tắt mất rồi, có một cuốn sách ảnh đặt trên bàn trà.
“Đây là gì vậy ạ?” Phó Hạ mong đợi hỏi.
“Quà mang về cho con đấy.” Trình Tri Lạc thuận thế xoa đầu nhóc con: “Mở ra xem xem.”
Sau khi nhận được câu trả lời, Phó Hạ vui mừng tháo chiếc nơ cột bên ngoài theo sự chỉ dẫn của Trình Tri Lạc, sau đó mở nắp hộp quà ra.
Hộp quà rất lớn, bên trong đựng đầy quà nhưng lại rất gọn gàng không hề bừa bộn chút nào.
Phó Hạ quỳ trên ghế sô pha, cẩn thận lấy đồ trong đó ra tỉ mỉ xem như đang tìm bảo bối vậy, nụ cười trên mặt chưa hề hạ xuống.
Cái đèn ngủ hình nấm này có thể đặt ở đầu giường, buổi tối khi nghe ba kể chuyện thì bật lên.
Thú bông cún con này cậu cũng sẽ ôm nó đi ngủ mỗi ngày!
Wa! Một cái lọ đựng rất nhiều kẹo! Còn đẹp hợp hộp kẹo của cậu bé nữa!
…
Chưa có ai tặng nhiều quà như thế cho cậu bé cả.
Kể cả ba.
Cho đến khi món quà cuối cùng được lấy ra khỏi hộp, trong lòng ngực Trình Tri Lạc bỗng có một nhóc con đáng yêu chui vào. ( truyện trên app T𝕪T )
Nhóc con trong lòng cậu ngẩng đầu, giọng mềm mại làm nũng nói: “Ba nhỏ là người ba nhỏ tốt nhất trên đời này.”
Cậu bé cũng là đứa trẻ hạnh phúc nhất!
Trình Tri Lạc cười xoa đầu cậu bé, bỗng cảm thấy mình bị nhóc con bẫy rồi, lúc bắt đầu cậu rõ ràng chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi cốt truyện trong nguyên tác, nhất là nhóc con phản diện này, bây giờ ngược lại lại càng muốn đối tốt với cậu bé, nuôi dưỡng cậu bé thật tốt.
Nếu bây giờ phải gắn một hashtag cho cậu thì nó chắc chắn là —
#Dần dần đánh mất chính mình trong từng tiếng gọi ba nhỏ#
Làm nũng trong lòng Trình Tri Lạc một hồi xong, Phó Hạ bắt đầu trở nên “bận rộn”.
Đèn ngủ cây nấm phải đặt ở đầu giường, cốc hình cún con phải rửa sạch đặt ở trên bàn, hộp đựng giấy con cún phải đựng giấy vào, lọ kẹo thì bỏ vào “nơi bí mật” của cậu bé…
Trình Tri Lạc thấy vậy cũng để cậu bé bận rộn, cậu đi lên tầng hai chuẩn bị thay một bộ đồ trong nhà thoải mái, trong biệt thự có bật máy sưởi nên không lạnh.
Trong lúc bận rộn, Phó Hạ cũng đang suy nghĩ xem nên tặng quà gì cho ba nhỏ.
Cậu bé cũng muốn làm ba nhỏ vui.
Đột nhiên, ánh mắt Phó Hạ rơi vào hoa hồng Trình Tri Lạc tùy tiện đặt trên bàn trà.
Đây cũng là quà của cậu bé sao?
Phó Hạ háo hức cầm bông hoa lên, cẩn thận nghiên cứu dòng chữ ở trên giấy note.
“Chồng… yêu…”
Tuy cậu bé không biết nhiều chữ lắm, nhưng từ “chồng” với “yêu” thì vẫn nhận ra được.
Chồng yêu.
Cậu bé nhớ dì bảo mẫu có nói qua ba nhỏ với ba là vợ chồng.
Thì ra là quà tặng ba!
Đúng lúc này, điện thoại nằm cạnh bông hoa bỗng vang lên.
Cậu bé biết ảnh đại diện này, là ba!
Ba nhỏ lên tầng hai rồi.
Điện thoại vẫn đang reo.
Phó Hạ do dự một chút, duỗi bàn tay nhỏ ra nhận điện thoại.
-
Khi Trình Tri Lạc từ tầng hai xuống liền nghe thấy nhóc con cầm bông hoa hồng lấy ở cửa hàng nói với điện thoại di động: “Ba, đây là quà ba nhỏ tặng ba đó, lúc nào ba mới về vậy ạ?”