Nhiệm vụ thất bại Tưởng Như có thẹn quá hoá giận mà cho cô đăng xuất luôn không trời?!
Nghĩ đến khả năng này, Cố Lam vội vàng nhấn mạnh: "Anh ấy tự cúp điện thoại chứ không phải tôi. Những gì nên nói tôi cũng đã nói hết rồi!"
"Tình cảm của cậu ta với cô sâu đậm đến vậy sao?" Tưởng Như nhíu chặt mày đầy khó hiểu: "Cô nhục nhã cậu ta như vậy mà cậu ta vẫn không muốn chia tay cô ư?"
"Có thể là anh ấy chỉ ngang bướng không chấp nhận thôi." Cố Lam không dám để Tưởng Như cảm thấy mình là người quan trọng của Tần Tu Nhiên nên vội vàng nhấn mạnh: "Thứ càng không có được thì anh ấy càng muốn có!"
"Xem ra chúng ta chỉ có thể thay đổi một phương án khác." Tưởng Như ngẩng đầu lên nhìn Cố Lam chằm chằm: "Cô là người hiểu cậu ta nhất. Cô nói đi, phải làm sao cậu ta mới chia tay cô?!"
"Chuyện này..." Một trong những ông anh dẫn Cố Lam tới đây cắt ngang cuộc đối thoại của hai người: "Tôi có lời này không biết có nên nói hay không."
"Không muốn nói thì câm đi đừng mở miệng!"
Tưởng Như quyết đoán quát thẳng vào mặt tên kia làm gã xấu hổ sờ mũi một cái rồi vội vàng lui ra. Tiếp đó Tưởng Như quay đầu nhìn chằm chằm Cố Lam: "Mau lên, cô tìm cách để Tần Tu Nhiên chia tay cô đi."
"Tôi... Tôi cũng không hiểu anh ấy lắm." Cố Lam rất khó xử: "Tôi cũng không biết anh ấy thích gì ở tôi nữa."
"Không nói phải không?" Tưởng Như cười lạnh lùng rồi liếc mắt nhìn đám đồng nghiệp đang cố gắng hết sức thu nhỏ mình lại, làm bộ như bản thân chỉ là không khí ở xung quanh, sau đó bà ta chỉ về phía Ken: "Kéo gã đàn ông tóc xanh kia tới đây!"
"Đừng đừng đừng..."
Ken bị vệ sĩ túm tóc kéo qua. Cố Lam cuống quít nói: "Khoan khoan khoan..."
"Nghĩ ra cách chưa?" Tưởng Như lấy súng từ trong tay vệ sĩ rồi dí thẳng vào đầu Ken: "Ở đây có chín người. Cứ hai chục phút là tao tiễn một đứa. Trong ba tiếng đồng hồ mà mày và Tần Tu Nhiên chưa chia tay thì tao cho cả đám ở đây về chầu ông bà hết!"
"Quý bà à, xin lỗi cho tôi nói thẳng như này nhé." Ken hít một hơi sâu rồi ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Như. Thấy bà ta quay về phía mình, mắt Ken lập tức ầng ậc nước: "Có phải bà có thù oán gì với tổng giám đốc Giản của chúng tôi không?"
"Giản Ngôn ư?" Tưởng Như nghe không hiểu.
Ken sụt sịt một cái sau đó vô cùng nghiêm túc nói: "Tôi đã nghĩ kỹ rồi. Vấn đề tình cảm của Cố Lam đâu có liên quan gì đến công ty chúng tôi đâu. Quý bà đây tóm một lần hết nửa cái công ty, còn toàn là nhân viên ưu tú nòng cốt của công ty chúng tôi nữa chứ. Nếu chúng tôi tạm biệt cuộc đời thì Văn hóa Du Mặc sẽ không còn nữa đâu! Bà nói đi..." Trong mắt Ken tràn đầy mong đợi: "Có phải bà muốn mượn danh nghĩa Cố Lam nhưng thật ra là người do ba của tổng giám đốc Giản cử tới không hả? Mục đích của mấy người là muốn đánh sập Văn hóa Du Mặc của chúng tôi chứ gì? Nếu bà muốn thế thì nói thật với bà là chuyện này chẳng có gì khó cả. Lần này chúng tôi về công ty từ chức luôn, đảm bảo ngày mai cái công ty này sẽ biến mất trên trái đất này! Bà xem..." Ken hạ giọng xuống: "Có được không?"
Nghe Ken phân tích, tất cả nhân viên của Văn hóa Du Mặc đang có mặt ở đây đều cảm thấy cực kỳ có đạo lý. Thậm chí ngay cả Cố Lam cũng dấy lên chút hy vọng.
Thư lạnh lùng nhìn Ken một cái rồi nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía Cố Lam: "Tao đập thằng này chết trước."
"Đừng đừng đừng!" Ken nhắm mắt kêu to.
"Khoan khoan khoan!" Cố Lam cũng hoảng hốt kêu lên thành tiếng.
Những đồng nghiệp có liên quan đều đồng thanh mở miệng: "Được đó!"
Tưởng Như, Cố Lam và Ken ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn đám đồng nghiệp đang chen chúc chung một chỗ. Một lát sau, đồng nghiệp A nuốt một ngụm nước miếng rồi mở miệng: "Ý chúng tôi là chúng tôi có thể làm Cố Lam và tổng giám đốc Tần chia tay được!"
"Mấy người ư?" Tưởng Như không tin lắm.
Phản ứng của Ken cực nhanh vội vàng gật đầu lia lịa: "Quý bà à bà cứ yên tâm, không có kế hoạch nào mà công ty chúng tôi không nghĩ ra được. Chỉ là chia tay thôi mà, chỉ cần giao cho chúng tôi là xong hết."
Ken vừa nói vừa điên cuồng nháy mắt với Cố Lam: "Lam Lam, đúng không?"
"À, đúng thế." Cố Lam cũng kịp phản ứng vội vàng gật đầu: "Sức của một mình tôi yếu kém, chẳng khác gì một giọt nước một hạt cát. Thế nhưng cả đám người chúng tôi thì có thể so sánh với đại dương mênh mông sa mạc rộng lớn. Đảm bảo với bà Tần Tu Nhiên sẽ không thoát được khỏi lòng bàn tay chúng tay chúng tôi đâu. Chắc chắn là tôi sẽ chia tay Tần Tu Nhiên thành công!"
Thấy vẻ mặt chân thành của Cố Lam, Tưởng Như gật đầu một cái rồi bắt đầu giăng lưới bắt cá: "Vậy mấy người bàn bạc với nhau một chút đi."
"Được, bàn liền." Ken bị túm tóc sụt sịt mũi nhìn về phía Cố Lam: "Lam Lam, mau bàn bạc đi. Tần Tu Nhiên ghét nhất cái gì ở cô vậy?"
"Anh ấy... Anh ấy..." Cố Lam suy nghĩ hồi lâu rồi mới trả lời: "Ngáy!"
"Cô ngáy mà người ta vẫn không chia tay cô. Thật đúng là lòng từ bi ngập trời mà." Đồng nghiệp A nhíu mày: "Tôi ghét nhất là tiếng ngáy."
"Cho nên anh ấy mới đưa tôi đi bệnh viện chữa đó." Cố Lam thở dài: "Mới đăng ký thôi mà đã nộp mất một đống tiền rồi."
"Thế chữa trị rồi có tác dụng gì không?" Tưởng Như tò mò: "Tần Giang Hà ngủ cũng ngáy làm tôi phiền muốn chết. Cô chữa ở bác sĩ nào có hiệu quả thì giới thiệu cho tôi một chút với."
"Ừ..." Tưởng Như đáp lại một tiếng, đang định móc điện thoại di động ra thì chợt phản ứng lại. Mặt bà ta lập tức lạnh xuống: "Tao bảo nghĩ cách để hai đứa kia chia tay mà mấy người nói sang chuyện gì vậy hả?! Nói tiếp chuyện chia tay đi!"
"Cái đó..." Đồng nghiệp B giơ tay lên: "Thưa bà, thật ra thì tôi có một đề nghị."
"Cái gì?" Tưởng Như quay đầu lạnh lùng nhìn về phía đồng nghiệp B.
Đồng nghiệp B rụt cổ một cái, giọng cũng nhỏ đi rất nhiều: "Tôi... Tôi cần một cái bàn tròn cho có cảm giác họp hành. Như vậy... Người của công ty chúng tôi mới có linh cảm được."
"Đúng đúng đúng." Nghe vậy, Cố Lam cũng cảm thấy lời này rất có lý: "Tôi chẳng có chút ý tưởng nào cả. Cứ vậy thật sự bản thân tôi cũng chẳng biết phải làm sao mới chia tay được. Tôi cần chút không khí."
Nghe hai người nói vậy, Tưởng Như hít một hơi thật sâu.
Mấy ông anh hai bên trái phải thấy vẻ mặt Tưởng Như khó coi bèn tiến lên giơ tay ra: "Tao cho chúng mày..."
"Mang bọn họ tới phòng họp đi." Tưởng Như quay mặt đi chỗ khác như kiềm chế sau đó vung tay lên: "Cho bọn họ không khí như ở công ty."
Nghe vậy, ông anh giang hồ lập tức đảo lưỡi nói nốt câu sau: "Một bầu không khí y như trong công ty. Đi!"
Dứt lời, tất cả mọi người đều bị gọi đứng dậy. Hai vệ sĩ kẹp một người kéo cả đoàn người tới một phòng khách. Trong căn phòng này có một chiếc bàn hội nghị, bên cạnh có bảng đen dựng thẳng và một chiếc máy chiếu nữa, rất có không khí làm việc.
"Đây là chỗ bình thường tao dùng để họp." Thấy bọn họ ngồi xuống, Tưởng Như cũng ngồi vào vị trí chủ trì: "Cho mấy người mượn tạm. Bây giờ còn lại mười phút nữa, nếu không có tiến triển gì thì tao đập chết thằng nhóc lông xanh kia."
"Tiến triển ngay đây!"
Nghe thấy lời này, Ken lập tức đứng bật dậy vọt ngay tới trước tấm bảng đen, dùng bàn tay còn đeo còng cầm bút đánh dấu lên viết lia lịa mười chữ to đùng "Cuộc thảo luận lên kế hoạch cho việc chia tay".
"Nào mọi người..." Ken quay đầu lại nhìn tất cả mọi người bằng vẻ mặt nghiêm túc: "Đây là một nhiệm vụ cấp bách. Từ trên xuống dưới công ty chúng ta phải dốc hết toàn lực ứng phó. Trong mười phút này chúng ta phải cho ra phương án thứ nhất, nhất định phải để phe A của chúng ta..." Ken vừa nói vừa quay sang nhìn Tưởng Như: "Xin hỏi quý bà này họ gì?"
"Họ Tưởng." Tưởng Như thản nhiên nhìn mọi người một cái, vô thức cảm nhận được vẻ tôn quý của phe A.
Ken lại quay đầu nhìn về phía tất cả mọi người: "Chúng ta cần giúp Cố Lam chia tay, cắt đứt mối tình này một cách triệt để và nhanh chóng để bà họ Tưởng này thấy được thực lực của công ty! Vậy thì bây giờ chúng ta động não trước cái đã. Mọi người có thể nói chuyện thoải mái. Tôi đề xuất ý tưởng của mình trước nhé. Tôi cảm thấy khi một người muốn chia tay thì đầu tiên là phải tiến vào trạng thái công kích lẫn nhau cái đã. Cố Lam phải muốn chia tay Tần Tu Nhiên cái đã thì mới tìm được lý do chân chính để buông tay."
"Tôi đồng ý." Đồng nghiệp A gật đầu: "Lúc tôi và bạn trai chia tay cũng là vậy đấy. Tôi cảm thấy anh ta có vấn đề nên đã làm ầm lên. Anh ta nói lại thì mở miệng chửi mắng, anh ta mắng lại tôi, tiếp theo là tôi đánh anh ta..."
"Anh ta đánh cô à?" Tưởng Như vô thức lên tiếng hỏi.
Đồng nghiệp A lắc đầu: "Sau đó nữa là chúng tôi chia tay."
"Rất tốt."
Tưởng Như gật đầu rồi nhìn về phía đồng nghiệp B: "Ý tưởng của anh là gì?"
Mọi người nhao nhao lên tiếng. Sau một hồi thảo luận sôi nổi, cuối cùng bọn họ cũng quyết định được ra bước đầu của kế hoạch: Phải để Cố Lam tìm được lý do muốn chia tay Tần Tu Nhiên cái đã.
Sau khi lắng nghe phương án của bọn họ, Cố Lam cười đầy lúng túng: "Như vậy chẳng phải mọi người làm khó tôi rồi sao? Tần Tu Nhiên tốt biết bao nhiêu, bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền, để mà nói thì tính cách cũng rất tốt, đối xử với tôi không tệ chút nào. Ở bên anh ấy tôi được hưởng hết vinh hoa phú quý!"
"Nhưng trước kia anh ta từng bắt cóc cô mà." Ken biết được chút chuyện vội vàng chen vào: "Anh ta còn muốn đuổi giết chôn sống cô nữa!"
"Chẳng phải tất cả chỉ là hiểu nhầm thôi sao?" Cố Lam lập tức phản biện ngay: "Tôi cũng lấy đồ của anh ấy hại anh ấy bị đánh đấy thôi."
"Anh ta còn cực kỳ ngang ngược luôn nhé, chẳng tôn trọng cô chút nào!" Đồng nghiệp B lập tức mở miệng.
Cố Lam quay sang nhìn người kia rồi mở to hai mắt: "Anh ấy không tôn trọng tôi ở chỗ nào?!"
"Anh ta không cho cô ngáy!" Đồng nghiệp C tiếp lời: "Anh ta chê cô!"
"Anh ấy..."
Cố Lam còn chưa kịp phản biện đã có một người cuống cuồng xông vào phòng: "Không xong rồi! Bà chủ! Tần Tu Nhiên tới!"
"Cái gì?!"
Tưởng Như quay phắt sang nhìn, người vừa xông vào, mặt đầy vẻ khiếp sợ: "Sao cậu ta lại tới được?!"
"Cố Lam."
Một tiếng gào lớn như sư tử gầm của Tần Tu Nhiên vang từ trên trời xuống. Vệ sĩ xông vào phòng bật máy chiếu lên, kết nối với camera theo dõi rồi phát hình ảnh thu được từ trên trời lên.
Chỉ thấy Tần Tu Nhiên đứng bên cửa máy bay trực thăng. Gió lớn thổi mạnh vào áo sơ mi anh. Một tay anh vịn lấy cửa trực thăng, một tay cầm cái loa phun ra từng chữ lạnh như băng: "Em ra đây cho anh!"
Tưởng Như nhanh chóng quay sang nhìn Cố Lam. Cố Lam cũng đang ngơ ngác nhìn lại Tưởng Như, trong mắt chứa đầy sự ngơ ngác chẳng hiểu gì.
Sau đó Tưởng Như quay đầu mắng thẳng vào mặt ông anh quản lý: "Sao cậu ta lại tới được chỗ này hả?"
"Bà chủ, trên điện thoại di động của Cố Lam có gắn máy định vị." Gã kia nghiêm túc trả lời.
Tưởng Như ngơ ngác nhìn chiếc điện thoại đang đặt trên bàn kia, lại nghe Tần Tu Nhiên ngang ngược gào to tuyên bố bên ngoài: "Anh biết em đang ở chỗ này. Em đừng có trốn nữa! Chẳng phải em muốn chia tay à? Có ngon thì đứng trước mặt anh mà nói xem nào!"
"Cậu biết trong chiếc điện thoại này có định vị từ bao giờ?"
Tưởng Như nhìn gã vừa nói chuyện kia với vẻ không tưởng tượng nổi. Gã kia đành thành thật trả lời: "Ngay lúc cậu chủ Tần cúp điện thoại của cô Cố hình như tôi có nghe thấy có người nói là tìm được vị trí rồi."
"Vậy sao không nói sớm hả!" Tưởng Như nhảy dựng lên: "Mày bị ngu à?!"
"Là bà chủ bảo không cần phải nói mà." Gã kia cảm thấy hơi uất ức. Tưởng Như thở không ra hơi, lúc này mới nhớ ra đúng là vừa rồi tên này có chõ miệng vào nói vậy thật.
Bà ta thật sự rất muốn bằm gã ra làm mồi cho cá. Chẳng qua lý trí nhắc nhở bà ta rằng bây giờ không phải là lúc lục đục nội bộ. Tưởng Như hít một hơi thật sâu rồi ra lệnh: "Đi ra ngoài cản bọn họ lại."
"Bọn họ muốn xông vào đây..."
"Thế báo cảnh sát đi!" Tưởng Như quay đầu sang nhìn gã rồi nghiêm túc nói: "Chúng ta có phạm pháp không? Có chứng cứ gì không? Không có chứng cứ thì đám người kia phạm tội cố ý xông vào nhà dân. Chẳng phải cảnh sát nên bảo vệ người dân bình thường như chúng ta sao?"
Lời của bà ta làm tất cả mọi người đang có mặt ở đây cạn lời không đáp lại được. Một lát sau, Ken giơ tay lên vỗ bôm bốp, mặt đầy vẻ ngưỡng mộ: "Tổng giám đốc Tưởng thật thông minh!"
Tưởng Như được khen đến sững cả người. Cố Lam vội vàng giải thích: "Đây là quyền lợi mà bên A của công ty chúng tôi có được."
"Nịnh hót cũng vô dụng thôi!" Tưởng Như biết tỏng ý bọn họ nên giục Cố Lam: "Gọi điện thoại cho Tần Tu Nhiên đi!"
Bà ta vừa dứt lời, Tần Tu Nhiên đã gọi điện tới.
Tất cả mọi người đều quay phắt đầu qua nhìn màn hình di động của Cố Lam sáng lên. Đồng nghiệp A hất cằm một cái: "Nhận đi, xem ý anh ta thế nào."
Thế là Cố Lam bấm nút nhận. Chỉ là cô còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy tiếng cười lạnh của Tần Tu Nhiên: "Anh đang ở trên trời, em ra đây mau."
Cố Lam nhìn xung quanh mình một vòng. Mọi người đều khoát tay dùng khẩu hình miệng nói với cô rằng: "Nói cô không ở đây."
Cố Lam chần chừ: "Ấy gì cơ? Ở trên trời là sao? Em nghe chẳng hiểu gì cả."
"Anh đang ở phía trên vị trí mà thiết bị định vị trong điện thoại em hiển thị." Tần Tu Nhiên lạnh nhạt đáp: "Đi ra đây cho anh."
"Anh ta dựa vào đâu mà ăn nói với cô như vậy chứ?" Vừa nghe thấy giọng điệu của Tần Tu Nhiên, đồng nghiệp A đã lập tức nhíu mày: "Bình thường bạn trai cô cũng nói chuyện trịch thượng vậy sao? Bạn trai tôi lúc nào cũng dịu dàng nhỏ nhẹ với tôi."
Cố Lam bị đồng nghiệp bắt bẻ nên nhất thời cảm thấy mất mặt, không nén được tức giận. Cô nhìn xung quanh một vòng rồi ngang ngạnh nói vào điện thoại trước ánh mắt nghi ngờ và đồng cảm của mọi người: "Anh dựa vào đâu mà dám lén lút cài thiết bị định vị vào điện thoại em vậy hả? Em đã cho anh làm vậy chưa? Anh có tôn trọng em chút nào không vậy?!"
"Anh lén lút cài bao giờ?" Tần Tu Nhiên sửa sai cho cô: "Anh cài ngay trước mặt em đấy chứ."
"Nhưng anh có nói với em đâu!"
"Anh nói rồi mà. Mật khẩu di dộng là em nói cho anh biết còn gì." Tần Tu Nhiên gợi cho cô nhớ lại: "Lúc đó em đang chơi game nên nói với anh rằng hãy để em được yên tĩnh, em muốn nghe tiếng bước chân trong game."
Cố Lam: "..."
Tất cả mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt chê bai. Cảm nhận được nỗi thất vọng của đồng nghiệp, lại thấy họng súng mà Tưởng Như đang chĩa thẳng lên đầu Ken, Cố Lam giật mình một cái rồi nhanh chóng mở cuộc tấn công: "Có phải anh chê em không?"
"Cái gì?" Tần Tu Nhiên chẳng hiểu gì cả.
"Có phải anh đang trách em chơi game không? Em là con gái nhưng thích chơi game đấy sao nào? Chuyện này anh cũng muốn quản lý à?!"
"À chơi game hả?" Tần Tu Nhiên vừa nghe xong đã bật cười thành tiếng, cơn giận lập tức bốc thẳng lên đ ỉnh đầu: "Em vừa chơi một cái là không dừng được, chơi hết ván này đến ván khác, hết nửa tiếng này đến nửa tiếng khác. Lần nào em cũng nói sắp xong đây rồi sắp xong đây rồi mà kết quả là hai tiếng sau mới xong à? Ban ngày đi làm buổi tối chơi game, đêm không ngủ sáng dậy không nổi. Ngủ say quá còn ngáy rầm trời làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến chất lượng giấc ngủ của anh."
"Quả nhiên là anh chê em." Bị anh nói thẳng mặt, Cố Lam càng nghe càng tức nên thuận theo đó mà tới bến luôn: "Anh chê em thì không cần phải ở bên em nữa đâu. Chúng ta chia tay đi!"
"Em nghĩ chia tay là trò đùa đấy à?" Tần Tu Nhiên nhíu mày: "Muốn chia tay thì ít nhất cũng phải cho anh một lý do tại sao muốn chia tay chứ?"
"Anh ta quản lý cô hết cái này đến cái khác." Đồng nghiệp lập tức thêm mắm thêm muối.
"Anh ta không tôn trọng cô."
"Giọng điệu lúc nói chuyện của anh ta quá trịch thượng. Tôi nghe mà muốn đấm cho anh ta một cú ngã lộn nhào từ trên trời xuống."
"Anh ta quá phô trương và lắm drama. Tôi không thích đàn ông không chất phác."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT