Xe ngựa chở nặng nên di chuyển chậm rãi, ngoại trừ giờ nghỉ giữa trưa, cho dù người không nghỉ thì ngựa cũng phải nghỉ ngơi, chạng vạng cuối cùng cũng đến Đào Hoa Hương.
Ngưu Nhi biết chỗ, trước kia đều là hắn đưa lão gia đi, hắn chỉ vào cánh đồng vàng nơi ánh vàng rực rỡ rơi xuống, nói: "Tề quân, chính là ngọn núi đó."
Tề Thiếu Phi thò đầu ra trước, Sầm Việt nhìn thấy liền xốc rèm cửa lên, đầu của đại nhãi con ngoài cửa sổ đã lên tiếng: “Việt Việt, núi nhỏ quá.”
Sầm Việt cũng nhìn thấy, đó là một ngọn núi rất duyên dáng: "Ở gần thì lớn, xa thì nhỏ, do chúng ta ở xa, nên trông ngọn núi nhỏ, nhưng khi chúng ta đến đó thì nó sẽ không còn nhỏ nữa."
"Chúng ta còn phải đi một canh giờ." Ngưu Nhị nói.
Vậy là đến hai giờ.
Quả thực là trông núi chạy chết ngựa. Nhưng mà khoảng cách đến ngọn núi này cũng không xa lắm. Khi ánh hoàng hôn buông xuống, cuối cùng cũng đến nơi, trời đã gần tối tăm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy phong cảnh, núi sông rất đẹp, đều là đồng ruộng, tuy nhiên thôn trang hơi nhỏ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play