"Cậu chủ vẫn là một người làm gì cũng vô cùng lý trí." Giọng của chú Thúc vang lên bên tai anh: "Ông cụ vẫn luôn cho rằng cậu là người phù hợp nhất cho vị trí người thừa kế của nhà họ Tần. Trước kia mỗi lần đầu tư cậu đều có thể thu lại được lợi nhuận khả quan nhất."
"Vậy nên?" Tần Tu Nhiên quay sang nhìn chú Phúc.
"Còn cô Cố thì ông cụ cũng đã gặp rồi. Đó là người duy nhất có thể làm cậu tức giận từ khi chào đời đến giờ."
Nghe ông ấy nói vậy, Tần Tu Nhiên hơi khiếp sợ: "Hình như mọi người cảm thấy đó là chuyện tốt thì phải?"
"Cậu quá tỉnh táo. Tỉnh táo là bởi vì không thèm để ý. Vậy nên..." Vẻ mặt chú Phúc vẫn cực kỳ bình tĩnh: "Ông cụ rất muốn biết khi cậu để ý đến một người thì cậu sẽ lựa chọn như thế nào giữa tình cảm và sự nghiệp?"
Tần Tu Nhiên không nói nên lời. Anh nhìn chằm chằm vào chú Phúc một hồi rất lâu rồi mới mở miệng: "Có chuyện gì xảy ra với mọi người vậy? Giục cưới là mấy người, giục sinh con cũng là mấy người, bây giờ lại chơi trò tình cảm và sự nghiệp hai chọn một ư? Ông cụ tưởng cả thế giới này chỉ xoay quanh một mình ông đấy à?!"
Vừa dứt lời, Tần Tu Nhiên đã không nhịn được mắng to như được bổ sung thêm thuộc tính Cố Lam: "Đừng tưởng rằng có hai đồng tiền dơ bẩn là có thể muốn làm gì thì làm nhé! Thế giới này không phải chỉ xoay quanh mỗi tiền thôi đâu!"
Lời mắng chửi này vừa phun ra, tất cả mọi người đều không nhịn được mà quay đầu nhìn về phía Tần Tu Nhiên, có cảm giác như đang gặp ma vậy.
Tần Tu Nhiên cũng nhanh chóng ý thức được những lời mình vừa thốt lên có hơi không hợp với hình tượng thường ngày của mình lắm nên lại bổ sung thêm một câu: "Cố Lam nói vậy ạ."
Lời giải thích này làm tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm. Trong mắt chú Phúc cũng đong đầy niềm vui và sự yên lòng. Ông ấy bắt đầu giải thích: "Đúng là ông cụ rất hy vọng cậu có thể sớm ngày lập gia đình, chẳng qua việc này không đồng nghĩa với việc cần có tình cảm trong đó. Có tình cảm nhưng sau đó lại từ bỏ vì Tần Thị mới là sự trung thành mà cậu dành cho Tần Thị."
"Đây là một thử thách ư?" Tần Tu Nhiên kịp thời lấy lại phản ứng.
"Đúng vậy." Chú Phúc trả lời một cách chắc nịch: "Người thừa kế của Tần Thị hẳn phải là một người vô tình lý trí, có thể gánh vác được Tần Thị lâu dài mới đúng."
Tần Tu Nhiên không lên tiếng.
Tên của Cố Lam cố chấp nhấp nháy hết lần này đến lần khác trên màn hình điện thoại anh.
Hai chữ kia như nhảy nhót trong lòng Tần Tu Nhiên, không ngừng nhắc nhở anh về sự tồn tại của người này.
"Ông cụ biết rất rõ lý do tại sao cậu muốn quay về. Đối với cậu mà nói thì Tần Thị không chỉ là tài sản và tương lai mà với cậu chủ, nó còn có nghĩa là thắng lợi nữa. Cậu muốn trả thù người kia thì nhất định phải về Tần Thị, phá huỷ sự nghiệp mà ông ta dùng cả đời để gây dựng nên. Chuyện này cậu đã ủ mưu suốt mười mấy năm nên ông cụ tin." Ánh mắt chú Phúc vẫn nhìn anh đầy dò xét: "Cậu sẽ không vì một người chỉ tình cờ gặp nhau một lần mà huỷ diệt kế hoạch đã ngầm bày ra suốt mười mấy năm được."
Thật ra thì chú Phúc nói không sai.
Rõ ràng là Tần Tu Nhiên biết rõ đối với anh Cố Lam chỉ là một sự tồn tại tình cờ xuất hiện mà thôi.
Cô khá dễ thương, lại nghịch ngợm và có thể làm người ta vui vẻ. Thậm chí cô còn làm anh thấy hạnh phúc nữa.
Nhưng đối với cả một đời người thì tình cảm có quan trọng lắm không?
Nếu Tần Giang Hà không chọn Tưởng Như, nếu Tần Giang Hà quyết định mọi thứ bằng lý trí thì ông ta sẽ chọn mẹ anh, có đứa con trai hoàn hảo như anh, cuộc đời của Tần Giang Hà sẽ...
Lúc suy nghĩ này nảy lên trong đầu, Tần Tu Nhiên bỗng hoảng hốt phát hiện ra một chuyện.
Tần Giang Hà không đủ lý trí ư?
Không phải vậy. Nếu ông ta không đủ lý trí thì từ rất rất lâu trước kia lúc đưa ra sự lựa chọn ông ta đã chọn Tưởng Như rồi. Trong cuộc đời tương lai của ông ta sẽ không có Hạ Di và Tần Tu Nhiên anh nữa.
Ông ta sẽ mất đi tư cách người thừa kế nhà họ Tần. Ông ta không còn cuộc sống cơm dâng tận miệng áo mặc tận tay nữa. Năm đó lúc đứng giữa khoảnh khắc quyết định, thứ mà ông ta lựa chọn là lý trí, tài sản và tiền bạc.
Tình yêu là thứ bị ông ta từ bỏ.
Mà nhiều năm về sau khi Tần Giang Thành chết đi, ông ta quay đầu tìm Tưởng Như về, lựa chọn lúc đó của ông ta cũng không phải tình yêu.
Mà là tham vọng.
Ông ta lý trí, vẫn luôn rất lý trí. Từ trước đến nay ông ta luôn luôn đứng về phía tham vọng của mình. Tiền bạc là tham vọng, quyền lực là tham vọng, sắc đẹp là tham vọng, thậm chí cuối cùng chuyện tình bị ép phải từ bỏ kia đối với ông ta cũng biến thành một loại tham vọng.
Thật sự có người lý trí được cả đời ư?
Không có. Bởi vì cái gọi là mục tiêu của lý trí kia, dù là tiền bạc hay địa vị thì cũng đều chỉ là tham vọng con người theo đuổi mà thôi.
Một đời người, trừ lúc sinh và lúc chết ra thì còn lại đều là cảm tính hết.
Thậm chí có lúc ngay cả theo đuổi sự sống và cái chết cũng trở thành một loại theo đuổi tinh thần.
Chỉ là có một số cảm tính xuất phát từ nội tâm đáy lòng thôi. Ví dụ như cái chết nhẹ như lông hồng, nghĩa lớn nặng tựa Thái Sơn, hoặc là bản năng yêu thương và bảo vệ vượt lên cả tính mạng.
Nhưng cũng có một số cảm tính là nguồn gốc của h@m muốn trong bản năng của sinh mạng, ví dụ như thèm ăn, tham lam, d*c vọng,...
Vậy đối với anh thì Cố Lam là h@m muốn hay là tình yêu đây?
Nếu là h@m muốn thì tương lai sẽ còn rất nhiều Cố Lam có thể làm anh vui vẻ. Vì h@m muốn nhất thời mà từ bỏ nhà họ Tần thật sự không đáng.
Còn nếu là tình yêu thì cả đời dài như vậy một người có thể có mấy tình yêu độc nhất vô nhị đây?
Có những người thậm chí là không có dù chỉ một lần trong đời. Nhưng cũng có người có rồi sau đó là cả đời không thể nào quên.
Anh muốn xác nhận lại cho chắc chắn.
Nhìn thấy tên Cố Lam, Tần Tu Nhiên cầm điện thoại di động lên. Giây phút đó, anh tưởng như đã nghe thấy giọng của cô, thấy được bản thân cô, sau đó nhìn cô đi về phía mặt gương soi rõ nội tâm anh.
Anh vừa bấm nhận cuộc gọi đã nghe tiếng Cố Lam truyền ra từ đầu bên kia: "Tần..."
"Em khoan hãy nói." Tần Tu Nhiên cắt ngang lời cô rồi nghiêm túc nói: "Cố Lam, anh đang trong giai đoạn đưa ra một quyết định cực kỳ cực kỳ quan trọng. Thật ra thì anh vẫn đang mù mờ chưa rõ ràng lắm, cũng hơi sợ nữa. Anh đi trên một con đường suốt mười mấy năm trời, bỗng nhiên gặp em một cái rồi quẹo cua cực gắt. Anh không biết rốt cuộc ở cuối con đường ngoằn ngoèo này là vực sâu thăm thẳm hay một con đường mới phồn hoa. Anh cũng không biết bản thân có nên quay đầu lại hay không. Em quyết cho anh một lần được không?"
Lúc này toàn thân Cố Lam đang bị trói chặt. Nghe Tần Tu Nhiên nói vậy, cô trở nên căng thẳng, vừa cảm nhận được họng sóng đang dí sát đầu mình vừa nhìn dòng chữ trên chiếc Ipad trước mặt rồi ngắc ngứ mở miệng: "Được... Được thôi."
Tần Tu Nhiên hít vào một hơi thật sâu.
Trong khoảnh khắc nghe thấy giọng Cố Lam, anh đã đưa ra được quyết định rồi. Tần Tu Nhiên nói: "Em có bằng lòng về chung một nhà với anh, đi cùng anh suốt cuộc đời này không?"
Cố Lam: "..."
Bằng lòng, cô muốn nói là mình bằng lòng.
Vấn đề này đã bàn rồi sao bây giờ còn bàn lại nữa vậy?
Nhưng những dòng chữ ác độc trên chiếc Ipad trước mặt làm cô không thể nói câu đó ra khỏi miệng được. Cô định theo kịch bản đọc lời chia tay nhưng còn chưa kịp mở miệng đã nghe Tần Tu Nhiên tiếp tục nghiêm túc nói với mình: "Em có bằng lòng ở bên anh và cùng anh đi hết quãng đời còn lại dù anh nghèo khó hay giàu có, khoẻ mạnh hay bệnh tật, có thể cho em sống trong căn hộ rộng một nghìn mét vuông hay biệt thự nhỏ có một trăm mét vuông, lái Lamborghini đặt làm riêng hay Porsche Panamera không?"
"Cái đó..." Nghe Tần Tu Nhiên nói xong, Cố Lam nhìn dòng chữ vừa thay đổi trên Ipad rồi đọc lên thành tiếng: "Anh có biết nghèo khó là thế nào không?"
Những lời này là do vệ sĩ viết nhưng bản thân cô cũng rất đồng ý.
Cái gì mà biệt thự nhỏ một trăm mét vuông cơ? Panamera mà không đáng tiền à?
Nếu năm đó lúc đi xem mắt mà gặp được đối tượng như này thì cô còn có thể độc thân đến tận bây giờ được chắc?
"Anh biết." Tần Tu Nhiên trả lời rất nghiêm túc: "Nhưng anh không hiểu lắm."
Nghe thấy câu này, tất cả mọi người đều siết chặt tay thành nắm đấm.
Vệ sĩ đang cầm Ipad chuẩn bị viết mấy câu chửi mắng vào thì bị Tưởng Như đạp văng sang bên cạnh. Sau đó bà ta cầm Ipad bằng một tay, tay kia bắt đầu điên cuồng đánh chữ vào. Cùng lúc đó, lời kịch Tưởng Như tự viết cho Cố Lam nói cũng hiển thị trên màn hình.
"Chậc, ngay cả nghèo khó mà anh cũng không biết à? Quả nhiên anh là đồ ngu."
Cố Lam đọc lời kịch lên một cách trót lót, còn cảm thấy mấy lời này cũng có lý ấy chứ.
Tần Tu Nhiên nhíu mày: "Em nói gì cơ? Từ trước đến nay anh không biết nghèo khó là gì mà cũng bị coi là đồ ngu à?"
"Sai! Sai! Sai! Sai hoàn toàn! Anh không thật sự cho rằng em đây muốn kết hôn với anh đấy chứ? Kết hôn với anh em phải chịu đựng nhiều thứ lắm. Lý do em ở bên anh là vì tiền của anh thôi. Bây giờ ba anh đã cho em tiền rồi nên em không muốn đóng kịch với anh nữa. Em muốn chia tay với anh."
Vừa dứt lời, Cố Lam lại hô to hai chữ to tướng trên màn hình: "Chia tay! Chia tay!! Chia tay!!!"
Quả nhiên Tần Tu Nhiên nghe xong đã siết chặt tay lại thành nắm đấm rồi hỏi: "Ba anh cho em bao nhiêu tiền? Anh cho em gấp đôi."
Mắt Cố Lam lập tức sáng bừng lên, mồm mép chạy nhanh hơn não: "Còn có chuyện tốt vậy sao?"
"Em về đây ngay cho anh." Tần Tu Nhiên lạnh lùng nói: "Anh muốn nhìn thấy em ngay lập tức!"
"Ặc..." Cảm nhận được đỉnh đầu mình lại có thêm một họng súng nữa, Cố Lam chỉ có thể ngoan ngoãn tiếp tục đọc lời thoại: "Em không về đâu. Dù sao thì em cũng không có ý định về nữa. Có cho thêm bao nhiêu tiền em cũng không phục vụ anh nữa đâu."
"Em chắc chứ?" Giọng Tần Tu Nhiên vẫn lạnh như băng.
"Đào Nhiên!" Tần Tu Nhiên quay đầu nhìn về phía Đào Nhiên đang đứng bên cạnh: "Đi tìm cô ấy."
Nghe anh nói vậy, Cố Lam và Tưởng Như quay sang nhìn nhau một cái. Sau đó một dòng thoại mới nhanh chóng hiện lên trên màn hình: "Anh đừng có cố ép em! Anh có đuổi theo em cũng không thích anh! Anh tha cho em đi!"
"Cậu chủ, tra được địa chỉ của cô chủ rồi."
Giọng Đào Nhiên vang lên.
Tần Tu Nhiên nhìn Đào Nhiên một cái rồi cười một tiếng đầy mỉa mai.
"Thế à? Anh đây càng thích ép buộc đấy. Em chờ đó cho anh!"
Vừa dứt lời, Tần Tu Nhiên đã đứng bật dậy cầm điện thoại di động đi ra ngoài.
Đám người chú Phúc lập tức xông lên cản đường anh: "Cậu chủ à, cậu phải đưa ra quyết định trước!"
"Tránh ra!" Tần Tu Nhiên ngước mắt lên nhìn ông ấy chằm chằm. Trong khoảnh khắc đó, chú Phúc cảm nhận được một sức ép cực kỳ lớn khiến ông ấy có cảm giác nếu mình không tránh ra nhường đường thì người đàn ông trước mặt sẽ thật sự nổ súng tiễn mình về chầu ông bà.
Nhưng dù sao thì cũng là người đã trải đời nên chú Phúc nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nói: "Cậu chủ hãy ký..."
"Ai nói?"
Tần Tu Nhiên cắt ngang lời chú Phúc khiến ông ấy chợt nghẹn lời. Anh quay sang nhìn: "Ông nội muốn tôi ký ngay bây giờ à?"
Chú Phúc im lặng không nói được gì. Tần Tu Nhiên giơ tay đẩy ông ấy qua một bên: "Nếu không phải là thế thì chờ tôi đi gặp Cố Lam cái đã rồi nói."
Vừa nói anh vừa cất bước đi qua bên cạnh chú Phúc. Ông ấy nhìn bóng lưng Tần Tu Nhiên dẫn người đi ra ngoài. Sau khi xác nhận ý của Tần Kiến Thanh, ông ấy lại kêu lên:
"Cậu chủ là, chậm nhất là mười hai giờ đêm! Nếu cậu không đưa ra câu trả lời trước mười hai giờ đêm thì ông cụ sẽ coi như là cậu từ bỏ nhà họ Tần!"
Sự thật là Tần Tu Nhiên không thèm để ý đến ông ấy mà tông cửa đi thẳng ra ngoài.
Trong đầu anh bây giờ chẳng còn nhà họ Tần, trả thù hay hợp đồng gì nữa cả.
Chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất...
Cố Lam muốn chia tay anh ư?
Cố Lam vậy mà lại muốn đá anh ư?!!
Anh có cảm giác chẳng khác gì hợp đồng sắp ký đến nơi rồi lại bị người ta chặn lại giữa chừng, người tài mình mời về sắp nhậm chức lại bị kẻ khác nẫng đi mất, vịt đã nấu sắp chín đột nhiên bay lên trời,
Anh thật sự không hiểu. Tại sao Cố Lam lại muốn đá mình chứ?!
Tần Tu Nhiên tung một đấm vào không khí rồi vừa đi vào thang máy vừa dặn dò Vương Cương: "Chuẩn bị một chiếc máy bay trực thăng cho tôi. Tôi phải gặp được Cố Lam liền, ngay và lập tức!"
"Vâng!"
Vương Cương giật mình một cái rồi bắt đầu chuẩn bị ngay tức khắc.
Đào Nhiên đánh máy tính lạch cạch, tiếp tục tiến thêm một bước nữa để phong toả vị trí của Cố Lam.
Động tác của anh ta cực kỳ nhanh, chưa đến năm phút máy bay trực thăng đã chuẩn bị sẵn sàng có thể cất cánh trên tầng thượng toà cao ốc tập đoàn Tần Thị rồi.
Tần Tu Nhiên dẫn đám người Vương Cương và Đào Nhiên lên máy bay sau đó quay đầu lại nhìn Đào Nhiên bên cạnh mình: "Cô ấy đang ở đâu?"
"Ở đây."
Đào Nhiên toát mồ hôi lạnh cho Tần Tu Nhiên nhìn chấm đỏ trên bản đồ đang bật trên máy tính.
Tần Tu Nhiên liếc nhìn chấm đỏ đó một cái rồi cười lạnh: "Còn trốn giữa sườn núi cơ à? Chắc là muốn đá tôi xong chạy luôn đây mà."
Dứt lời, anh nhìn về phía Vương Cương: "Điều động hết tất cả mọi người ra tay cho tôi. Tôi muốn cô ấy có mọc cánh cũng không bay nổi!"
Nghe được lệnh của Tần Tu Nhiên, Vương Cương nhất thời nhiệt huyết sôi trào: "Cậu chủ cứ yên tâm, cô chủ có chạy đằng trời!"
Nói xong, Vương Cương bắt đầu gọi ngay cho người của mình.
Lúc Vương Cương đang gọi hết cuộc này đến cuộc khác để dặn dò phương án bắt người thì cuối cùng Tần Tu Nhiên cũng tỉnh táo lại được một chút.
Anh liếc nhìn bản đồ một cái, sườn núi ở ngoại thành ư?
Phần lớn vùng ngoại ô Nam Thành đều chỉ có một ít biệt thự nằm giữa sườn núi mà thôi. Thậm chí còn có cả trang viên nữa nhưng trên cơ bản thì đó là nơi để người có tiền tới nghỉ dưỡng.
Sao Cố Lam có thể ở chỗ này được?
Chẳng lẽ...
Cô quen thằng đàn ông lắm tiền nào?!
Suy nghĩ này vừa chợt loé lên trong đầu đã bị Tần Tu Nhiên vứt đi ngay lập tức. Đây là chuyện không thể nào.
Sẽ không còn người đàn ông nào lắm tiền mà còn bằng lòng cho Cố Lam tiền để tiêu như anh nữa đâu.
Cố Lam không thể nào muốn chia tay anh được.
Tần Tu Nhiên hít một hơi thật sâu rồi quay đầu nhìn về phía Đào Nhiên: "Gọi điện thoại cho cô Giản Ngôn đi."
Đào Nhiên đáp lại một tiếng rồi vội vội vàng vàng nối máy với Giản Ngôn. Thế nhưng trong điện thoại chỉ phát ra tiếng báo máy bận.
Đào Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tần Tu Nhiên: "Cậu chủ..."
"Không sao."
Tần Tu Nhiên lạnh lùng nhìn mục tiêu cách đó không xa rồi nói: "Chờ Giản Ngôn có thời gian thì gọi lại."
Việc quan trọng nhất bây giờ chính là...
Bắt Cố Lam!
Lúc Tần Tu Nhiên tăng tốc chạy tới biệt thự thì Cố Lam đang cầm chiếc điện thoại di động vừa bị cúp ngang, ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Như cũng đang ngẩn người.
Tần Tu Nhiên cúp điện thoại cực kỳ dứt khoát. Đây là điều mà Cố Lam không thể ngờ tới.
Một lát sau, cô chợt hoàn hồn nhận ra Tần Tu Nhiên đã cúp điện thoại thì có tính là nhiệm vụ của cô thất bại không nhỉ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT