Không thấy bóng dáng Tề lão gia đâu nữa, nụ cười trên mặt của Đỗ thị cũng phai nhạt, mụ ta bày ra vẻ là đại nãi nãi, nói với Sầm Việt: “Ngươi cũng nghe thấy rồi đó, lão gia coi trọng ngươi, tình huống của Phi Nhi như thế này, hắn cưới ngươi vào cửa, tốn đến năm mươi lượng bạc, nếu nửa đường xảy ra gì đó bất trắc gì, dù ta có thiện tâm cũng sẽ không tha cho ngươi đâu.”
Đỗ thị lười giả vờ trước mặt Sầm Việt, một ca nhi nhà nông thôi mà, sau lưng chẳng có chỗ dựa, hơn nữa lời này của mụ ta dù có bị truyền ra ngoài thì cũng là mụ ta thương Tề Thiếu Phi, lão gia nghe thấy cũng không nói gì mụ ta cả.
“Mẫu thân thật nhân từ.” Sầm Việt vừa mới nói xong thì Tề Thiếu Phi đã chắn trước người y, nói: “Mẫu thân đừng hung dữ với Việt Việt, Việt Việt tốt nhất!”
Sầm Việt được che chở sau tấm lưng to lớn của Tề Thiếu Phi, lòng y mềm mại hẳn ra.
“Tốt tốt, mẫu thân không hung dữ, ngươi, cái đứa nhỏ này…” Đỗ thị qua loa vài câu rồi bảo bọn họ quay trở về.
Khi ra cửa, Lưu ma ma vẫn chờ ở đó, sau khi đi xa khỏi chính viện thì Sầm Việt mới hỏi: “Phụ thân nói chuyện trong tiểu viện sau này sẽ do ta xử lý, trước kia ta chưa từng quản gia, không hiểu những chuyện này.”
“Việc này đơn giản, tề quân từ từ học là được.” Lưu ma ma mở miệng: “Viện của chúng ta mỗi tháng nhận được hai lượng, quần áo vải dệt mỗi năm đều mai mới một lần, đều là đồ đưa đến từ chính viện, thuốc của tam thiếu gia cũng là chính viện đưa.”
Sầm Việt nghe đến đây thì nhịn không được mà hỏi: “A Phi còn uống thuốc à?”
“A Phi không uống thuốc.” Tề Thiếu Phi dán lên người Sầm Việt, rầm rì làm nũng: “Việt Việt, A Phi không uống thuốc, thuốc đắng.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT