Sầm Việt nếm thử một viên, mùi vị chua chua ngọt ngọt, cũng được, hạt cũng nhỏ, ăn được một nửa y mới nhớ, chợt nói: “Ăn xong nhớ nhả hạt, đừng nuốt nhé.” Y lại không yên tâm, thế là tự mình nhổ hạt ra, làm mẫu cho A Phi xem. 
Tề Thiếu Phi ăn viên thứ hai, quai hàm phồng lên, vui vẻ nhai nhai, lúc nói chuyện thì đáng yêu y hệt trẻ con: “Lưu ma ma dạy A Phi, ăn hạt, đau đau bụng.”
“Đúng vậy, không ăn sẽ không đau đau.” Sầm Việt cười nói. 
Trong nhà bếp, lưu ma ma dọn dẹp đồ ăn, thấy nhiều thịt cũng không nói gì, chỉ bảo mua thì mua, bây giờ trời cũng không quá nóng, sẽ không hỏng. Tiểu Cúc nhìn đống thịt thì thèm đến suýt chảy nước bọt, buộc miệng nói: “Nhất định là do trước kia tề quân ít ăn ít, giờ gả cho tam thiếu gia, có tiền nên muốn mua nhiều thịt cho đỡ thèm.” 
“Đừng có nói xấu sau lưng tề quân.” Lưu ma ma nói. 
Thật ra Lưu ma ma cũng nghĩ như vậy, nhà họ Sầm không phải là nông hộ giàu có, nếu không cũng không mở miệng đòi năm mươi lượng sính lễ, chẳng khác nào bán ca nhi cả. Nhưng không thể nói ra, bọn họ là hạ nhân, sau có thể nói xấu sau lưng chủ tử. 
Tiểu Cúc bị mắng thì oan ức, thành thành thật thật làm việc của mình. 
Sau đó Mai Hương lại nói: “Tiểu viện của chúng ta còn đỡ, lời này của ngươi nếu mà nói ở bên đại viện, thì tiêu đời rồi.” Nói xong, nàng ta hừ một tiếng: “Đại nãi nãi dẫn theo đệ đệ nhà mẹ đẻ mình, hận không thể ép khô nhà họ Tề.” 
Bây giờ tề quân mua ít thịt thì có là gì? 

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play