Đúng là không cần lo ăn uống, lúc trước Đậu Đậu còn chưa sinh bệnh, cuộc sống rất bình thường, chỉ cần làm việc thì có cơm ăn, công việc trong nhà cũng không có gì vất vả.
Nhưng đến hôm nay mới biết được thế nào là khó khăn.
Đậu Đậu trong ngực của thị ngủ không yên ổn, lâu lâu lại ho hai tiếng, tiếng hô hấp mỏng đến mức không vểnh tai là không nghe được. Khương đại tẩu sợ hãi, vội ôm chặt con rồi dỗ dành nó, nước mắt rơi xoành sạch như chuỗi hạt châu bị đứt.
Trong bầu không khí buồn khổ và tuyệt vọng này, bên ngoài vang lên tiếng của Khương Nhị Miêu, hỏi đại ca đại tẩu đã ngủ chưa.
Khương Đại Tráng lau mặt, không để đệ đệ nhìn thấy mình khóc, sau đó mới mở cửa ra nói mình chưa ngủ. Khương Nhị Miêu đi vào rồi đóng cửa lại, không nói gì mà chỉ móc túi tiền đầy vết khâu trong người ra, đưa qua, nói: “Tổng cộng có bảy mươi chín văn, lại có thêm năm mươi văn mà nãi nãi cho, huynh tẩu cầm lấy đưa Đậu Đậu lên trấn trên xem bệnh đi.”
“Sao… Sao đệ có nhiều tiền thế? Ở đâu ra?” Khương Đại Tráng lắp bắp kinh hãi nói.
Khương đại tẩu đang ôm Đậu Đậu ở trên giường đất cũng đứng lên, thị cũng rất kinh ngạc, động tác mạnh đến mức suýt đánh thức Đậu Đậu trong ngực, thế là thị vội vàng đặt Đậu Đậu lại giường đất. Hai vợ chồng đều nhìn Khương Nhị Miêu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT