Sau khi trở lại khách điếm, Hỷ Nhi tò mò hỏi: "Tiểu thư, làm sao người lại biết Như Ý Cư thuộc về Thất gia?"
Nghe đến hai chữ "Thất gia", tim Thẩm Như vẫn còn đau đớn, nàng làm như không có chuyện gì nói: “Ta cũng đoán mà thôi, đồ mà lão quản gia kia xem qua không bao giờ định sai giá, chỉ là vừa rồi ông ta chỉ tùy tiện cầm lên, xem xét một chút rồi nhất quyết ra giá hai ngàn hai trăm lượng. Mặc dù ta không hiểu chuyện cầm đồ này cho lắm, nhưng ta cũng biết một đống trang sức kia chắc chắn sẽ không được đến mức giá đó, trên đời làm sao lại có chuyện tốt thuận tiện đến như vậy? Ta chỉ hỏi thử hắn một chút thì hắn đã lộ ra sơ hở."
Hỷ Nhi nhớ lại vẻ mặt hoảng hốt lúc chiều của tiểu nhị, không khỏi gật đầu khâm phục, chỉ là nàng cũng không nhịn được mà khuyên: “Tiểu thư, người đừng trách nô tỳ nhiều chuyện, cho dù có là cửa hàng của Thất gia thì có làm sao? Hiện tại chúng ta đang thiếu tiền, Tôn tiểu thư đã nhờ Thất gia chiếu cố đến người nhiều hơn, chúng ta nợ ân tình của ngài ấy, chúng ta có thể trả lại khi đã ổn dịnh ở Hàng Châu trong tương lai. Theo nô tỳ thấy, bây giờ không phải là lúc cậy mạnh."
Thẩm Như im lặng một lúc lâu rồi nói: "Nợ ân tình ai cũng được nhưng ta không muốn nợ ân tình của hắn."
Hỷ Nhi nghe nàng nói vậy, nhận thấy có khuyên thêm nữa thì nàng cũng không nghe lọt, bất đắc dĩ thở dài, hai người thổi tắt đèn rồi đi ngủ nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, tiểu nhị khách điếm gõ cửa, nói có khách đến gặp.
Thẩm Như và Hỷ Nhi đều cảm thấy kỳ lạ, theo lý mà nói, bọn họ ở Hàng Châu không có người thân, thậm chí là người quen, sao đột nhiên lại có người đến thăm bọn họ?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT