Cố Lam nghe vậy cười lên, khoát tay chặn lại: “Chút chuyện nhỏ thôi, đồng nghiệp nặng năm mươi cân tôi còn bế công chúa được chẳng vấn đề gì hết.”
Tần Tu Nhiên không nói gì, chỉ yên lặng nhìn cô.
Không hiểu sao Cố Lam lại cảm thấy áp lực, cô do dự một lát rồi đưa túi khăn giấy cho anh.
Giờ phút này, cô có cảm giác như thứ cô đưa cho anh không phải một túi khăn giấy mà là ngọc tỷ truyền quốc.
Tần Tu Nhiên cầm lấy túi khăn giấy, sắc mặt tốt hơn không ít. Anh một tay cầm túi khăn giấy một tay nhét vào trong túi quần, quay qua hỏi cô: “Muốn ăn gì?”
“Tôi… Tôi chọn sao?”
Cố Lam không chắc chắn lắm, Tần Tu Nhiên gật đầu: “Hôm nay em làm chủ, tôi muốn biết bình thường em thích ăn gì.”
“Ồ.” Cố Làm nghĩ một lát, đưa mắt nhìn xung quanh rồi lại nghĩ, cuối cùng quay đầu lại nói: “Chúng ta ăn mấy món đồ ăn vặt trên con đường này đi?”
“Được thôi.”
Tần Tu Nhiên lịch sự đưa tay ra: “Em dẫn đường, tôi mời khách.”
Cái đó, có thể đến chỗ nào sang hơn một chút không?
Thật ra cô cũng không muốn hưởng thụ cái loại lãng mạn trên con phố ăn vật này đâu.
Cố Lam nhớ lại hết tất cả nhưng nhà hàng đắt tiền nhất ở Nam Thành nhưng cô phải cố gắng kiềm chế lại h@m muốn tiêu tiền hộ Tần Tu Nhiên vì duy trì hình tượng của mình. Cô không muốn để anh hiểu lầm, không phải, đúng hơn là không muốn anh nhìn ra được cô là người tham tiền, vậy nên cô quyết định buông bỏ cơ hội này.
Dù sao cũng còn nhiều thời gian mà.
Nghĩ đến trường hợp có lẽ Tần Tu Nhiên chưa từng tới những nơi như thế này, Cố Lam lại có chút kiêu ngạo: “Đến đây, tôi đưa anh đi nếm thử những món trước giờ anh chưa từng được thử qua.”
“Được.”
Tần Tu Nhiên lịch sự gật đầu nhưng lại không khỏi có thêm chút sự chờ mong.
“Còn đường này được gọi là phố trụy lạc, chính là vì người ở chỗ này rất dễ sa đọa.” Cố Lam dẫn Tần Tu Nhiên đi mua một quả dừa trước, đang chuẩn bị trả tiền thì thấy anh cầm thẻ ra, cô lập tức đè tay anh lại: “Dùng điện thoại.”
Nhiệt độ cơ thể cô xuyên qua lớp quần áo truyền đến mu bàn tay. Tần Tu Nhiên nâng mắt nhìn người con gái trước mặt thì lại lại thấy Cố Lam rất quen tay quét mã trả tiền cho đối phương, trả 10 tệ.
Sau đó cô bảo chủ sạp đục cho mình hai cái lỗ rồi cắm hai cái ống hút vào trong, đưa cho Tần Tu Nhiên: “Anh uống trước đi, anh uống xong tôi uống nốt.”
“Có thể mua hai quả mà.”
Tần Tu Nhiên đề nghị, Cố Lam khoát tay: “Dừa nặng lắm, không nhất thiết phải mua hai quả, dù sao cũng không uống hết, anh uống thử xem.”
Đương nhiên Tân Tu Nhiên đã từng uống nước dừa nhưng lại chưa từng uống thử loại rẻ như vậy.
Anh thoáng do dự, sau đó cẩn thận uống một ngụm. Hoàn toàn không có vị chua như trong dự đoán mà giống hệt như lúc trước anh mua, không khác gì nhau.
Đều rất ngọt.
Anh khẽ nhíu mày, không hiểu sao lại cảm thấy không vui, cảm giác như lần trước mình bị lừa vậy.
Cùng là một quá dừa, tại sao lại bán cho anh đắt như thế!
Nhưng lại nghĩ đến thứ anh mua là phục vụ, là đẳng cấp mới thoảng tính táo lại, sau khi uống hại ngụm rồi đưa cho Cố Lam: “Em uống không?”
“Anh không uống hả?”
Cố Lam hỏi lại, Tần Tu Nhiên nghĩ nghĩ rồi gật đầu: “Ừ, không uống nữa.”
Vừa nói xong anh lại đột nhiên nhớ tới: “Tôi sẽ trả tiền bằng điện thoại, chờ một chút, để tôi tính tiền.”
Hai người một đường đi dọc xuống dưới, đi chưa được mấy bước Cố Lam đã thấy một quán nhỏ, bên trên viết “Bún xào, mì xào, cơm rang”.
Còn có một dòng chữ nhỏ “Bánh xếp Hồng Kông, bánh Tương Hương, chè đậu xanh”.
Cố Lam dừng bước, vui vẻ nói: “Chúng ta ăn cái kia không?”
Tần Tu Nhiên ngước mắt nhìn lên, có chút nghi hoặc: “Tại sao cái cuối lại là chè đậu xanh.”
“Hả?”
Cố Lam không có chưa phản ứng kịp, Tần Tu Nhiên đã xoắn xuýt nói: “Bánh xếp Hồng Kông, bánh Tương Hương đều là bánh nhưng chè đậu xanh cuối cùng lại là loại khác.”
“Nhưng hợp nhau.”
Cố Lam ý thức được sự soi mói khó hiểu của Tần Tu Nhiên, cô hơi bất bình nhưng vẫn nhẫn nại giải thích cho anh rồi vẫy tay dẫn anh đi lên trước: “Đi đi đi.”
Quán này chỉ là một xe hàng nhỏ, đằng sau để các loại nguyên liệu cùng với bình gas, nhìn trông có vẻ vô cùng nguy hiểm.
Chủ quán buôn bán rất đắt hàng, có rất nhiều người vây xung quanh, liên tục thúc giục: “Chủ quán, sắp xong chưa?”
“Sắp xong rồi đây.” Chủ quán lên tiếng sau đó quay đầu nhìn thoáng qua hai người, vừa thành thạo đảo mì xào trong chảo vừa hỏi thăm Tần Tu Nhiên và Cố Lam: “Hai vị muốn ăn gì?”
“Mì xào.” Cố Lam nhìn thoáng qua bảng hiệu: “Cho tôi thêm một cây lạp xưởng hun khói với thêm Lao Gan Ma.”
“Có ngay, 8 tệ, trả tiền trước nhé.”
Chủ quán nhìn nhìn xung quanh rồi bỏ mì trong chảo vào bát giấy đưa cho một người bên cạnh.
Tần Tu Nhiên nghe chủ quán nói “8 tệ trả tiền trước” thì lập tức hiểu được đây chính là cơ hội thể hiện của mình, nếu chậm tay không biết chừng lại để Cố Lam trả tiền.
Không đợi Cố Lam lên tiếng, anh đã vội vàng lấy điện thoại ra quét mã trả tiền, làm liền một mạch.
Đợi đến khi một tiếng “Ting” đã chuyển tiền vang lên, chủ quán lập tức cười thật tươi rồi nói với Tần Tu Nhiên: “Vị khách này, anh chờ một chút nhé.”
Tần Tu Nhiên gật gật đầu, rũ mắt nhìn app trả tiền trên điện thoại, trầm tư không nói gì.
Cố Lam ôm quả dừa rồi uống một ngụm, nghi ngờ hỏi: “Anh nhìn gì mà chăm chú vậy?”
“Thì ra là dùng nhân dân tệ thật…”
Tần Tu Nhiên thì thầm, Cố Lam khó hiểu: “Hả?”
Anh không nói gì, chỉ lướt lướt màn hình, một loại cảm giác rất khác lạ đang cuồn cuộn trong lòng.
Có lẽ ông nội nói đúng, đứng trên cao lâu quá quên mất cả gốc.
Có lẽ Cố Lam thực sự có thể mở ra cho anh một thế giới mới.
Thay đổi tam quan của anh, giúp anh nhìn thế giới bằng một góc độ khác, nhìn thấy bản thân một cách chân thật nhất.
Thì ra, thế giới này lại có một nơi rẻ như vậy.
Thì ra, người trên thế giới này dù chỉ cần một chút tiền như vậy cũng có thể sống được tốt.
Tần Tu Nhiên ngẩng đầu nhìn Cố Lam bằng ánh mắt dịu dàng.
Anh trịnh trọng lên tiếng: “Cảm ơn em.”
Cố Lam sững sờ, không hiểu sao tóc gáy lại dựng đứng cả lên, cô lắp bắp nói: “Cái đó… Anh, anh bình thường một chút được không? Có phải anh…” Cố Lam nhìn thoáng qua “8 tệ” viết trên quầy hàng bên cạnh rồi ngập ngừng hỏi: “Anh bị giá đó dọa sợ rồi hả?”
“Đúng là có chút.” Tần Tu Nhiên cảm thán: “Ngày xưa tôi chưa từng nghĩ đến chuyện trên thế giới này lại có bát mì xào giá 8 tệ.”
Vừa nói Tần Tu Nhiên vừa nhìn về phía chủ quán đang đứng trong làn khói, đang vô cùng chăm chú xào nấu. Trông thấy ánh mắt của anh, ông ấy vội vàng nói: “Sắp xong rồi đây, xào xong chảo này là đến lượt hai người.”
“Cảm ơn.”
Tần Tu Nhiên nói cảm ơn.
Nhưng chủ quán lại không đáp lại anh, có vẻ như ông ấy hoàn toàn không hề nghe thấy lời anh nói. Anh liên tục quan sát xung quanh, cứ lúc lại nhìn chảo lúc lại nhìn cảnh tượng xung quanh. Tần Tu Nhiên thấy chủ quán làm việc tràn đầy năng lượng như vậy, đang định khen vài lời thì chợt nghe thấy những tiếng ồn xung quanh.
Vẻ mặt chủ quán biến đổi, chẳng quan tâm đ ến lửa vẫn còn đang mở, vội vàng xông lên trước, xoay người lái xe vội vàng la lên: “Ở nguyên đó chờ tôi!”
Vừa nói chủ quán vừa lái chiếc xe chở một đống dụng cụ kêu leng keng leng keng cùng với chiếc chảo xào đang nghiêng ngả trên bếp lửa chạy băng băng về phía trước.
Tần Tu Nhiên sững sờ nhìn chiếc xe ba bánh đã đi xa, mãi một hồi lâu sau mới phản ứng lại được: “Mì của chúng ta đâu?”
“Không sao không sao hết.” Cố Lam rất yên tâm an ủi Tần Tu Nhiên: “Sắp có rồi, chúng ta đứng đây chờ thêm một lát nữa là có.”
Tần Tu Nhiên nghe vậy thấy có chút ngỡ ngàng, người cũng chạy rồi thì lấy đâu ra mì?!
Nhưng anh không còn sự lựa chọn nào khác, hơn nữa chỉ vì 8 tệ mà làm ra hành động gì đó quá khích sẽ rất bất nhã. Vậy nên anh chỉ có thể đứng yên tại chỗ với Cố Lam, bắt đầu chờ đợi món mì xào chưa biết ngày trở về.
Bọn họ gặp phải tên lừa đảo rồi hả?
Anh bắt đầu suy tư nhưng chỉ vài phút sau, anh đã nhìn thấy chủ quán lái xe ba bánh leng keng leng keng lao đến!
Thế mà lại về thật kìa!
Tần Tu Nhiên có chút kinh ngạc.
Anh nhìn chủ quán nhảy xuống xe, múc một thìa mì xào vào bát đưa cho cô gái bên cạnh đứng đợi đã lâu.
Sau đó trấn an Cố Lam cùng Tần Tu Nhiên: “Đợi tôi ba phút, sắp xong rồi đây!”
Vừa nói xong, chiếc xe ba bánh lại nghênh ngang rời đi, đằng sau là mấy anh quản lý trật tự đô thị đang gào lên: “Đứng lại! Mì xào kia mau đứng lại!”
Tần Tu Nhiên không thể tưởng tượng ra nổi cảnh tượng đang diễn ra trước mặt mình, nhân lúc này Cố Lam lại đi mua một cái bánh nướng, đưa cho anh: “Ăn không?”
Tần Tu Nhiên nhìn chiếc bánh nướng đầy dầu mỡ, lộ ra vẻ mặt do dự làm Cố Lam nghĩ rằng anh ngại bẩn tay.
Thế là cô xé một mảnh khăn giấy ra, đưa cho anh: “Ăn không?”
Bánh đã đến miệng, Tần Tu Nhiên quyết định không làm phật ý tốt của Cố Lam, anh cúi đầu xuống cắn một miếng.
Bánh nướng cải mén khô, bánh có vị hơi ngọt đọng lại trong miệng.
Không hiểu sao Tần Tu Nhiên lại thấy có chút xấu hổ, anh ra vẻ bình tĩnh thẳng người lên, đứng bên cạnh Cố Lam, tìm chủ đề: “Cái đó, mì xào có quay lại không?”
“Tới rồi đây!”
Tiếng chủ quán la to. Tần Tu Nhiên từ xa trông thấy chiếc xe ba bánh lại một lần nữa xuất hiện nhưng lần này chủ quán không dừng lại mà quay đầu nhìn thoáng qua cái chảo sau lưng rồi liếc nhìn hai người bọn họ, hô to: “Đợi tôi thêm một phút nữa, vẫn chưa xong lạp xưởng!”
Nói xong lại nghênh ngang rời đi.
Tần Tu Nhiên không nhịn được nhíu mày: “Sao ông ấy xào mãi không xong thế?”
Mì này không có dầu sao?
Ngược lại Cố Lam có vẻ rất bình tĩnh, giải thích: “Trên đường gặp thêm được khách khác? Rồi tiện lấy luôn phần của chúng ta cho người khác.”
Làm vậy mà cũng được hả?!
Nghe thấy có người chen hàng, Tần Tu Nhiên tức giận trong lòng.
Anh nhìn thoáng qua Cố Lam, nghiêm túc nói: “Đợi lát nữa tôi nhất định sẽ cướp về cho em.”
Cố Lam có chút ngỡ ngàng, ánh mắt Tần Tu Nhiên rơi lên chiếc bánh nướng trong tay cô: “Cảm ơn em đã mời tôi ăn bánh.”
Bát mì xào kia là thứ duy nhất anh trả tiền tối nay, anh không thể để Cố Lam thua thiệt được.
Hai người đứng yên tại chỗ chờ một lúc, cuối cùng ông chủ quán kia cũng cắt đuôi được các anh quản lý trật tự đô thị, vọt tới trước mặt bọn họ.
Lần này cuối cùng ông chủ quán cũng xào xong mì. Ông ấy xoay người xuống xe. Ngay thời khắc cuối cùng khi rưới Lao Gan Ma lên thì tiếng của quản lý trật tự đô thị vang lên.
Sắc mặt ông chủ quán lập tức biến đổi, thuần thục lên xe: “Hai người chờ chút!”
Nói rồi ông chủ quán lại một lần nữa khởi động con xe ba bánh, nhìn chảo mì xào sắp ra lò, Tần Tu Nhiên ngay lập tức đuổi theo, lớn tiếng thúc giục: “Ông đi xuống, múc mì ra cho tôi đã!”
Anh đã đồng ý với Cố Lam sẽ cướp được mì về!
“Không được đâu khách ơi.” Ông chủ quán quay đầu nhìn thoáng qua quản lý trật tự đô thị: “Bị quản lý trật tự đô thị bắt được phiền phức lắm. Nếu không thì vậy đi.”
Ông chủ quán nhìn thoáng qua phía sau: “Tôi lái chậm một chút, anh bỏ hành thái vào bên trong, đảo đảo một chút rồi tự múc ra nhé.”
“Ông…”
“Để tôi để tôi.”
Cố Lam thấy Tần Tu Nhiên sắp nổi giận thì vội vàng lên tiếng: “Để tôi múc cho.”
“Không cần!”
Tần Tu Nhiên nhìn chiếc xe ba bánh đã đi chậm lại, nghe ông chủ quán thúc giục, anh mím chặt môi, xắn tay áo lên, cầm một nắm hành thái bỏ vào trong chảo, tay cầm chào học động tác vừa rồi của chủ quán đảo đảo.
Đảo đảo được một nửa chỗ mì, Tần Tu Nhiên đen mặt, Cố Lam vội vàng nhắc: “Bát, múc vào bát đi.”
Anh một tay bưng chảo một tay lấy bát, múc mì vào trong bát sau đó đuổi theo đặt lại chảo lên bếp lửa.
Nghe thấy tiếng chảo đặt lên bếp, ông chủ quán nhìn lại, hỏi: “Xong chưa?”
Tần Tu Nhiên mặt đen lên tiếng: “Xong rồi.” Sau đó ông chủ quán lập tức tăng tốc: “Tôi đi đây, lần sau khách lại quay lại nhé!”
Nói rồi ông chủ quán lại mang theo đống đồ nghề leng keng leng keng lần vào trong đám người.
Tần Tu Nhiên thở hổn hển, bưng nửa bát mì quay đầu lại, thấy Cố Lam đang ôm quả dừa căng thẳng nhìn anh.
Quản lý trật tự đô thị đuổi theo chiếc xe, giữa những tiếng ồn ào không hiểu sao anh lại đột nhiên nhớ tới một lời thoại.
“Khi đó cô còn quá trẻ để hiểu được rằng tất cả những món quà mà vận mệnh ban tặng đều đã được âm thầm định giá.”
Ví dụ như bát mì xào chỉ 8 tệ mà cũng phải chờ đợi vô số lần,
Anh vươn tay về phía Cố Lam đưa mì xào tới trước mặt cô: “Cho em, mì xào của em đây.”
Cố Lam nhìn bát mì trước mặt, nuốt một ngụm nước bọt.
Một lát sau, cô ngẩng đầu nghiêm túc trả lời: “Không, là mì xào của anh.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT