Trạc Chi

Chương 5: Lớp ký họa


2 tháng

trướctiếp

Ánh nắng chói đến nỗi lóa mắt, Mạnh Thính Chi đứng ở điểm cao nhất của cầu vòm trong khuôn viên trường, trái tim như bị một cơn gió nhẹ chạm vào, mềm nhũn.  

Rõ ràng là đã có số điện thoại của nhau, nhưng mấy ngày nay cô không dám làm gì ngoài chờ đợi. 

Cô nào dám gọi cho anh, ý đồ quá mạnh mẽ, cô thậm chí còn sợ hãi.

Tình đến sợ tình làm cô hoảng loạn.

Giọng tủi thân của Mạnh Thính Chi có chút ngọt ngào, một chữ rất dứt khoát.

“Muốn.”

Nghe vậy, người ở đầu dây bên kia cũng cười theo.

.

Vẫn là nhà hàng Tương Kiều Cư đắt đỏ một đĩa rau thập cẩm 68 tệ, đang là ban ngày, đèn lồng màu đỏ treo trên mái cong chưa sáng đèn.

Cũng chưa đến giờ ăn, có rất nhiều chàng trai liên tục quay ra sau cầm điện thoại chụp lại chiếc siêu xe quá mức hoành tráng trước cổng.

Có người hỏi xe thần gì thế, nhưng nhiều hơn cả là rất tò mò vì sao loại xe này lại xuất hiện ở làng đại học.

Tiếng chụp ảnh tách tách, Mạnh Thính Chi nghe mà da đầu tê rần.

Advertisement

Cô quay đầu đi, cầm dây ống đựng tranh bước nhanh lên lầu.

May là trên lầu không có khách nào khác ngoài Trình Trạc. 

Đến chiều hôm đó về ký túc xá, Mạnh Thính Chi mới biết được là anh bao cả quán, chiếc siêu xe đó nổi tiếng trên diễn đàn trường đại học Tô Thành suốt một tuần.

Nhưng bạn cùng phòng của Mạnh Thính Chi thì bực tức hơn nữa.

“Ngày tháng phá sản của cái nhà hàng đắt cắt cổ này lại được dời ra sau nữa rồi đấy, ai thế, nhiều tiền đến độ hết chỗ tiêu à.”

Đúng là anh nhiều tiền thật, tặng bật lửa mà còn đóng gói thành một món quà hẳn hoi, hộp quà tinh xảo, được thắt lại bằng một chiếc nơ lụa satin màu xanh xám.

“Món này quý giá quá, em tặng lại anh gì đó nhé?” Ngón tay của Mạnh Thính Chi mân mê quanh chiếc nơ lụa mịn màng, cô cúi đầu, biết rõ mà vẫn cố hỏi: “Sắp đến sinh nhật của anh rồi đúng không ạ?”

Anh cũng không hỏi sao cô lại biết, ngón tay sờ trán, trông như vẫn còn buồn ngủ.

Tóc mái sạch sẽ khẽ đung đưa theo gió ngoài cửa sổ, điểm thêm chút sức sống cho viên ngọc xước chói lòa không chân thật này trông bắt mắt hơn.

“Đúng là sắp đến, em muốn tặng gì?”

Mạnh Thính Chi mím môi, nói với vẻ rất nghiêm túc, “Em phải nghĩ kỹ đã.”

Người đối diện ngước mắt lên mỉm cười, không biết anh đang cười gì, một lát sau, cô cắn môi, cũng cười theo.

Bốn mắt nhìn nhau, trái tim cô mềm nhũn, sao có thể gần anh đến thế nhỉ? Nhưng sự cẩn trọng nơi đáy lòng kịp thời nhắc nhở cô không được mất bình tĩnh.

Cô vội che mặt lại, như muốn giấu đi vẻ ngại ngùng.

Trình Trạc nhìn thấy hết.

Sau bữa ăn, phục vụ bưng một mâm trái cây có dưa mật, dưa hấu, có cả cà chua bi. Anh chỉ ăn nửa miếng dưa mật, đặt chiếc nĩa nhỏ sang một bên, hỏi về chuyện nhót tây lúc nãy trong điện thoại.

Nhà của Mạnh Thính Chi ở khu phố cổ cầu Đàm Phức, nhà xây theo kiểu phương Tây thời xưa nên có sân riêng. 

Lúc Mạnh Thính Chi còn học tiểu học, trong nhà đã trồng một cây nhót tây, có lẽ do giống không ngon, trái chín rồi cũng chua. 

Anh nói nửa đùa nửa thật rằng muốn ăn thử.

Mạnh Thính Chi nói chua lắm.

Anh chớp mắt, không nói gì, giống như một yêu tinh nam toát ra vẻ tiên tử lạnh lùng, người phàm trần không thể nào phản kháng. 

Mạnh Thính Chi bị anh mê hoặc mà tẩu hỏa nhập ma. 

Sắc trời vừa chập tối, cô lập tức ngồi xe về nhà.

Từ phía bắc đến phía nam.

Ra khỏi tàu điện đi bộ thêm một lúc, vội vội vàng vàng về đến hẻm Đồng Hoa. Ánh đèn tĩnh mịch, cô chạy bình bịch trong màn đêm vào nhà, làm Nguyễn Mỹ Vân đầu đầy lô cuốn tóc hết cả hồn.

Không biết Nguyễn Mỹ Vân đang tính khoảng tiền thuê nào, máy tính phát ra hai tiếng “về không về không” ngắn ngủi.

Advertisement

Nguyễn Mỹ Vân hỏi cô ăn gì chưa, rồi vừa nhìn sổ tính tiền vừa hỏi: “Có chuyện gì hả? Sao về trễ vậy mà cũng không gọi điện trước?” 

Mạnh Thính Chi đáp tiếng “Dạ”, nói dối qua loa: “Bạn cùng phòng nói muốn ăn nhót tây.”

Nguyễn Mỹ Vân nhướng mày, hừ một tiếng: “Biết đồ thuần tự nhiên mới tốt rồi chứ gì!”

Mạnh Thính Chi không đáp, bỏ túi và điện thoại xuống, đi thẳng đến phòng kho ở sân sau lấy chiếc thang ra, tự leo lên hái nhót tây.  

Chọn lựa kỹ càng, quả nào quả nấy cam vàng tròn trịa, thậm chí cuống quả cũng được cắt tỉa gọn gàng.

Nguyễn Mỹ Vân tháo hết lô cuốn tóc trên đầu, nhìn vào gương nhổ được một sợi tóc bạc, rồi cầm chiếc điện thoại di động mới của Mạnh Thính Chi đang nằm trên bàn, xoay trước xoay sau xem, tò mò nhìn một lúc lâu. 

Nguyễn Mỹ Vân cầm di động mới đi đến chỗ cô, “Cuối cùng cũng chịu đổi?”

Sống lưng của Mạnh Thính Chi đã hơi đau, nhưng cô vẫn tiếp tục nhặt đẩy lá hái quả, đáp lại: “Cái kia bị rớt nên hỏng rồi.” 

Trong sân có trồng hoa, muỗi bay rất nhiều, Nguyễn Mỹ Vân hết vỗ rồi đánh hai bên cánh tay, hỏi: “Còn tiền không?”

Mạnh Thính Chi mua chiếc điện thoại Android đã hỏng kia lúc mới thi đại học xong, khi đó cầm theo phiếu báo danh còn được ưu đãi, giảm giá rồi thì rất rẻ.

Đã sửa hai lần, vẫn dùng tiếp đến năm ba.

Nguyễn Mỹ Vân đòi đổi cho cô rất nhiều lần, lần nào cô cũng nói không cần thiết.

Sau khi vào đại học, hễ Nguyễn Mỹ Vân hỏi cô còn tiền hay không, cô đều trả lời là còn. Một là vì tiền sinh hoạt mà Nguyễn Mỹ Vân cho thực sự không hề ít, rất dư dả, hai là vì cô không thích hỏi xin tiền của Nguyễn Mỹ Vân.

Nhưng lần này, cô nhìn nhót tây trong tay, nghĩ ngợi rồi nói: “Hết rồi ạ.”

Nghe được con gái mở miệng nói câu này, Nguyễn Mỹ Vân vui lắm, vừa cười vừa gãi đầu, chuyển tiền cho cô, năm chữ số nhỏ nhất. 

Đi được vài bước, Nguyễn Mỹ Vân lại quay về sân. Bà nhìn chằm chằm vào Mạnh Thính Chi, càng nhìn càng thấy ngứa mắt, nhíu mày.

“Con đổi qua mấy cái đầm màu sáng coi, suốt ngày mặc trắng đen, bà cụ đầu hẻm còn biết chưng diện hơn con.”

Mạnh Thính Chi không biết mình đã để lộ chỗ nào bất thường, mà ánh mắt của Nguyễn Mỹ Vân chợt thay đổi, bà chồm đến gần nhìn Mạnh Thính Chi như thể đang thẩm vấn.

“Lạ à nha, con có người yêu rồi phải không?”

Trong tay vẫn đang nắm chặt chiếc túi, cô lánh nặng tìm nhẹ: “Mẹ đoán mò gì thế, số tiền đó con tiêu hết nhanh thôi.”

Nguyễn Mỹ Vân biết tính con gái im ỉm, không hỏi được ngọn ngành nên không hỏi nữa, xoay người đi vào trong.

Người đã vào nhà, giọng nói lanh lảnh đó lười nhác vang lên từ phòng khách sáng đèn.

“Con thích thì tiêu thôi, ai cản được con, ra tiệm mạt chược đầu hẻm kêu bố con về sớm chút, đừng có để mẹ tới đó xốc bàn bài.”

Mạnh Thính Chi dẹp thang, xách một túi nhót tây tươi ngon ra ngoài.  

“Biết rồi ạ.”

.

Lúc nhận được tin nhắn có hàng cần lấy, Trình Trạc đang ở khách sạn sân golf ở thành phố bên cạnh, đang ăn sáng với mấy người bạn trong nước của Từ Cách.

Sau cơn mưa sáng sớm, trời nổi gió to, mùi cà phê từ ly sứ tỏa hương thơm nồng, anh mặc áo sơ mi lụa trắng, trông biếng nhác nhưng cao ngạo.

Trên khu lỗ golf, một người đẹp là chủ một tiệm trang sức tư nhân từ xứ Cảng vừa vung một cú đánh đẹp. Cô gái này là khách quen ở quán bar của Từ Cách, đến chơi rất nhiều lần, trở thành bạn bè của Từ Cách. Lúc này, người đẹp nhìn sang người đàn ông thư thái nhàn nhã ngoài ban công cách đây không xa, quay sang nói với Từ Cách: “Nhìn bạn của anh khó gần quá.”

Từ Cách cầm gậy canh góc độ, tóc mái xoăn nhẹ bị gió thổi bay tán loạn, dùng một lời như thật như giả hù người đẹp đó.

“Đừng có đến gần, Aquaman đó, nuôi thôi chứ không bắt.”

“Tôi nghe người ta nói Triệu Uẩn Như từng hẹn hò với anh ta, chia tay rồi mà đến bây giờ vẫn còn quấn anh ta hả? Anh ta không thích phụ nữ trong giới giải trí? Bệnh ở sạch?” 

Từ Cách vung bóng, nở nụ cười ngây thơ không hay biết gì, “Cô hỏi tôi sao tôi biết được, tự đi hỏi đi?”

Khi người đẹp nhà giàu đó cố tình vòng vo để chuyển sang đề tài về hình mẫu lý tưởng của đàn ông, thư ký của Trình Trạc đã chạy xe mang gói hàng đến đây.

Trình Trạc vừa nghe một giọng nam đang cợt nhả miêu tả một cô gái có dáng người nóng bỏng mình may mắn gặp được vào một lần nọ, vừa mở hộp.

Mùi quả ập vào mũi.

Có lẽ hộp này ban đầu đựng dâu tây, bây giờ trong mỗi một chỗ lõm là một nhót tây màu vàng cam, rất tươi, sờ phần vỏ vẫn còn lông tơ. 

Người ở đó cũng cảm thấy rất mới mẻ.

Mọi người nhìn nhau, ai tặng một hộp nhót tây, còn có thể khiến cho công tử Trình để tâm kêu thư ký tận tay mang đến thành phố kế bên này? 

Trình Trạc đưa hộp cho phục vụ mang đi rửa, dựa vào lưng ghế, cầm điện thoại lên, nhàn nhạt nói: “Một cô nhóc.”

Từ Cách hỏi: “Ai thế? Bật lửa ấy hả?”

Sau khi Từ Cách bơm gas cho bật lửa, sẵn tiện hỏi câu tặng ai.

Phải biết thế này, sau khi Trình Trạc về nước, mấy cô nàng thi nhau đến cửa, Triệu Uẩn Như dẫn đầu, không ít hơn hai đội bóng.

Nhưng anh chưa bao giờ đó nhận bất kỳ sự tiếp cận nào. Trong nhóm bạn nhỏ của họ, ai cũng biết việc Triệu Uẩn Như tiền trảm hậu tấu tự vạch trần chuyện tình cảm với giới truyền thông lần trước chỉ là kịch độc thoại. 

Nếu nói Trình Trạc không hiểu phong tình, thực ra anh lại rất giàu kinh nghiệm. 

Nhưng nếu nói anh hiểu phong tình, thì chẳng có ai giống như anh, ngó lơ sao nữ người ta không khác gì một trò cười. 

Trình Trạc phớt lờ Từ Cách đang tò mò, lúc đó tay xoay bật lửa, còn tự hỏi: “Có cần bỏ vào hộp không?”

Bà mẹ chu đáo Từ Cách lập tức nhờ người đóng gói lại đàng hoàng.

Rồi món đó mới được đến tay của Mạnh Thính Chi.

.

Giáo viên dạy ký họa chuyên ngành sơn dầu ở khoa Mỹ thuật nổi tiếng khó nhằn, rất trẻ trung rất năng động, miệng thì nói là lớp học dân chủ, nhưng tung hết trò này đến chiêu nọ vắt kiệt sức sinh viên. 

Bài tập tiết khảo sát cho học kỳ này của lớp Mạnh Thính Chi vẫn chưa được quyết định.

Giáo viên ký họa vắt hết óc suy nghĩ, rốt cuộc hôm nay cũng nghĩ ra được một ý tưởng mới để làm khó sinh viên. 

Giáo viên yêu cầu họ trong kỳ nghỉ hè này phải đi tìm tư liệu vẽ tranh, nộp một bộ sưu tập tranh ký họa, không dưới 50 bức, mang đi in và đóng thành sách, bài báo cáo cho chuyến đi không dưới 3000 chữ. 

Phòng tranh số 4 không ngừng kêu gào thảm thiết.

Cò kè mặc cả với giáo viên thì không ai giỏi bằng học sinh: cắt xuống còn 30 bức thôi được không cô, 3000 chữ nhiều quá cô ơi.

Đúng lúc đó, di động của Mạnh Thính Chi rung lên, hoàn toàn bị âm thanh nhốn nháo át đi. 

Cô nhìn lên giáo viên ký họa đang đối phó với sinh viên ở hàng ghế đầu, dùng tay phải dính chút sơn acrylic che phần loa lại, cúi người núp sau bản vẽ, nhận cuộc gọi, thì thào nói.

Một tiếng mềm mại.

“A lô?”

Giọng nói đùa cợt của Trình Trạc truyền đến rất rõ ràng trong tiếng ồn ào ở lớp.

“Mạnh Thính Chi, nhót tây nhà em chua chết đi được.”

Mạnh Thính Chi không giấu được nụ cười, giọng nói mang theo sự thân mật mà cô không hề hay biết. 

“Đã bảo là chua rồi, anh cứ đòi ăn, không nghe lời em.”

Cả hai bên cùng im lặng vài giây.

Trái tim của Mạnh Thính Chi chợt đập loạn, dần dần nhận ra sự hờn dỗi vô thức của mình vừa rồi.

Còn có cả câu “Không nghe lời em”.

Như hòn đá bị ném vào mặt hồ trong đêm trăng thanh gió mát.

Mạnh Thính Chi định giải thích gì đó, nhưng xung quanh mình quá ồn, cô không phân biệt ra được có phải anh lại cười rồi hay không. 

Anh cười gì thế? Sao anh cứ cười mình hoài vậy.

Mạnh Thính Chi đang vô cùng bối rối.

Trình Trạc đáp lại, một cách nghiêm túc: “Ừm, vậy sau này nghe lời em.”

Cô lập tức ngẩn người.

Xung quanh bỗng dưng cũng trở nên yên tĩnh lúc nào không hay, vô số cặp mắt cùng đổ dồn về phía cô.

30 bức ký họa hoặc báo cáo 1000 chữ, giáo viên chỉ châm chước cho họ đến mức này.

Bỏ phiếu một cách dân chủ, hai bên đang bằng phiếu.

Bây giờ một phiếu của Mạnh Thính Chi quyết định sinh tử, tất cả mọi người trong phòng tranh số 4 cùng nhìn cô.

—— Thấy cô đang cầm điện thoại.

Tâm trí của cô đã bay về phương nào, giọng nói cũng bay theo: “Dạ, 30 bức ký họa ạ.”

Nhóm này vỗ tay, nhóm kia than thở.

Giáo viên ký họa không quan tâm những người đó, bước lên đứng trước cả lớp, cầm cây thước dài chỉ về phía Mạnh Thính Chi, gằn từng chữ trong tên cô mà răn đe.

“Mạnh Thính Chi! Nghe điện thoại trong giờ học? Đây là lần thứ mấy trong lớp anh chị rồi hả? Bây giờ mấy cô gái trẻ yêu vào là bạo không ai thua ai hết ha, cả lớp 30 bức, Mạnh Thính Chi 50 bức.” 

Mạnh Thính Chi hết đường chối cãi, nhưng lo sợ hơn cả là không biết người ở đầu dây bên kia có nghe được câu yêu đương không.

“Cô ơi em không…..”

Người trong điện thoại không chỉ nghe rất rõ âm thanh trong phòng tranh, mà lúc này còn tỏ ra hả hê khi thấy người khác gặp nạn.

“Xin lỗi, làm em bị phạt mất.”

Sau này, cô không khỏi nhớ lại giọng điệu đó, mang theo ý cười, giống như đang trêu trẻ con, xung quanh anh còn có tiếng đàn ông ồn ào tò mò hỏi là ai thế.

Nhưng anh không nói, như đang giấu đi báu vật nào đó.

Hết chương 5


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp