Đình viện của đích nữ phủ thừa tướng có đôi lời bàn tán từ các hạ nhân ở bên ngoài, nguyên nhân do có một nô tì không màng quy tắc chủ nô đã tự ý xông vào phòng và đổ chậu nước vào mặt chủ tử đang say giấc.
Chỉ là ả nô dịch được đưa vào phủ nhưng rất vênh váo, không coi ai ra gì, thậm chí quát to.
"Thưa tiểu thư, người đã ngủ qua giờ chiều rồi nên phải dậy thôi. Không thì chúng hạ nhân sẽ khó xử lắm!"
Nữ nhân bị gáo nước lạnh đổ vào liền tỉnh ngủ ngay, nàng bần thần ngồi dậy, sắp xếp lại cảm xúc và suy nghĩ.
Thấy thế ả nô dịch cười rất vui vẻ.
Chỉ là một tiểu thư ngu ngốc mang danh đích nữ, chứ nàng ta không được phụ thân sủng ái, càng không ai quan tâm đến.
Bắt nạt chút nàng ta cũng không dám hó hé nửa lời, còn nữa... đằng sau ả còn có người chống lưng. Chẳng có việc gì phải sợ.
"Này, người có biết vì người ngủ cả buổi mà bọn ta không được ăn bữa cơm nào không?"
Ánh mắt của Hạ Ban Sương chợt liếc nhìn qua, khiến ả vừa dứt câu đã bị doạ sợ đến điếng người.
Sao Hạ Ban Sương lại có thể nhìn người bằng ánh mắt lạnh lùng đáng sợ như vậy chứ? Nhưng giây sau ả liền lấy lại bình tĩnh, chắc hẳn vừa rồi là nhầm lẫn thôi.
Hai tuần nay ả vẫn luôn hành động quá phận của một nô dịch nhưng có bị sao đâu.
Nghĩ xong ả thở ra một hơi nhẹ nhõm, giây sau liền vứt chậu vào người Hạ Ban Sương, gân mặt lên cao nói.
"Lề mề chậm chạp, mỗi việc ngồi dậy thôi mà cũng cần người hầu. Sau này người có thể hầu hạ nhị hoàng tử sao?"
Thời này mà nô lệ có lá gan này thật là đáng khen, khen thưởng một cái bao và một cây gậy. Nhưng thôi, dù sao cũng là tay sai của biểu muội nào đó gửi tới, nên tìm và trả lại cho biểu muội.
Nhưng tội khinh mạt, đánh chủ tử không thể tha.
"Người đâu, lôi vị cô nương này ra ngoài và buộc thêm một tảng đá thật nặng cho ta. Tuyệt đối không được ai tháo, rõ chưa."
Kim Liên trừng mắt thật to ra trước câu phạt đầu tiên của nàng ta cho mình.
Hai tay ả ta bị hạ nhân mới bước vào túm lại, sau đó bị lôi đi ngay, lập tức ả hét lên.
"Chủ từ người bị làm sao vậy! Nô tì chỉ dạy cho người cách làm một người phụ nữ chăm chỉ, về sau phục vụ cho nhị hoàng tử thôi mà. Chẳng phải người yêu thích nhị hoàng tử, muốn nô tì dạy người trở thành một người phụ nữ về sau giỏi săn sóc cho ngài ấy sao?"
Nữ nhân trên giường lay lay vầng thái dương.
"Nhét thêm cục đá bịt miệng lại, ồn ào."
"Vâng, thưa tiểu thư."
Một bên người hầu kéo người lui xuống, một bên nô tì cung kính cúi người tiến lên.
"Tiểu thư, người có muốn tắm trước khi dùng bữa không ạ!"
Phòng tắm...
Từ Thách Quan mơ màng nhớ về sự việc tối qua, tự hỏi sau khi bản thân bị ngất ai đã mang cô về phủ. Nhưng nghĩ thế nào cũng chẳng nhớ gì, đầu lại bắt đầu đau rồi. Thật đáng ghét.
Nhìn đầy cánh hoa dưới bồn nước, Từ Thách Quan có hơi sượng lại không bước tiếp nữa.
Bồn tắm lãng mạn này, khiến cô thấy có chút đau bụng.
Từ trước tới nay cô không thích mấy thứ như hoa cho lắm, đặc biệt là những thứ trông lãng mạn.
Lúc định bảo nữ tì bên cạnh vớt đi thì cô nghe thấy tiếng khóc thút thít.
"Tiểu thư, Dư Hoà xin lỗi tiểu thư hư oà... ức... oà, hức hức..."
Thật phiền phức, lại có tiếng ồn. Nhức hết cả đầu óc, nếu là người khác thì đã bị ném ra ngoài, nhưng người này dù sao cũng là tì nữ trung thành của nguyên chủ. Tử tế với nàng ta chút.
"Đừng khóc nữa, ta muốn tắm rồi đi ăn cơm. Còn thêm chuyện cần phải xử lí, nên cô an phận chút."
"Vâng... vâng ạ!"
Mấy cánh hoa này, thật vướng víu.
Dùng bữa xong cả phủ ai cũng đều no nê hết, trừ một người.
Từ Thách Quan khó khăn lắm mới tìm ra bộ đồ bình thường trong tủ y phục của vị nguyên chủ si mê hồng cánh sen, dịu dàng, đằm thắm này.
Cô mặc bộ y phục trắng đỏ, mang phong thái kiều diễm, mạnh mẽ rời khỏi phủ. Đằng sau có hai nô tì và sau thêm nữa là ả nô tì phạm chủ đang bị trừng phạt.
Kim Liên không được ăn gì nên ả ta khó khăn trong việc kéo cục đá to cỡ trăm kí theo, hai tay còn bị trói lại, miệng thì bị nhét một cục đá rất vừa. Khiến ả không thể thốt ra được lời nào ngoài mấy tiếng ư ư.
Kinh đô này cũng thật phồn vinh, các cửa tiệm tương đối lớn, khắp nơi đều trải dài những gian hàng, dân cổ đại tấp nập.
Mọi thứ đang diễn ra khiến Từ Thách Quan vẫn không thể tin nổi, rằng cô đã xuyên vào một cuốn sách xàm.
Nội dung của bộ truyện này rõ ràng rất nhàm chán, gây ức chế, cũng chẳng có gì hay ho ngoài chuyện tình yêu ngu si của nữ chính và cái tính cặn bã của nam chính.
Nghe đám đàn em buôn kể suốt một tuần Từ Thách Quan nhớ tương đối nhiều tình tiết, còn nữa, đây còn là bộ truyện do tác giả tự ý xuất bản mà không hề có đăng ký, hay giấy phép.
Đây, chẳng phải là cuốn sách vi phạm pháp luật về xuất bản ư?
Nội dung xàm, tự ý xuất bản với mục đích bán, cốt truyện nhai mớm đi mớm lại. Rốt cuộc là có gì hay cơ chứ! Trong khi đó cô cũng đọc nhiều truyện hành động, tại sao lại không cho cô xuyên vào những bộ truyện tuyệt đỉnh kia?.
Đúng là chán đời không muốn nói.