Hạ Ban Sương dần hạ thấp cung xuống, cô ngờ vực nhìn con thỏ xám đang run rẩy cụp tai nhìn mình mà lòng không khỏi nghi hoặc, thử hỏi nó: “Ngươi vừa nói chuyện à?” Thỏ thỏ nghe xong thì liền nhảy cẫng lên, nhưng không đúng, nữ tử này nghe hiểu được động vật nói chuyện ư?

Cả hai, một vật, một người nghi ngờ nhìn nhau. Rồi thỏ xám lên tiếng, thử xác nhận lại.

“Ta…ta muốn sống tiếp tới một trăm năm tuổi. Ngươi đừng giết ta được không?”

Đáng lẽ khi nãy thỏ xám nên chạy tẩu thoát ngay khi có mũi tên ngắm tới, nhưng nó không làm vậy, vì nhìn thấy nữ tử trước mặt này chẳng hiểu sao nó lại cảm thấy có một nguồn mê lực thu hút, nên không tài nào nỡ đi. Bây giờ nó chỉ có thể cược mạng sống vào câu nói trên, nếu nữ tử này thật sự hiểu tiếng thỏ, thì nó có thể thương lượng.

Quả nhiên không nhầm, con thỏ này đang nói chuyện cho Hạ Ban Sương nghe. Cô không dám tin nổi…sao chuyện kì lạ này lại tồn tại chứ! Bỗng cô nhận ra rằng đây là thế giới tiểu thuyết, một bộ truyện xàm nhảm, nên chắc tác giả đó đã xây dựng thiết lập thứ gì đó kì ảo nên cô mới gặp được những chuyện này. Đây vốn là thế giới ảo, sao cô lại quên béng mất cơ chứ. Vậy là hai con hổ trong đêm nói chuyện một tháng trước đó, xem ra không phải là do cô ảo tưởng rồi.

Hạ Ban Sương mất không quá nhiều thời gian để chấp nhận, ngược lại cô dần có hơi hứng thú với sự kì ảo tại thế giới cổ đại này.

“Thỏ, nói được chuyện. Rất thú vị.”

_

Hai thị vệ theo sau Hạ Ban Sương khi nãy, nhưng lúc này toàn thân dính không ít máu tươi, họ cung kính cúi đầu trước Hoàng Khí Uy Quân. Bẩm báo, những kẻ có ý đồ tiếp cận giết nàng đều đã được khử sạch.

“Được rồi, lui xuống đi.”

Hoàng Khí Uy Quân lúc này rất muốn đi tới bên cạnh tiểu thê tử của mình, muốn cùng nàng vun đắp tình cảm, nhưng hắn biết nàng là một con mèo hoang, rất cảnh giác. Nếu đột ngột xuất hiện trước mặt nàng, chắc chắn cả hai sẽ có một màn đôi co. Để tránh tình huống đó, hắn chỉ có thể lén núp trong bóng tối rình mò nàng.



“Tiểu…tiểu thư, không hay rồi! Người của chúng ta đã bị hai thị vệ của Hạ tiểu thư giết hết rồi.”

Lý Kim Nguyệt đứng dưới gốc cây lớn cách khu dựng lều hoàng tộc không xa, nàng ta ở đây chính là chờ đợi lũ thuộc hạ mà nàng ta sai đi để ám sát Hạ Ban Sương. Nhưng gì đây? Ám sát không thành công, ngược lại còn chết hết, trong khi phía đó chỉ có hai người. Không thể chấp nhận nổi, Lý Kim Nguyệt phát giận trừng mắt nhìn tên thuộc hạ cuối cùng vừa trối chết chạy về vẫn đang thở hì hục, gằn giọng quát lớn:

“Sáu cũng không thắng nổi hai, thời gian qua Hộ phủ nuôi các ngươi thành con chó vô dụng thế này sao? Đáng chết! Cút đi.”

Lúc này nàng ta chẳng biết nên làm gì nữa! Thị vệ mà cha nàng sai tới cho còn chưa tiếp cận được người đã chết hết, giờ rốt cuộc phải làm gì đây! Không lẽ cứ thuận theo ý trời, nhìn Hộ phủ chìm trong biển lửa, từng người trong nhà trở thành phạm nhân bị nhốt vào đại lao. Cha thì bị chém đầu?

Không thể như thế được, nhưng tại sao người mang mệnh làm mẫu nghi thiên hạ không phải là nàng ta chứ! Nếu là nàng ta thì đã tốt, cũng vì thế mà cuộc đời nàng ta sẽ trở nên cao quý, Hộ phủ sẽ được miễn tội. Nhưng lại không phải, nàng ta không phải.

Lúc này Lý Kim Nguyệt nàng ta vô vọng, không nghĩ được gì, hoang mang, lo lắng đều ập lên đỉnh đầu nàng ta. Bỗng có một tiếng động nhẹ vang lên, nàng ta giật mình ngẩng mặt lên nhìn thì thấy Liêu Cửu, ả ta cười nhẹ, lặng lẽ bước tới.

“Ngươi, ngươi tới đây thì khi nào.”

Lý Kim Nguyệt càng hoang mang hơn khi nhìn thấy Liêu Cửu, biểu muội của Hạ Ban Sương, nghe nói quan hệ của cả hai người rất tốt. Nếu nàng ta nghe được cuộc đối thoại vừa rồi, mang kể cho Hạ Ban Sương nghe và với thế lực phủ thừa tướng, không chừng phủ hộ bộ nhà nàng ta sẽ càng tan tàn sớm hơn.

“Lý tiểu thư, đừng sợ ta như vậy! Ta tới…là giúp cô, khiến tỷ tỷ ta không thể nào mà ngồi lên chức vị thái tử phi của cô được.”

Nghe xong Lý Kim Nguyệt sững sờ, ánh mắt có hơi nghi ngờ nhìn ả ta, hỏi: “Là thật sao?”

Chức vị thái tử phi này vốn không có vị tiểu thư nào muốn cả, mà Hạ Ban Sương chỉ vô tình bị Tư thiên giám bói ra mệnh làm mẫu nghi thiên hạ, cho nên mới bị hoàng thượng ban hôn. Chứ làm gì có ai muốn vướng vào tên thái tử mấy năm không rõ người kia chứ! Liêu Cửu bây giờ đề nghị muốn giúp nàng ta có được thái tử, quả nhiên tỷ muội hai người bọn họ thâm tình, người biểu muội này sẵn sàng giúp tỷ tỷ không vướng vào thứ quái gở trong cung kia.

Nghĩ tới đây Lý Kim Nguyệt vừa mừng vừa kích động.

“Vậy ngươi có cách nào không? Giúp ta đi. Mà ngươi có thể xin hoàng thượng thu lại lệnh ban hôn sao?”

Liêu Cửu cười nhếch nhẹ bên môi, ả từ trong ống tay áo lấy ra một lọ thuốc, nói: "Đây là xuân dược, hủy hoại sự trong trắng của tỷ tỷ ta, thanh danh bị mất ta không tin hoàng thượng không thu lại lệnh, chọn người khác làm thái tử phi.

Thuốc này cho ngươi, đương nhiên là tùy ngươi có làm hay không làm. Ta không ép ngươi, nên ngươi suy nghĩ đi, nhưng chức vị thái tử phi…ngươi rất cần mà đúng không? Nếu ngươi không làm, có lẽ hộ phủ sẽ không còn đường cứu."

Lời nói của Liêu Cửu như chọc ngoét vào tim Lý Kim Nguyệt, khiến nàng ta không nghĩ được điều gì ngoài việc ‘nhất định phải làm’.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play