Chuyển ngữ: Quả Hạnh nhân

Nam Tu hoảng sợ, suýt phun sạch trà trong miệng. Cảnh Từ đang lột quýt cũng khựng lại nhưng không ngẩng đầu.

Nam Mịch còn đang ngậm múi quýt trong miệng, lắc lắc đầu.

Thần quân không hiểu, nghi ngờ hỏi: “Vì sao? Không phải con rất thích tên nhóc kia à? Ngô đã xem rồi, tên nhóc đó văn thao võ lược, tính tình cũng ngay thẳng thật thà, lại có tình nghĩa từng đi phương Nam cùng con.”

Lúc này Nam Mịch đã nuốt múi quýt trong miệng xuống: “Cái “thích” con nói không phải loại thích này, phụ thân, con không thể gả cho Chử Ly ca ca.”

Cuộc trò chuyện của hai cha con bên này thoải mái nhẹ nhàng, trong lòng Nam Tu và Cảnh Từ lại đang nổi cơn sóng dữ.

Thần quân lấy nửa quả quýt còn lại trong tay Nam Mịch: “Đừng ăn nhiều quá, sao con không thể gả cho Chử Ly?”

“Vì con phải gả cho Cảnh Từ.”

Thần quân: “???”

Nam Tu: “!!!”

Cảnh Từ: “……”

Lặng im một hồi lâu, Cảnh Từ mới bỏ quả quýt trong tay xuống, nếu đã nói đến đây rồi thì hắn cũng không thể đứng ngoài cuộc, đành phải để mặc cho người xử lý.

Giọng Thần quân trầm hẳn xuống: “Mịch nhi, chuyện này liên quan đến danh dự của con, sao có thể nói bậy được?”

Nam Mịch cũng nghiêm túc hơn: “Phụ thân, con không nói bậy, không phải Cảnh Từ thì con không gả.”

Thần quân hít một hơi thật sâu, bấy giờ mới nhìn về phía Cảnh Từ đang ngồi nghiêm chỉnh sẵn sàng đón địch, ánh mắt cũng dần tối lại: “Cảnh Từ?”

Chuyện đã đến nước này, Cảnh Từ đứng dậy quỳ xuống hành lễ: “Thần, ái mộ Công chúa.”

Vừa dứt lời, chén trà trong tay Thần quân bay qua, sượt qua sườn mặt Cảnh Từ, để lại một vệt máu.

Nam Mịch cau mày, đang định nói gì lại bị Nam Tu kéo lại.

Thần quân trầm giọng quát: “Cảnh điện chủ! Ai cho ngươi bản lĩnh đó!”

Cảnh Từ không đáp gì, vẫn cứ quỳ ở đó.

Cuối cùng Nam Mịch vẫn thoát khỏi tay Nam Tu, quỳ xuống cạnh Cảnh Từ: “Phụ thân, người làm gì vậy? Chuyện này sao có thể trách một mình hắn được? Huống chi chuyện này có gì sai đâu?”

Im lặng hồi lâu, Thần quân chỉ nói: “Nam Tu, đỡ muội muội của con dậy. Cảnh Tầm Nhiên, trở về Chá Phàm điện của ngươi đi, suy nghĩ kỹ càng, ngày mai lại nói rõ ràng cho ngô.”

Cảnh Từ đứng dậy, thoáng nhìn qua Nam Mịch trước, sau đó chắp tay hành lễ với Thần quân rồi xoay người rời đi.

Cuối cùng Thần quân nhìn Nam Mịch một lúc lâu, tận tình khuyên bảo: “Mịch nhi, nếu con không thích Chử Ly thì phụ thân có thể tìm người khác cho con.”

Miệng Nam Mịch mím thành một đường cô độc khó chịu: “Nhưng… Nhưng con không cần người khác…” Con chỉ cần hắn.

Lại là một lần im lặng, Nam Tu cảm thấy lửa giận của phụ thân như sắp lan đến mình, không nhịn được run rẩy. Thần quân bất đắc dĩ nói: “Mịch nhi, có rất nhiều chuyện con không hiểu.”

Thần quân nói như vậy ngược lại càng làm cho Nam Mịch tức giận ấm ức hơn, khóe mắt nàng đỏ lên, mềm mại giận dỗi: “Con hiểu rõ mà, phụ thân mới là người không hiểu, phụ thân không hiểu gì cả!”

Nói xong nàng xoay người rời đi, đi được vài bước, nàng lại quay đầu nhìn thoáng qua quả quýt đã được Cảnh Từ lột để trên bàn, quay về cầm lấy rồi mới nhanh chóng tức giận bỏ đi.

Nam Tu đang đứng một bên dở khóc dở cười lắc đầu, còn chưa làm xong hành động này, Thần quân đột nhiên hỏi: “Tu nhi, con đã sớm biết chuyện của muội muội con rồi?”

Y hoảng sợ giật mình, sau đó vội trả lời: “Con? Tất nhiên là con không biết rồi? Ha ha… Không biết.”

“Hửm? Con đi về phía Bắc cùng Cảnh Từ mà không phát hiện ra sao?”

“Con… Con…” Vẻ mặt của y hơi mất tự nhiên, y vội vàng giải thích: “Chúng con ở cùng một chỗ đương nhiên chỉ để thảo luận tình hình chiến sự, sao sẽ nói mấy chuyện này? Ha ha… Hoàn toàn không có thời gian mà.”

“Ừ,” dường như không muốn nói về vấn đề này nữa, Thần quân nhấp một ngụm trà: “Con nghĩ thế nào về chuyện này?”

“Chuyện này…” Nam Tu sốt ruột đến toát mồ hôi, ấp úng một hồi rồi nói: “Cuối cùng cũng phải xem ý Mịch nhi…” Bắt gặp ánh mắt Thần quân nhìn qua, y nuốt nước bọt: “Ờm… và ý của người nữa.”

Thần quân thở dài: “Nếu là con, sau này con muốn cưới ai ngô sẽ không can thiệp. Nhưng Mịch nhi…” Trong phút chốc, Thần quân dường như đã già đi rất nhiều, ngài thở dài: “Tính Mịch nhi vốn đơn thuần, từ nhỏ đã không biết tu linh, lúc mẫu thân của con sắp ra đi cũng lo lắng cho Mịch nhi nhất, ngô là… Ai……”

Ngài xoa mày, những thứ ứ đọng trong lòng dường như không thể nào bỏ đi được.

Nhìn thấy phụ thân như vậy, Nam Tu cũng cảm thấy đau lòng, y ngồi xuống bên cạnh Thần quân: “Phụ thân, nhiều năm qua cũng nhờ có người mà Mịch nhi đã trưởng thành rất tốt.”

Thần quân là vua là cha của người trong thiên hạ, ngài gánh trên vai thần dân nơi đây, nhưng đồng thời ngài cũng giống như mọi nam nhân trên thế gian, ngài cũng là một người phụ thân và trượng phu.

Ngài đặt nhiều kỳ vọng vào Nam Tu, cũng may Nam Tu quả thực không làm ngài thất vọng, cũng xem như đã trưởng thành rất tốt, tương lai chắc chắn cũng có thể đạt được sự nghiệp lớn.

Nhưng Nam Mịch lại khác, nàng vốn là căn cốt yếu ớt, từ nhỏ đã không có mẫu thân bên cạnh, phụ thân và huynh trưởng lại luôn bận rộn, thời gian ở cùng nàng rất ít.

Thân là phụ thân của nàng, Thần quân cũng không hy vọng nàng có thể đạt được sự nghiệp to lớn gì hay phải trở thành người thế nào. Việc cho nàng đến Đồ sơn, Thần quân cũng ẩn giấu tâm tư riêng của mình. Trời sinh căn cốt yếu ớt có tuổi thọ quá ngắn, ngài sợ bản thân còn sống mà nữ nhi đã không còn, cho dù là ngài hay nhi tử cũng không chịu được một đòn như vậy.

Cho dù là Thần quân cao cao tại thượng cũng sẽ có cảm giác bất lực khi đối mặt với con cái như bao cặp cha mẹ bình thường khác.

Thần quân bảo Cảnh Từ trở về Chá Phàm điện để hắn suy nghĩ thật kỹ, nhưng chưa nói sẽ cấm túc hắn, hắn đành phải tiếp tục xử lý chính sự.

Chỉ cần một ngày còn ở vị trí này thì phải tiếp tục tính toán chính sự.

Ban đêm ngủ không được, hắn dứt khoát xoay người ngồi dậy. Những lá thư Nam Mịch viết cho Nam Tu lúc ở Thanh Châu đều bị hắn lấy đi, lúc đó ngoài trừ “Thấy tự như mặt”, hắn chỉ có thể dựa vào những lá thư của Nam Mịch để làm dịu nỗi nhớ.

Hắn đọc từng lá, xem hết lần này đến lần khác.

Mỗi lá thư của Nam Mịch được viết khi nào, khi nào được gửi đến Thanh Châu, trong thư viết gì, chỗ nào viết sai, chỗ nào nét chữ không vững, hắn đều nhớ rõ và thuộc nằm lòng.

Bây giờ hắn lại lấy thư ra, vừa nhìn vừa cười.

Nhớ đến giọng nói và dáng vẻ của nàng khi nói với Thần quân rằng phải gả cho hắn, hắn cảm thấy thật sự rất đáng giá, nàng nói như đây là điều nên làm theo lẽ thường, thuận theo tự nhiên, thậm chí trong phút chốc khiến hắn cảm thấy chuyện này vốn nên như vậy.

Trên hành trình đi Thanh Châu, hắn thường xuyên cảm thấy Nam Mịch đã thay đổi rất nhiều, trưởng thành hơn nhiều, cho đến hôm nay, hắn chợt nhận ra không phải như vậy.

Công chúa chỉ trưởng thành hơn nhưng nàng không hề thay đổi, vì họ ái mộ lẫn nhau nên yêu nhau rồi thành thân, trên đời này có rất nhiều câu chuyện yêu nhưng không thể đến với nhau, cũng có những chuyện ý nan bình*.

*Ý nan bình - 意难平: Tâm nguyện khó thành, ám chỉ chuyện không thể buông bỏ, không có hồi đáp, thường dùng cho những cặp đôi đáng tiếc không đến được với nhau.

Nhưng Nam Mịch rất đơn giản, yêu nhau thì phải ở bên nhau, không để ý gia thế, không để ý thân phận, không cần đắn đo cũng không cần do dự.

Hắn cất kỹ thư trong tay, cầm lấy chiếc hộp bên cạnh hộp gấm đựng thư, đó là một miếng ngọc rất giống với cây trâm ngọc đã vỡ trước đó mà hắn tìm được.

Hắn cố tình luyện kỹ thuật khắc ngọc, khắc cho Nam Mịch một cây trâm ngọc tinh xảo hơn cây lúc trước.

Đúng lúc này, hắn chợt quay đầu lại: “Ai?!” Ngay cả hắn cũng gần như không phát hiện được.

Kết quả là Nam Mịch đang đứng đó mếu máo: Vậy mà bị chàng phát hiện ra rồi. Cảnh Từ, xem ra tu vi của chàng thật sự rất cao.”

“Sao Công chúa lại đến đây?”

Nam Mịch đi đến bên cạnh hắn, lông mi cụp xuống, tạo thành một bóng râm trên mặt, một hồi lâu sau nàng mới mở miệng nói bằng giọng vô cùng ấm ức: “Nếu ta rời khỏi cung vào ban ngày thì phụ thân sẽ biết, ta sợ người sẽ gây phiền toái cho chàng, nhưng mà...” Giọng của nàng yếu dần, tựa như chỉ cần thổi nhẹ sẽ tan biến trong không khí.

Cảnh Từ nhìn chằm chằm cái bóng dưới lông mi của nàng, trong lòng mềm đến nỗi có thể bóp ra nước, tay hắn đang buông thõng bên hông hơi giật nhe, dường như muốn chạm vào Nam Mịch, nhưng cuối cùng hắn chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Nhưng mà gì?”

Nam Mịch vẫn rũ mi như cũ, mặt hơi ửng đỏ: “Nhưng mà... Ta có chút nhớ chàng.”

Cảnh Từ nhẹ nhàng cong môi, tay đang ở bên hông cũng nâng lên, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt trắng mịn của nàng: “Thật không? Nhưng Công chúa, thần rất nhớ người, hơn cả một chút.”

Lúc này đã là đầu năm, ngoài trời càng lạnh hơn, những con cháu thế gia đã khởi hành trở về từ hôm qua, Nam Mịch ngước mắt nhìn Cảnh Từ, trên khuôn mặt của thiếu nữ hiện lên sự thẹn thùng, làm nàng có vẻ càng mê người: “Cảnh Từ, phụ thân có gây khó dễ cho chàng không?”

Cảnh Từ lắc đầu, tay trượt trên mặt Nam Mịch xuống cần cổ tinh tế của nàng, khi mở miệng thì giọng hắn cũng khàn đi: “Từ ngày hôm đó Thần quân vẫn chưa triệu kiến ta, hẳn sẽ sớm thôi, khi các vị con cháu thế gia các châu đi về rồi thần phải đi báo cáo công việc của mình.”

Nam Mịch gật đầu không nói thêm gì nữa, nàng cứ cảm thấy sau khi nàng nói rõ tình cảm của hai người trước mặt Thần quân thì Cảnh Từ đã khác trước, ánh mắt hắn nhìn nàng cũng khác.

Để tránh việc bản thân mất kiểm soát, Cảnh Từ rút bàn tay đang dần nóng của mình về, hắn kéo tay Nam Mịch đi đến nơi hắn vừa cất thư, cầm lấy chiếc hộp đựng trâm ngọc: “Công chúa, cây trước đó thần đưa cho Công chúa quá sơ sài, thần đã làm một cây mới.”

Nam Mịch nhận lấy hộp gỗ tử đàn kia rồi cẩn thận mở ra, trâm ngọc cố ý khắc theo hình vẽ hoa văn sóng biển, Thủy tộc thờ phụng biển rộng có linh, hoa văn sóng biển là đồ đằng mang điềm lành. Nàng vốn cho rằng Cảnh Từ sẽ đưa nàng trâm khắc hoa hay bướm gì đó, không ngờ là hoa văn sóng biển

Kỹ thuật khắc ngọc tinh tế hơn nhiều, người ngoài nghề như Nam Mịch cũng nhìn ra Cảnh Từ đã bỏ nhiều công sức làm: “Sao lại là hoa văn sóng biển?”

“Công chúa nghĩ là gì? Nên là thứ gì?” Cảnh Từ tiến lại gần nàng, hơi hơi khom người bên tai nàng: “Là trâm hợp hoan hay là trâm phượng hoàng?” Hơi thở của hắn phả vào tai Nam Mịch.

Nàng ngứa rụt cổ lại, lui về sau một bước: “Không... không phải.”

Trong lúc đang cuống quít nàng chợt bắt gặp đôi mắt trêu đùa của Cảnh Từ, nàng nhìn đi chỗ khác, ngồi lên ghế và lẩm bẩm: “Cảnh Từ, chàng học hư rồi.”

Cảnh Từ cười khẽ một tiếng, ngồi xuống gần nàng: “Công chúa lén ra ngoài đúng không? Có muốn về sớm chút không, để người khác phát hiện thì không hay lắm.”

“Chàng muốn đuổi ta đi?” Nam Mịch cau mày nhìn hắn.

Cảnh Từ bất đắc dĩ cười một tiếng: “Sao có thể như vậy được? Thần giúp Công chúa thử cây trâm này nhé?”

Nam Mịch gật đầu: “Trâm ngọc lần trước chàng đưa cho ta đã bị rớt vỡ ở Đế Thích Thiên rồi, ta đã quên hết chuyện xảy ra sau khi chúng ta tách ra vào hôm đó, đợi ta tỉnh lại thì đã Thông Thần. Bọn họ đều nói là Thần thạch bảo hộ ta, ta chính là thiên nữ do Thần thạch lựa chọn, chàng nói xem... thật sự là như vậy sao?”

“Nếu không thì Công chúa nghĩ thế nào?” Cảnh Từ cài trâm cho Nam Mịch xong rồi hài lòng ngồi xuống.

“Trên đời này thật sự có thiên nữ sao? Gần đây ta cứ suy nghĩ mãi, ta bỗng nhiên Thông Thần, linh lực tu luyện cũng khác hẳn những người khác, đây thật sự là điềm lành trời giáng sao? Nhưng mà... Ta nghe ca ca nói, vào ngày hôm đó chàng đã chảy máu, nhưng ta không nhớ rõ, có phải ta đã làm chàng bị thương không? Ta còn có thể gây thương tổn cho người khác không?”

Cảnh Từ giữ chặt tay nàng: “Linh lực của Thần thạch thâm hậu, vượt qua sức chịu đựng của người và thần, chuyện hôm đó thần cũng không nhớ rõ, chuyện này không liên quan đến Công chúa.”

Cảm giác mất khống chế làm Nam Mịch vừa nghĩ đến đã bắt đầu thấy hoảng loạn, nàng cau mày: “Nhưng mà...”

“Thần có chảy máu chắc chắn cũng không liên quan đến người,” Hắn cắt ngang suy nghĩ lung tung của Nam Mịch: “Nếu ý trời khó đoán thì chúng ta cần gì phải lo sợ không đâu?”

Nam Mịch lại thở dài: “Ý trời... nhưng ý trời rốt cuộc là gì.”

“Công chúa, thần cảm thấy bây giờ đã rất tốt rồi.”

Lúc này Nam Mịch mới thở lỏng đôi mày đang cau, nhìn về phía hắn: “Cái gì?”

“Thần nói, bây giờ, thần có thể nhìn thấy Công chúa, Công chúa khỏe mạnh ngồi ở trước mặt thần, thần thích Công chúa và may là Công chúa cũng thích thần, như vậy đã rất tốt rồi.”

Ngẩn ngơ hồi lâu, Nam Mịch lại cười: “Cảnh Từ, chàng nói đúng, bây giờ đã rất tốt.”

Lòng Nam Mịch dần bình tĩnh lại, lúc này mới có lòng dạ xem cây trâm Cảnh Từ vừa cài cho nàng: “Cây trâm này thật đẹp quá, Cảnh Từ, nếu chàng bị phụ thân ta bãi miễn thì chàng cũng có thể mở một tiệm trâm ngọc nuôi sống bản thân nhỉ?”

Nàng nghiêm túc nói hoàn toàn chọc cười Cảnh Từ: “Nếu Công chúa có thể hy vọng thần tốt hơn thì thần sẽ rất cảm kích.”

Nam Mịch càng nghiêm túc hơn: “Không sao đâu, Cảnh Từ. Nếu chàng bị bãi miễn, ta sẽ bán tất cả trâm ngọc trang sức của ta lấy tiền, hẳn là có thể giữ chàng sống qua vài ngày nhỉ? Ta nghe ca ca nói, người ở ngoài cung hình như không cần bao nhiêu tiền bạc...”

“Những món trang sức này của Công chúa đừng nói mấy ngày, ngay cả mấy đời cũng đủ.”

“Thật sao?”

“Thật, những của cải này của Công chúa đem bán đi cũng đủ để thần sống cả đời, còn sống rất xa hoa lãng phí.”

Nam Mịch chép chép miệng: “Vậy... Vậy nếu tính cả ta thì sao? Còn đủ không? Nếu tính cả ta và chàng.”

“...” Cảnh Từ nhìn nàng một lúc, gật gật đầu: “Đủ.”

Khuôn mặt Nam Mịch thoáng chốc rạng rỡ hẳn: “Thật sao? Không sao đâu, không xa hoa lãng phí cũng được, đúng không? Cảnh Từ, chàng không xa hoa lãng phí cũng được đúng chứ?” Nàng thử dò hỏi Cảnh Từ, nhưng sự vui vẻ trong mắt đã không giấu được.

Cảnh Từ gật đầu: “Đương nhiên, không xa hoa lãng phí cũng được,” Hắn nhìn chằm chằm nàng rồi hỏi: “Công chúa, sao đột nhiên lại nói như vậy?”

“Bởi vì...” vẻ mặt Nam Mịch do dự, hơi lo lắng nói: “Nhìn thái độ của phụ thân hôm ấy, ta sợ người sẽ không đồng ý cho chúng ta thành thân, đến lúc đó nếu phụ thân bãi miễn chàng thì nên làm thế nào mới đúng?”

“Nếu bãi miễn thần thì tại sao Công chúa phải tính cả mình vào?” Giọng nói của hắn nhẹ nhàng, trong mắt phản chiếu vẻ mặt nghiêm túc của tiểu Công chúa.

Kết quả Nam Mịch nói một cách đương nhiên: “Nếu ta đã gả cho chàng thì đương nhiên phải giống với chàng. Ta không làm Công chúa nữa mà đi làm một người dân bình thường, đương nhiên phải tính cả ta vào nữa, làm sao vậy? Cảnh Từ? Chàng lo rằng ta sẽ tiêu rất nhiều tiền sao? Ta sẽ không...”

Tay Cảnh Từ vòng qua eo nàng, kéo nàng vào lòng ngực mình: “Công chúa, có thần ở đây, Công chúa có thể tiêu xài tùy ý, có thể vĩnh viễn phung phí.”

Đôi mắt Nam Mịch cong cong nở nụ cười: “Phụ thân của ta không cho chúng ta có cách kiếm tiền thì làm sao đây? Người muốn cắt xén chúng ta thì làm sao đây?”

“Thần lang bạt ở Cửu Châu đã nhiều năm, có rất nhiều bằng hữu, có rất nhiều người thiếu tiền của thần, dù chỉ thu lợi tức cũng đủ cho Công chúa tiêu xài.”

“Vậy chúng ta không sợ phụ thân ta phản đối đúng không?”

“Ừ, không sợ.”

Nam Mịch vùi vào lòng ngực Cảnh Từ, dựa gần tai hắn, mềm mại nói: “Vậy... cho dù phụ thân ta có làm khó dễ chàng thế nào thì chàng cũng đừng từ bỏ ta, có được không?”

Ngực Cảnh Từ như ngừng đập: Thì ra nàng đang lo lắng chuyện này.

“Thần vĩnh viễn vĩnh viễn sẽ không từ bỏ, Công chúa đừng sợ.”

“Cảnh Từ...” Nàng kề sát bên tai hắn, nhỏ giọng nói chuyện, gần như nỉ non: “Ta rất sợ một khi phụ thân hù dọa chàng, chàng sẽ không thích ta nữa, chàng sẽ đứng về phía phụ thân, vậy thì ta chỉ còn lại một mình... Cảnh Từ...”

“Công chúa đừng sợ, thần sẽ luôn ở đây, sẽ luôn thích Công chúa.” Hắn cố chịu nhiệt độ đang dần nóng hơn ở bên tai, ôm chặt người trong ngực hơn, nhẹ nhàng vỗ lưng Công chúa: “Công chúa, thần đưa người về nhé? Người nên nghỉ ngơi rồi.”

“Chàng có thể ở cùng ta không?” Nam Mịch nhỏ giọng cầu xin, ấm ức tủi thân làm người chịu không nổi.

“Được, thần đưa người về, tối nay ở cạnh người.”

Cảnh Từ đưa Nam Mịch về cung, rửa mặt chải đầu qua loa rồi lại dỗ nàng lên giường, chưa bao lâu nàng đã ngủ, có thể là do nhiều ngày ngủ không ngon. Hắn dùng bụng ngón tay sờ nhẹ khóe miệng Nam Mịch, sau đó lại sờ khuôn mặt nàng.

Vậy mà cũng không đánh thức nàng, nàng ngủ rất sâu, thẳng đến khi hắn cúi người đắp chăn cho nàng, Nam Mịch mới hơi động đậy: “Cảnh Từ... Ta rất thích chàng.”

Không biết nàng đang nói mớ hay đang tỉnh, nhưng ngay sau đó nàng lại chìm vào giấc ngủ, hồn nhiên không biết mình lại trêu chọc tình cảm bên trong Cảnh Từ.

Cảnh Từ khẽ cười một tiếng rồi khom lưng hôn bên tóc mai của nàng, nhẹ giọng nói: “Thần cũng rất thích.”

Rất thích Công chúa, thích Công chúa cũng thích thần.

Lúc Nam Mịch tỉnh lại đã là buổi chiều, đương nhiên Cảnh Từ đã rời đi từ sớm.

Nàng dùng cơm đơn giản, đang nghĩ xem hôm nay có nên tìm huynh trưởng hỏi thăm tình hình gần đây của Cảnh Từ không, phụ thân có làm khó hắn không, kết quả nàng chưa kịp đi tìm Nam Tu thì Nam Tu đã tự đến.

“Ca ca.”

“Ừ,” Nam Tu ngồi xuống, đưa cho Nam Mịch một cây trâm ngọc trai quấn hoa: “Hôm nay huynh thấy nó ở Tư Sức Ty, cảm thấy hợp với muội nên mang đến cho muội trước.” Vừa nói, hắn vừa vô thức nhìn cây trâm ngọc chưa từng được thấy trên đầu Nam Mịch.

Hắn biết loại ngọc dùng để chế tác trâm ngọc là bạch ngọc tủy Nam Hải, chỉ có một ít ở sâu trong nham thạch ở Nam Hải, cực kỳ hiếm có, nếu người Thủy tộc sử dụng thủy linh lực, sẽ làm nó vô cùng cứng rắn, vượt xa sắt hay đồng tầm thường.

Sở dĩ hiểu biết như vậy là vì thanh kiếm ngọc đưa cho Nam Mịch lúc trước được làm từ loại ngọc này.

Quả nhiên biết muội chi bằng huynh, cây trâm ngọc trai này rất hợp với mắt Nam Mịch, nàng cầm nó trong tay, ngó trái ngó phải đều thấy thích.

Nam Tu lại nói: “Hôm nay Cảnh Từ đi gặp phụ thân.”

Tay cầm trâm khựng lại, Nam Mịch nhíu mày hỏi: “Sao rồi? Phụ thân nói gì? Có ức hiếp Cảnh Từ không?”

“Hiện tại còn chưa biết được, hắn vừa tiến vào đại điện, đợi một lát sẽ ra ngay.”

Nam Mịch không còn lòng dạ thưởng thức cây trâm này nữa.

Cảnh Từ đến đại điện của Thần quân, đầu tiên là trung quy trung củ báo cáo việc liên quan đến hành trình trở về của các con cháu thế gia, một lúc lâu sau Thần quân mới có lệ nói một tiếng: “Ừ.”

Thấy rằng không nhận được phản hồi nào, vì thế Cảnh Từ chắp tay: “Thần xin cáo lui.”

“Cho Cảnh điện chủ cáo lui trước đi, Cảnh Từ ở lại, ngô tâm sự việc riêng với ngươi.”

Trong Đại điện ngoại trừ Cảnh Từ còn có vài cung nhân, Thần quân vẫy vẫy tay, bọn họ lui xuống. Cảnh Từ thầm nghĩ, chuyện gì nên tới vẫn sẽ tới.

Cung nhân mới đi ra không bao lâu đã quay lại, mang đến một chiếc ghế dựa, Thần quân nói: “Ngồi đi.”

Đầu tiên hắn hơi do dự, sau đó cũng không ngập ngừng, Cảnh Từ ngồi xuống.

Thần quân không dao động: “Những người Hỏa tộc ngươi che giấu ở Chá Phàm điện, ngô đã tra xét từng người, đều là mấy người dân thường, bị Dịch thị ở Bắc Tam châu xem là con dân chính mình, nộp thuế cho Dịch thị.”

“Đúng vậy.” Cảnh Từ gật gật đầu, không biết Thần quân muốn nói cái gì.

“Từ nhỏ ngươi đã ở Chá Phàm điện nên hiếm khi nhìn thấy người Hỏa tộc, nhìn thấy người tộc mình cảm thấy rất thân thiết đúng chứ?”

“Chẳng qua thần cảm thấy bọn họ rất đáng thương, không có ý gì khác, người của các tộc đều giống nhau.”

“Đúng không? Ngươi nói là Hỏa tộc giống với Thủy tộc? Vậy trong lòng ngươi Dịch thị và Nam thị cũng giống nhau sao?”

Mắt Cảnh Từ lóe vài cái, cuối cùng nói: “Ý thần không phải như vậy.”

“Ừ, hẳn là Cảnh điện chủ sẽ không xem nghịch tộc cũng giống như Thủy tộc, đúng chứ?”

Ý trong lời này đã rất rõ ràng, muốn cưới Công chúa, chỉ với thân phận là người Hỏa tộc này thì hắn cũng đã mất cơ hội bước vào vòng tiếp theo.

Hắn gật đầu rồi lại lắc đầu, Thần quân nhướng mày, nghe Cảnh Từ nói: “Đương nhiên, làm sao thần dám xem hoàng gia và nghịch thần Dịch thị như nhau được, chỉ là thần cũng muốn hỏi Thần quân một câu: Trong mắt Thần quân, năm tộc trong thiên hạ thật sự có phân biệt cao thấp sao?”

Sau câu hỏi này, trong điện yên tĩnh hồi lâu, Thần quân hồi lâu không nói gì nhưng khi nói vẫn bình tĩnh không dao động như cũ: “Nghe nói nhiều năm trước ngươi đã cứu một đứa trẻ, cùng họ với ngươi? Tên nó là gì?”

“Cảnh Mạch.”

“Ừ,” Thần quân gật đầu: “Đứa nhỏ này đang ở y lư của Sở Khương Dũ?”

Nói xong, Cảnh Từ bỗng ngước mắt nhìn qua, vừa vặn bắt gặp ánh mắt sâu không lường được của Thần quân. Thì ra Thần quân biết mọi chuyện. Ngay cả Sở Khương Dũ rồng thần không thấy đầu chỉ thấy đuôi* ngài cũng biết.

*Rồng thần không thấy đầu chỉ thấy đuôi (Thần long kiến thủ bất kiến vĩ – 神龙见首不见尾): dùng để chỉ người hành tung thần mật, không lộ chân tướng

Có thể là thấy Cảnh Từ phản ứng mạnh nên Thần quân thản nhiên nói: “Không cần sợ, Sở Khương Dũ có thù với Dịch thị, ngô còn không kịp tán thưởng hắn. Còn đứa trẻ kia, một khi ngươi đã xem trọng nó như vậy thì để nó đi theo Sở tiên sinh học được vài thứ cũng tốt, nói không chừng ngày sau còn có thể đạt được sự nghiệp.”

“Vâng, đa tạ quân thượng.”

Một tiếng “đa tạ” này của hắn khác với những đại thần nói có lệ, là thực lòng cảm tạ, có đôi khi chính hắn cũng không rõ A Mạch đối với hắn quan trọng đến mức nào.

Trước khi chưa tiếp xúc với Nam Mịch, nếu nói Cảnh điện chủ có điểm yếu nào thì có lẽ chính là A Mạch.

Thần quân gật đầu, chấp nhận tiếng “đa tạ” này của hắn, sau đó lại nói: “Lần trước hẳn là ngươi muốn cầu xin ngô bỏ qua cho đám người Hỏa tộc đó đúng không?”

“Đúng vậy.” Tuy Cảnh Từ biết Nam Tu nói đúng, những người này đã từng là con dân của Dịch thị, sau này Dịch thị phục quốc, bọn họ lại trở thành túi tiền của Dịch thị, cho dù bọn họ đều là thường dân nhưng Cảnh Từ đã cứu bọn họ, giấu trong con át chủ bài Thần quân tín nhiệm nhất và bí mật nhất —— Chá Phàm điện, điều này đã chạm vào vảy ngược của ngài ấy.

Bọn họ không phải là Cảnh Từ, bọn họ không có những lần lập công, bọn họ không phải kiếm trong tay ánh sáng trong mắt Thần quân, bọn họ từng nguyện trung thành với Dịch thị.

Thần quân không có lý do gì để bỏ qua cho bọn họ.

Nhưng Cảnh Từ vẫn nói: “Bị bắt buộc cũng được, tự nguyện cũng thế, hiện giờ bọn họ nguyện ý ở Chá Phàm điện làm những việc dọn dẹp vặt vãnh cũng đủ để chứng minh bọn họ chỉ muốn sống tiếp, mà thủ đoạn để sống cũng bao gồm nộp thuế cho Dịch thị.”

“Hẳn là không chỉ có những người này nộp thuế cho Dịch thị nhỉ?” Thần quân rót một tách trà, vừa vung tay lên tách liền đến trước mặt Cảnh Từ, ngài hỏi tiếp: “Những người khác thì sao?”

“Giết.” Cảnh Từ nhận tách trà, uống lên.

“Ồ...” Thần quân dường như bừng tỉnh hiểu ra, âm cuối nâng lên: “Bởi vì bọn họ quá trung thành với Dịch thị có đúng không? Vậy làm sao ngươi có thể xác định những kẻ lưu lại không phải đang che giấu dã tâm, chờ cơ hội hành động?” Thần quân dừng một chút, lại nói: “Chẳng hạn kẻ trộm y phục đỏ bị ngươi biến thành tro trước mặt Thánh Điện hạ cùng Công chúa lúc trước?”

Tách trà đã uống cạn, Cảnh Từ không nói nữa, trong lòng trầm xuống: Thì ra Thần quân biết.

Khi hắn vừa mới gặp Công chúa, chính là lúc hắn phát hiện một trong số những người mình thu lưu ở Chá Phàm điện đã che giấu tu vi của mình, nhân lúc hắn không ở đó đã lén chạy đi ám sát hoàng thất Nam thị, hắn truy tung cả một đường rồi giết người đó trên khoảng đất trống trong đình.

Trong lúc sốt ruột, hắn thậm chí không để lại thi thể của người đó.

Thấy sắc mặt hắn hơi dao động, Thần quân duỗi tay, tách trà vốn còn nằm trong tay Cảnh Từ thoáng chốc đã bay về tay Thần quân: “Ngô làm một cuộc giao dịch với điện chủ thế nào?” Thấy Cảnh Từ ngước mắt nhìn qua, ngài lại nói: “Ngô thả những người Hỏa tộc đó, còn ngươi, rời khỏi Mịch nhi.”

Sợ mình nói chưa rõ, Thần quân lại nói thêm: “Cho dù ngươi dùng biện pháp gì, hãy làm Mịch nhi mất hy vọng với ngươi mà không tổn thương con bé.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play