Tôi vội vàng thu tay lại, trong mắt cảnh sát Tùng Hạ đi tới giả vờ như không có chuyện gì xảy ra cười giả với Thanh Mộc, lấy âm lượng mà hai chúng ta nghe được nói: "Sợ là cậu bị cái loại bệnh kia..."
Tôi nói xong vừa lúc cảnh sát Tùng Hạ đến, cắt ngang trả lời Thanh Mộc, lông mày Thanh Mộc nhướng lên, im lặng nhìn tôi một cái, lại nhíu mày không kiên nhẫn nhìn về phía Tùng Hạ.
Tùng Hạ hoàn toàn không phát hiện ra sự không kiên nhẫn của cậu ấy —— Không bằng nói phát hiện cũng không thèm để ý, anh ta tha thiết nói: "Tôi cũng sắp tan tầm, không bằng cùng đi ăn cơm đi, Phú Giang."
Tôi nghe xong liền biết không có chuyện gì của mình, dừng một chút, dựa theo nghi thức xã giao nói: "Vậy tôi đi trước, tạm biệt hai người."
Quay đầu đi về phía cửa lớn, ai ngờ một bàn tay lạnh lẽo bất ngờ túm lấy cổ tay tôi.
Tôi quay đầu lại, Thanh Mộc nhếch khóe môi, trong đôi mắt phản chiếu dáng vẻ nghi hoặc của tôi: "Thi Tự Lý cũng đi đi. Cậu xem này, trán tất cả đều là mồ hôi lạnh, cảnh sát khẳng định rất hung dữ với cậu, nhất định phải để bọn họ mời khách mới được.”
Tùng Hạ sợ hiểu lầm tranh thủ giải thích: "Không phải không phải, hẳn là phạm nhân Điền Phong kia hẹn gặp. Cậu biết không, bệnh tâm thần mà, nhất định..."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT