Trạc Chi

Chương 4: Nhót tây chua


2 tháng

trướctiếp

Tối hôm nay không kẹt xe, xe của Trình Trạc chạy lên cầu vượt của làng đại học, sau bữa cơm với Mạnh Thính Chi, WeChat bị bảy tám tin nhắn của Từ Cách oanh tạc, thúc giục anh đến TLu.

Không biết có phải vì mới gặp một cô sinh viên hay không, Trình Trạc bước vào quán bar vang vọng nhạc heavy metal, nghiêng đầu tránh rèm hạt ánh xanh cạnh cầu thang, dưới đèn led rọi đủ màu, nhìn thấy tóc đen thẳng thì thấy hơi giống sinh viên nữ.

Từ Cách giơ ly lên chào anh.

Trong phòng riêng có rất nhiều gương mặt không quen, Trình Trạc bước vào nhìn thoáng qua, trên sân khấu có một DJ mặc váy ngắn đang nhảy nhót.

Ghế sô pha đơn được nhường chỗ, Trình Trạc ngồi xuống, cúi người về phía trước, lấy một chiếc ly nhỏ, cô gái bên cạnh nhanh tay thêm đá rót rượu.

Trình Trạc uống một ngụm rượu lạnh, ngậm trong cổ họng ba giây mới nuốt xuống.

Trà lúa mạch thực sự khó uống, hậu vị cực đắng, không biết Mạnh Thính Chi đã uống mấy cốc liền trong bữa ăn thế nào.

Từ Cách vắt tréo chân, tay kẹp điếu thuốc đặt trên tay vịn sofa, hóng chuyện hỏi: “Hôm qua anh sao thế? Nói đi là bỏ đi luôn, cô gái đó chọc gì anh?”

Chỗ của Từ Cách chưa bao giờ thiếu người đẹp.

Mấy năm học ở nước ngoài, siêu xe hay bar pub đều hoành tráng hơn ở đây, bình thường Trình Trạc không tỏ thái độ nhiệt tình hay bài xích. 

Advertisement

Anh thích ứng với tập thể rất tốt, nhưng hiếm khi hòa nhập.

Chuyện tối hôm qua cũng bắt đầu từ chiếc bật lửa.

Sau khi về nước, anh bận bịu chuyện gia đình, ít xuất hiện, không hẳn là khách quen ở chỗ Từ Cách, nhưng một câu giới thiệu “bạn từ nhỏ” ngắn gọn của Từ Cách cũng đủ để người khác đoán được đại khái lai lịch của Trình Trạc.

Tối hôm qua có một cô gái đến gần anh.

Trình Trạc bực bội nghiêng đầu đi, không để cô gái kia châm thuốc cho. Phụ nữ trong quán bar có đủ các chiêu trò dỗ dành đàn ông, nhưng Trình Trạc không màng tới, còn tỏ ra chút chán ghét, đôi mắt đào hoa hơi rũ xuống ngập tràn vẻ lạnh lùng, làm đối phương sợ sệt lùi lại.

Anh ra ngoài hút thuốc, để lại bầu không khí lạnh lẽo.

Mọi người trong đó nhìn nhau, chỉ có một mình Từ Cách giở giọng điệu kỳ lạ như thường ngày, tiếng người hay tiếng quỷ cũng thốt ra được: “Đã bảo người ta không khoái kiểu như mấy cô rồi, cứ hết người này đến người nọ sáp tới cho bằng được, sao không sáp tới chỗ tôi, đắc tội với ông con giời kia làm gì, tôi lại phải dỗ nửa buổi.”

.

Gió ngoài trời khá hanh khô.

Trình Trạc vừa nhả khói vừa nhìn chiếc bật lửa trong tay mình, anh chợt nhận ra chiếc này là của Từ Cách.

Chiếc của anh, đã mất từ nửa tháng trước.

Anh trơ mắt nhìn nó rớt xuống, bị một cô nhóc để tóc đuôi ngựa bỏ vào túi. 

Lúc đó anh ngậm điếu thuốc nhìn sang, ban đầu định nhắc cô lấy nhầm rồi, nhưng khi thấy cô hơi run rẩy, mới biết được là cô cố ý.

Nhớ tới phần cổ trắng nõn bị mấy sợi tóc lòa xòa che đi dưới cái nắng ở chùa, anh sặc nhẹ khói thuốc, bả vai run lên vài cái. 

Lúc đó anh lượm son môi là vì cố ý, không biết suy nghĩ xấu xa từ đâu mà có, chợt nổi hứng muốn hù cô.

Cô thực sự đã sợ khiếp vía.

Anh lại đặt cây son trong lòng bàn tay, đưa cho cô, cô thầm thở phào nhẹ nhõm, lông mi chớp cực nhanh, hệt như con thỏ sợ sệt vội vàng điều chỉnh lại hơi thở. 

Ở nước ngoài đã lâu, sau khi về nước, làm chuyện gì cũng có chút nghiêng về bản năng hơn.

Trong cái khôn ló ra cái khó, anh chưa từng gặp.

Gần 12 giờ khuya, bên ngoài quán bar Tlu là ánh đèn lộn xộn, xe thể thao gầm rú không ngừng ra vào, khu giải trí trên đường Kim Lâm ngập trong cảnh xa hoa trụy lạc về đêm, khiến toàn bộ mái vòm xám xịt càng thêm đậm màu.

Trên cả con đường, dù ở trong hay ngoài cũng cơ man là người, trên mặt ai cũng là vẻ mua vui hưởng lạc, nhưng nhìn khung cảnh ồn ào nhộn nhịp đó, không khác gì nhìn thấy tụm năm tụm ba những cái xác không hồn.  

Anh thất thần một lúc, tắt điếu thuốc, gọi một cú điện thoại.

“Viện trưởng Thẩm, dạo này tôi mới mua vài bức tranh, muốn mượn một người giản thích ở khoa ông.” 

Giữa trưa hôm sau, Trình Trạc thức dậy, tin nhắn mới trên di động là một dãy số điện thoại, phía sau là ba chữ Mạnh Thính Chi. 

.

Từ Cách chạm ly với Trình Trạc, biết anh không phải là người bạ đâu ăn đó, nói đùa rằng anh kén chọn quá, chẳng mấy chốc, bỗng chuyển sang nói về Triệu Uẩn Như. 

Chính là cô diễn viên trẻ đang nổi khi đó ngồi ở ghế phụ lái của chiếc siêu xe P1 gặp tai nạn ở ngoại ô, lúc Trình Trạc về nước vào năm ngoái.

“Tuần trước thấy cô ta ở một sự kiện offline của một hãng đồng hồ, còn hỏi bóng hỏi gió về anh, cũng nửa năm rồi mà hả, si tình phết.”

Đó là lời Từ Cách nói, Trình Trạc không đáp lại.

Nếu anh phải đáp lại mỗi một người phụ nữ thích mình, vậy thì anh khỏi phải làm chuyện khác, ngày nào cũng bận đáp lại.

Từ Cách bỗng nổi máu hóng chuyện, giọng nhỏ lại.

“Anh không thích cô ta, có phải vì Kiều Lạc không? Chuyện của phụ nữ bọn họ, tụi mình đừng có tham gia vào anh ơi, mấy sao nữ trong showbiz ghét qua ghét lại mấy hồi? Chuyện này mà anh cũng chiều Kiều Lạc, hơi quá đáng rồi đó?”

Trình Trạc không trả lời câu hỏi, cũng không bình luận bất cứ câu nào về hai sao nữ đang nổi đình đám mà Từ Cách nhắc đến.

Mọi người xung quanh vô cùng tò mò, nhìn như đang làm việc riêng, nhưng thực ra là đang dựng tai lên nghe Trình Trạc sẽ bênh vực ai. 

Nhưng lúc nào Trình Trạc cũng làm chuyện chẳng ai ngờ, anh lấy chiếc bật lửa trong túi ra ném cho Từ Cách, “Bơm gas vào.”

Thấy chiếc bật lửa, đề tài thay đổi ngay.

Từ Cách thắc mắc: “Sao anh nói mất rồi?”

“Tìm lại được, phải mang đi tặng.”

Mạnh Thính Chi đợi anh bơm gas cho bật lửa, đợi suốt một tuần.

Hôm đó cũng ngượng chín cả mặt. Sáng sớm mới thi xong môn Lịch sử nghệ thuật phương Tây, cô đến phòng tranh lấy đồ, Chu Du làm rơi một chiếc hoa tai trong phòng thủ công, Mạnh Thính Chi đi tìm giúp, sau đó đeo ống tranh ra khỏi khoa Mỹ thuật, dự định đến căn tin giải quyết bữa trưa.

Mẹ cô gọi đến nói nhót tây ở nhà chín rồi.

Mạnh Thính Chi là người Tô Thành, nhà ở phía nam, từ trường về nhà cũng chỉ mất hơn một tiếng ngồi tàu điện ngầm.

“Dạo này bận thi cử, con không rảnh về.”

“Vậy thôi, mẹ gửi cho con, con nhớ đến lấy nhanh, đừng có để hỏng luôn ở chỗ giao hàng.”

Mạnh Thính Chi nói mà không cần nghĩ: “Không cần đâu mẹ.”

Cô nghi ngờ rằng nhà mình không phải trồng nhót tây, mà là trồng quả trẻ mãi không già, mẹ cô cứ khăng khăng đòi gửi, bắt cô chia cho bạn cùng phòng ăn chung. 

“Siêu thị của trường có bán mà, mẹ khỏi gửi.”

Nguyễn Mỹ Vân là điển hình của kiểu phụ huynh mới nói được vài câu đã lớn tiếng, Mạnh Thính Chi đã đoán được từ trước, đưa điện thoại ra xa. 

Đề-xi-ben không hề giảm ——

“Sao mà giống được hả! Loại bán trong siêu thị bị phun thuốc cho chín hết rồi, không tốt cho sức khỏe, con đừng có mua ba cái thứ đó về ăn, mẹ nói cho con biết, ăn nhiều thì sớm muộn gì cũng bệnh thôi!”

Mạnh Thính Chi đáp vài câu qua loa, cúp máy.

Chưa được nửa phút, điện thoại lại vang lên.

Một người áp đặt quá mức đến nỗi từ chối cũng không được, mặc dù biết bao năm qua đã quen với tính cách độc đoán đó của Nguyễn Mỹ Vân, nhưng Mạnh Thính Chi vẫn rất bực bội vì sự kiểm soát của mẹ, giọng nói cũng cao hơn vì nóng nảy. 

“Nhót tây nhà mình chua gần chết, năm ngoái bạn cùng phòng của con đã nói chua rồi, không ai thích ăn, mẹ đừng có nhọc lòng nữa được không?”

Đầu bên kia điện thoại im lặng trong hai giây, một tiếng cười trầm thấp đột nhiên vang lên.

“Nhót tây gì?”

Mạnh Thính Chi nhìn tên hiển thị —— Trình Trạc.

Trong phút chốc, cô như một quả bóng bay bị chọc thủng, nhẹ nhàng đặt lại điện thoại bên tai, đôi ngươi của Mạnh Thính Chi đã đờ đẫn, nhìn về điểm hư vô nào đó.

“Anh Trình…. Trình Trạc.”

Người bên đó hỏi: “Còn muốn lấy bật lửa không?”

Hết chương 4


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp