Như vậy, chỉ riêng hoa màu trồng xuống, nhân lực chăm sóc, lại vận chuyển, lại bán, đại thương nhân hoa màu tự nhiên là có lời, nhưng khởi đầu gian nan, giống như hạt giống cây, từ khi trồng xuống đến khi kết quả, ít nhất phải hai ba năm.
Trong khoảng thời gian này, nếu không có lợi nhuận thì người dân thường nào dám làm như vậy?
Vì thế, thị trường trái cây quả thực khan hiếm. Người dân muốn ăn thì đều là trồng vài cây trước cửa nhà, kết nhiều quả thì gánh ra chợ bán rong, giống như loại lê, dưa, táo mà Sầm Việt từng nói trước đây.
Giống ít.
Tầng lớp thượng lưu thì dĩ nhiên được ăn nhiều loại hơn, quả to, ngọt, nơi nào cũng có người giàu, có thị trường chuyên cung cấp cho người giàu. Tuy Sầm Việt chưa từng đến kinh thành nhưng cũng có thể đoán được các vị quan lớn không thiếu trái cây để ăn.
Họ quyết định sẽ bao trọn thị trường phủ Phong Hòa.
Ba mẫu táo, ba mẫu anh đào, ba mẫu nho, nửa số ruộng còn lại sẽ trồng dâu tây và dưa hấu. Dưa hấu có thể vận chuyển đường dài, nhưng nặng và to, dâu tây thì không dễ vận chuyển, dễ bị hỏng do xóc nảy, mỗi loại đều có ưu nhược điểm riêng, nên vẫn là trồng mỗi loại một nửa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play