Nhưng Tần Tu Nhiên cũng không kịp nghĩ nhiều, Cố Lam đã cho anh địa chỉ cửa hàng, coi như là nể tình hai thùng mì ăn liền kia, anh quyết định sẽ đến đó chờ cô.
Vương Cương chuyển hướng đến cửa hàng chè lão Tần cách chỗ này không xa, trên bản độ dự tính đi từ đây đến cửa hàng chỉ mất năm phút, vậy là Tần Tu Nhiên bảo Vương Cương lái thẳng qua.
Nhưng vừa vào trong ngõ, hai người đã lập tức ý thức được vấn đề.
Đường không xa nhưng lại rất nhiều người. Có thể nói chiếc xe cỡ này của bọn họ rất khó để đi được trong con ngõ này.
Con đường năm phút mà phải tắc mất nửa tiếng đồng hồ, đợi đến khi Tần Tu Nhiên tới trước cửa hàng chè, lúc anh bước xuống xe thì Cố Lam đã ngồi trong đó uống một bát chè đậu xanh.
Nhìn thấy Tần Tu Nhiên, Cố Lam nhanh chóng mời anh đến: “Tổng giám đốc Tần! Nào, qua đây ngồi đi!”
Tần Tu Nhiên quay đầu lại, thấy Cố Lam xong anh bèn phất tay với Vương Cương: “Đến trước cửa cư xá nhà Cố Lam chờ tôi,”
“Dạ vâng, thưa cậu chủ.”
Vương Cương gật đầu trả lời, sau đó nhìn ra xa.
Tần Tu Nhiên đi vào bên trong, mặt tiền cửa hàng khá nhỏ làm anh cảm thấy rất chật chội. Cố Lam gọi anh ngồi xuống rồi chỉ vào menu trên tường: “Mau tới đây, anh chọn món đi, hôm nay tôi mời.”
Tần Tu Nhiên không nói gì, anh nhìn xung quanh, rất muốn bảo Cố Lam đổi chỗ khác nhưng lại cân nhắc đến chuyện đây miễn cưỡng được coi là cuộc hẹn đầu tiên của bọn họ nên anh quyết định nhịn xuống.
Anh cúi đầu nhìn nhìn ghế, sau khi chắc chắn rằng ghế cũng coi như là sạch sẽ mới chịu ngồi xuống, rút một tờ khăn giấy miễn phí ra bắt đầu nghiêm túc lau mặt bàn.
Cố Lam trông thấy động tác của anh, trong lòng “lộp bộp” một tiếng, đột nhiên cảm thấy chột dạ. Cô nhìn Tần Tu Nhiên đang lau bàn, cẩn thận hỏi thăm: “Ừm, anh có muốn đổi qua cửa hàng khác không?”
Muốn.
Tần Tu Nhiên dừng động tác trên tay lại nhưng chợt nhớ tới lời của ông nội, anh chần chừ một lát rồi lắc đầu.
Nếu đã suy xét đến chuyện kết hôn thì phải hiểu rõ đối phương. Ít nhất anh cũng phải hiểu rõ cuộc sống sinh hoạt bình thường của Cố Lam như thế nào.
“Ở đây là được rồi.”
Vừa nói xong, Tần Tu Nhiên lại rút thêm một tờ giấy cúi đầu điên cuồng lau bàn.
Nhìn dáng vẻ chăm chú lau bàn của Tần Tu Nhiên, Cố Lam cười gượng hỏi: “Thế anh muốn uống gì?”
Nghe vậy, Tần Tu Nhiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua menu trên tường.
Chè đậu xanh, 3 tệ.
Chè đậu đỏ, 3 tệ.
Chè hạt sen ngân nhĩ, 4 tệ.
…
Sao rẻ vậy?
Tần Tu Nhiên nhíu mày, chỗ này dùng đồng Dinar của Kuwait để giao dịch sao?
Thầy anh nhìn chằm chằm menu trên tường, Cố Lam với bà chủ cửa hàng đều bắt đầu cảm thấy căng thẳng.
Cái menu này có vấn đề gì sao?
“Tổng giám đốc Tần?”
Cố Lam dè dặt hỏi, Tần Tu Nhiên hoàn hồn rồi tùy tiện gọi một món mình biết: “Chè đậu xanh đi.”
Tần Tu Nhiên chọn món xong, Cố Lam lập tức quay đầu lại nhìn bà chủ đang bận rộn trong quầy hàng: “Bà chủ, cho cháu một bát chè đậu xanh với một bát chè đậu đỏ!”
Bà chủ đứng sau quầy hàng nghe cô gọi bèn ló đầu ra tức giận nói: “Người đẹp à, hay là tôi lấy khăn lau bàn giúp hai người nhé?”
“Cháu xin lỗi.” Cố Lam liếc mắt nhìn Tần Tu Nhiên vẫn còn đang lau bàn cùng với chồng giấy bắt đầu chất cao, cô đứng lên nói xin lỗi: “Bạn của cháu…”
“Giấy ăn quán này tôi mua hết.” Cố Lam còn chưa nói dứt lời đã nghe giọng của Tần Tu Nhiên vang lên từ đằng sau.
Cô quay đầu lại, thấy anh đã lau hết đồng khăn giấy trên bàn mình, còn tiện tay lấy thêm một gói giấy khác ở bàn bên cạnh đồng thời rất phóng khoáng rút một tấm thẻ đen giơ lên: “Quẹt thẻ đi.”
Tấm thẻ đen ánh kim dưới ánh chiều tà tản ra ánh sáng của sự giàu có. Bà chủ vừa kinh ngạc vừa sợ hãi nhìn về phía Cố Lam, đang định hỏi cô có phải đầu óc người này có vấn đề không thì Cố Lam đã nhạy bén phát hiện ra bà chủ chuẩn bị thốt lên “một câu nói mạo phạm”, cô lập tức tiến lên một bước giơ điện thoại lên quét mã QR trả tiền rồi lên tiếng chặn ngang lời bà chủ định nói: “Của cháu hết bao nhiêu tiền ạ?”
Bà chủ mờ mịt quay ra nhìn thì đã thấy Cố Lam đã vào trang web trả tiền, vẻ mặt chân thành nói: “Cháu mua mười gói giấy cộng thêm hai bát chè, bao nhiêu tiền ạ?”
Bà chủ nhìn nhìn Tần Tu Nhiên đang không hài lòng nghiêng đầu rồi lại nhìn Cố Lam.
Cố Lam quay đầu giải thích với anh: “Ở đây không có máy POS, tôi xin anh đấy.”
Tần Tu Nhiên nghe vậy, anh thoáng do dự một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu sau đó cúi xuống tiếp tục lau bàn.
Thấy anh không để ý tới mình nữa, Cố Lam khẽ thở phào quay người nhìn bà chủ, nhỏ giọng giải thích: “Đây là anh trai của cháu, anh ấy không có ác ý gì đâu ạ, ăn chè xong là đi luôn, cô đừng lo.”
Nghe cô giải thích như vậy, cuối cùng bà chủ cũng hiểu. Bà ấy gật đầu báo một con số: “36.”
Cố Lam nhanh chóng trả tiền rồi trở về chỗ.
Vừa ngồi xuống cô đã phát hiện cái bàn trước mặt Tần Tu Nhiên bị anh lau đến mức sáng bóng, mặt bàn trước mặt anh so với những mặt bàn xung quanh là hai màu sắc hoàn toàn khác biệt.
Chỉ trong một thoáng như vậy, cô đột nhiên hoài nghi không biết liệu Tần Tu Nhiên có phải thuốc tẩy thành tinh hay không mà sao có thể lau cái bàn sạch như vậy?
Còn đang thắc mắc thì bà chủ đã bưng một bát chè đậu xanh, một bát chè đậu đỏ đến trước mặt hai người. Bà ấy nhanh chóng đặt bát xuống rồi vội vàng lui lại sau đó núp đằng sau quầy hàng yên lặng quan sát bọn họ.
Hành vi của bà chủ cũng khiến Tần Tu Nhiên vừa khó hiểu vừa không hài lòng. Anh quay đầu nhìn thoáng qua bà chủ rồi nhíu mày nói: “Bà ấy làm cái gì vậy? Đây là thái độ phục vụ kiểu gì đây?”
“Cô ấy thấy anh đẹp trai quá nên ngại thôi.” Cố Lam bịa bừa một cái lý do rồi nhanh chóng chuyển chủ đề: “Cái đó, hôm nay tổng giám đốc Giản của chúng tôi có nói là hình như anh rất không hài lòng với dự án của chúng tôi đúng không?”
“Ừ.”
Tần Tu Nhiên nhìn Cố Lam bắt đầu ăn chè đậu đỏ, anh ngập ngừng một chút rồi cũng cúi đầu cầm cái thìa dùng một lần bên cạnh bắt đầu ăn chè đậu xanh.
Cũng ngon đấy chứ.
Nhưng mà ngọt quá.
Tần Tu Nhiên nghĩ, nghe Cố Lam vừa ăn vừa hỏi: “Vậy anh không hài lòng ở chỗ nào?”
“Cô thấy sao?”
Tần Tu Nhiên nhấc mắt lên nhìn cô khiến cô cảm thấy lạnh hết cả người.
Cô gánh áp lực cực lớn, ăn chè để che giấu sự chột dạ của mình, kiên trì bàn bạc công việc: “Anh không thích mấy cái meme kia sao?”
“Tôi không thích hình tượng bên cô tạo dựng cho tôi.”
Tần Tu Nhiên nói thẳng: “Dù khá phổ biến, giá cổ phiếu của công ty cũng tăng nhưng bên cô có từng suy xét tới hình tượng cá nhân của tôi chưa?”
“Hình tượng cá nhân này không tốt sao?” Cố Lam ngẩng đầu, có chút nghi hoặc.
Tần Tu Nhiên bị cô chọc giận đến bật cười, anh nhìn chằm chằm vào gương mặt của cô gái đang trợn mắt chém gió: “Cô cảm thấy hình tượng của một người đàn ông có thể mang ra làm meme là tốt lắm hả?”
“Đương nhiên rồi.” Cố Lam lập tức khẳng định: “Điều đó chứng minh người ấy là một người bao dung, hào phóng, hài hước.”
“Sau đó mỗi lần họp cấp dưới sẽ nhớ đến meme của tôi.” Tần Tu Nhiên cười lạnh: “Rất hài hước.”
“Tổng giám đốc Tần.” Cố Lam suy nghĩ, dựa theo những gì cô hiểu về Tần Tu Nhiên hiện tại, cô bắt đầu nghiêm túc phân tích: “Có phải anh cảm thấy hình tượng này không đủ tích cực?”
“Đương nhiên.” Tần Tu Nhiên nhấp một ngụm chè đậu xanh để bình tĩnh lại, nghiêm chỉnh nói: “Từ xưa đến nay tôi chưa từng thấy qua cái loại tích cực nào như thế này.”
“Đó là do anh thiếu hiểu biết.”
Cố Lam nói rất quả quyết. Tần Tu Nhiên đang chuẩn bị phản bác thì thấy cô giơ tay lên ngắt lời anh: “Tổng giám đốc Tần, tôi nhất định phải nói điều này. Thật ra anh không hề hiểu người dân bình thường thích gì cả. Hôm nay tôi đã xem tài liệu bộ phận nội dung thu thập được. Hình tượng của anh trước mặt mọi người luôn rất tích cực, cái gì mà quan tâm gia đình, lạc quan vui tươi nhưng ai lại rất nhàm chán.”
Tần Tu Nhiên sững sờ, Cố Lam phân tích: “Thật ra, nếu đưa một người lên mạng rồi để cho hàng ngàn hàng vạn người chưa từng gặp, chưa từng tiếp xúc với con người của người đó đánh giá, vậy lý do để họ thích người đó là gì? Đó chính là sự thú vị chứ không phải cái gì mà cởi mở dịu dàng.”
“Mà anh có thể trở thành meme, chứng tỏ trong lòng mọi người anh là một người rất thú vị. Một người có phẩm chất khiến cho hàng ngàn hàng vạn người thích, chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ tích cực sao?”
Tần Tu Nhiên không nói gì, anh nhìn chăm chú vào người trước mặt, nhìn đôi mắt chân thành của đối phương, dưới ánh nhìn ba phần sùng bái bảy phần chân thành của cô, rất lâu sau anh mới lên tiếng: “Công ty của các cô lúc nào cũng lừa gạt người khác như vậy sao?”
Tần Tu Nhiên không để ý tới cô, cúi đầu ăn chè đậu xanh.
Cố Lam thấy dáng vẻ của Tần Tu Nhiên, vội vàng nịnh hót: “Thật ra anh không cần lo lắng, chỉ bằng gương mặt này của anh thì có là cái meme nào cũng không thể che dấu được hết sự đẹp trời ngời ngời này của anh đâu. Đừng nói chỉ là meme mà cho dù anh có là một nhân vật phản diện đi nữa thì cũng sẽ có người tam quan đi theo ngũ quan của anh.”
“Ăn hết bát chè đậu đỏ kia đi.”
Tần Tu Nhiên ngẩng đầu hất cằm một cái.
Cố Lam bưng bát lên uống, uống một ngụm hết nửa bát. Cô định tiếp tục thao túng tâm lý Tần Tu Nhiên thì vừa mở miệng anh đã rút khăn giấy đưa cho cô: “Lau sạch đi.”
Cố Lam nhanh chóng nhận lấy khăn giấy, lau miệng sạch sẽ, đang tính nói tiếp lại chợt nghe Tần Tu Nhiên nói: “Về sau đừng có lau miệng như rửa mặt nữa.”
“Vậy phải lau thế nào?”
Cố Lam đang sững sờ thì đột nhiên thấy Tần Tu Nhiên rút ra một tờ khăn giấy bên cạnh, gấp chéo lại rồi nhẹ nhàng thấm từng chút từng chút lên môi mình.
“Giống như vậy này.” Tần Tu Nhiên ngẩng đầu nhìn cô: “Hiểu chưa?”
“À.” Cố Lam mờ mịt gật đầu, cô không hiểu lắm tại sao anh lại đột nhiên nói những cái đó với cô.
Lúc cô còn đang nghi hoặc thì đã thấy Tần Tu Nhiên rút một tờ khăn giấy, lau lại bàn một lần nữa, sau khi lau sạch thì đứng dậy đi ra ngoài, gọi cô: “Đi thôi.”
Vừa nói anh vừa đi tới trước quầy hàng, dưới ánh mắt cảnh giác của bà chủ anh rút ra một tờ trăm tệ đặt trên mặt bàn quầy hàng, gõ mặt bàn nói: “Tiền boa.”
Bà chủ ôm cái nắp nồi hoảng sợ nhìn anh ra ngoài.
Cố Lam kéo tám gói khăn giấy đã đóng gói kỹ từ quầy hàng, chạy đuổi theo Tần Tu Nhiên, vội la lên: “Tổng giám đốc Tần, anh thật sự không cần lo lắng về hình tượng…”
“Cố Lam.” Tần Tu Nhiên đột nhiên dừng lại, Cố Lam thiểu chút nữa không kịp phanh lại đập đầu vào ngực anh.
Cố Lam ngước mắt nhìn người trước mặt, trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi, âm thầm cảm thấy may mắn vì mình chưa đâm phải anh, nếu không thì với tính tình nóng nảy của Tần Tu Nhiên không biết cô lại phải bị ghét nhiều như thế nào.
Anh cúi đầu nhìn người trước mặt không biết lại đang tính toán điều gì, hơi bất mãn nói: “Cô biết tại sao tôi lại hẹn cô 6 giờ ra ngoài không?”
Tần Tu Nhiên lạnh nhạt nhìn cô: “Có phải cô quên sạch quyển sách quy trình sáng nay tôi đưa cho cô rồi không?”
Cố Lam sững sờ, sau đó mới nhớ tới quyển “Quy trình kết hôn của Tần Tu Nhiên và Cố Lam”
Đầu cô lập tức đơ lại, sau một hồi điên cuồng nhớ lại mới nhớ ra quy trình đầu tiên: Yêu đương.
Mục đầu tiên, thông báo và gặp người thân bạn bè.
Thông báo cô thì đã thông báo rồi, chính cô tự mình thông báo. Còn gặp người thân bạn bè thì ngày hôm đó hai mẹ đã gặp nhau, cũng coi như là đã gặp.
Mục thứ hai… Ăn cơm, xem phim?
Không phải chứ, vậy mà anh lại muốn thực hiện mục thứ hai sao?
Công việc làm vợ tổng giám đốc của cô vẫn còn giữ được chứ?!
Cố Lam giương mắt khiếp sợ nhìn anh, trên phố ăn vặt người đến người đi. Hai người bọn họ, nhất là Tần Tu Nhiên cao hơn những người xung quanh rất nhiều.
Đã đến chợ đêm. ánh đèn sáng rực, dưới ánh sao đã bắt đầu xuất hiện, đèn đường nơi phố cũ dịu dàng rơi lên người người thanh niên trước mặt này là cho chiếc áo sơ mi trắng lạnh màu cũng ấm áp hơn,
“Nhớ ra rồi?”
Tần Tu Nhiên nhướng mày.
Cố Lam cầm túi khăn giấy, nuốt một ngụm nước bọt, không dám nói lời nào.
“Từ giờ trở đi, nếu em còn gọi tôi một tiếng Tổng giám đốc Tần hay nói đến chuyện công việc một lần nào nữa thì tôi sẽ đi ngay lập tức.”
“Không nhắc không nhắc.”
Cố Lam điên cuồng lắc đầu. Đây chính là cơ hội ít ỏi giúp cô thay đổi vận mệnh đó!
Tần Tu Nhiên cố nén khóe miệng muốn nhếch lên xuống, sợ người con gái trước mặt này đắc ý.
Cố Lam đột nhiên nhớ tới gì đó: “Vậy tôi phải gọi anh là gì?”
Không được gọi là Tổng giám đốc Tần, chẳng lẽ lại gọi là sếp?
Hay là chồng?
Như vậy cũng không phải không được nhưng cô sợ Tần Tu Nhiên đánh cô.
Tần Tu Nhiên bị hỏi khó, chần chừ một lát rồi cuối cùng anh tìm một cách gọi an toàn nhất: “Tần Tu Nhiên.”
“Ồ.”
Cố Lam ra vẻ bình tĩnh gật đầu, điên cuồng lặp lại trong lòng muốn tăng dũng khí cho bản thân, cố gắng nói ba chữ kia.
Tần Tu Nhiên không nói lời nào nhìn đồng khăn giấy cô cầm, nghĩ nghĩ một hồi rồi chủ động vươn tay ra: “Đưa khăn giấy cho tôi.”
“Làm gì thế?” Cố Lam có chút khó hiểu.
Tần Tu Nhiên bình tĩnh nhìn cô: “Cầm giúp em.”
“Này.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT