Tôi muốn nói.
Số phận của tôi thật sự có thể nói là bi thảm.
Cha mẹ bỏ tôi mà đi, một mình tôi sống vô cùng gian nan, nhưng tôi cũng không từ bỏ, nghiêm túc sống, gần đây thật vất vả mới tìm được một công việc có đãi ngộ bình thường ở một nhà trọ, chỉ cần cả ngày dẫn khách tiến vào phòng khách nên vào, ở lầu một chật hẹp bưng thức ăn cho những người đang ngồi haowcj đứng nói chuyện ồn ào.
"Gian Chức, đưa cái này đến quán trà Lâm Nguyên đi." Bà chủ đưa một cái túi vuông vắn cho tôi, bên trong là sushi được chuẩn bị tỉ mỉ, dùng khăn làm từ tơ lụa quý — hoàn toàn khác với đồ ăn giao đi trước đây, lần này khách hàng nhất định cao quý hào phóng, mới có thể khiến bà chủ thận trọng như thế.
Tôi có chút lo lắng: "Cái này quá quý giá... Để tôi đưa có phải không tốt lắm không?"
Ai biết vị khách kia có tính tình gì, nếu đối phương gây phiền phức, chân chạy vặt như tôi khẳng định đứng mũi chịu sào.
Bà chủ lại buồn bã thở dài, vuốt ve khuôn mặt có nếp nhăn của mình: "Nếu không phải vị hoa khôi kia tùy hứng, muốn người hầu hạ xung quanh toàn bộ đều là người trẻ tuổi xinh đẹp...... Tôi sẽ tự mình đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT