Nhìn thấy anh bước vào bên trong, không khí càng trở nên căng thẳng gấp gáp, Bạch Anh nhanh chóng thúc giục Bạch Ngọc Châu mở miệng, vừa thấy anh bước đến bên cô, Bạch Ngọc Châu liền nhỏ nhẹ lên tiếng
“Xin lỗi cô về chuyện lần trước, là do tôi quá hồ đồ, suy nghĩ nông cạn nên mới thành ra như ngày hôm nay, tôi biết cô rất ghét tôi nhưng chỉ mong cô rộng lượng tha lỗi cho tôi một lần này thôi, tôi chỉ là nhất thời ngu ngốc, xin lỗi cô…”
Cô ngồi ngay thẳng ở trên giường bệnh, từ từ ngước mắt nhìn cô gái ở phía trước.
Bạch Ngọc Châu đang rất lúng túng, vết thương trên trán đã được băng bó nhưng vẫn còn thấm một ít máu ở bên ngoài, bộ dạng hết sức mềm yếu đáng thương, cô không muốn tranh chấp nhiều với cô ấy
“Tôi không ghét cô nhưng tha thứ cho cô thì không, cô về đi tôi muốn nghỉ ngơi”
Hiện tại cô không muốn gây thù chuốc oán với ai, cô chỉ muốn được yên tĩnh, cô rất mệt mỏi, bản thân cũng như người mất hồn, mọi người muốn làm gì thì cứ tùy ý, cô không quan tâm đến, sống cũng được, chết cũng chẳng sao.
Cô khổ sở, khuôn mặt mang nét ảm đạm bi thương, chẳng quan tâm thế giới này có bao nhiêu sự tốt đẹp, vì từ trước đến giờ mọi thứ đến bên cô chỉ toàn là nỗi đau khổ giày vò.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT