Tân Hòa, hoặc nói là Thanh Mộc, khẽ giật giật khóe miệng, muốn lộ ra ý cười lại chỉ làm cho người ta cảm thấy gượng ép, nó vươn tay: "Thi Tự Lý..."
"Mời đi ra ngoài." Tôi lặp lại.
"..." Nước mắt Thanh Mộc trong nháy mắt rơi xuống, giọng thấp xuống, sâu trong cổ họng dường như đè nén nức nở, giọng của cậu ấy vốn là mang theo mê hoặc, bây giờ càng là vừa nghe đã khiến người ta mềm lòng, nghe theo bất kỳ cầu khẩn nào của cậu ấy: "Thi Tự Lý. Thi Tự Lý... đừng mà”
Cậu ấy giống như một con cún con nằm sấp trên mép sô pha, ngửa đầu khóc về phía tôi mà khóc, túm lấy góc áo của tôi, một chuỗi nước mắt trượt xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, đôi mắt lấp lánh, cau mày,vẻ mặt buồn bã như cậu ấy cực kỳ yếu đuối, chạm vào là vỡ.
"Lần sau tôi không như vậy..." Cậu ấy nói, cúi đầu muốn cọ cọ bàn tay tôi chống trên sô pha.
Tôi thu tay lại: "Cậu không nghe tôi nói sao? Đừng giả vờ đáng thương nữa.”
“Tôi không có giả vờ đáng thương!” Thanh Mộc vội vàng nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT