Đi khoảng một đoạn đường nhỏ nữa, cuối cùng cũng đến nhà của Đinh Hiếu Nghĩa, anh dừng xe lại ở trước cửa nhà.
An Phúc vội vàng muốn xuống xe khi nhìn thấy căn nhà quen thuộc trong ký ức này, cô và anh cũng đi theo sau, anh chủ động tiến tới nắm lấy tay cô, cô mỉm cười thẹn thùng nhìn anh.
Căn nhà này của Đinh Hiếu Nghĩa cũng không lớn hay sang trọng như nhà ở thành phố, chỉ là một căn nhà tranh bình thường, tuy vậy mà ấm áp đầy tình thương của cậu, là nơi cô lớn lên.
Ở bên hông nhà có một vườn rau, do cậu và mợ trồng, cô nhớ rất rõ từng ký ức cứ hiện về trong đầu cô, một căn nhà đơn sơ đã cưu mang cô và em trai.
Cánh cửa được làm bằng những thân tre tuy vậy nhưng nó lại rất chắc chắn, cô đứng sờ vào nó một lúc lâu, thẩn thờ nhớ đến những chuyện vui buồn lúc xưa.
Vì tiếng động cơ của xe dừng lại nên hàng xóm xung quanh đều bước ra ngoài xem, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp, và một chàng trai thần sắc lạnh nhạt nhưng trong mắt có ý cười khi nhìn cô gái.
Những cô bác ở trong xóm dường như đã già hơn rất nhiều, có người mắt còn bị mờ, khi họ đeo kính vào mới nhận ra cô bé hồi xưa, có một bác gái còn hô lên
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT