Nam Mịch đang bay giữa không trung bỗng nhiên mở mắt, kim quang trong mắt lóe lên, nàng đáp xuống, nhìn thấy Cảnh Từ đang ngồi trên mặt đất thì vội đi đến bên cạnh Cảnh Từ xem vết thương trên người hắn.
Nàng vừa giơ tay lên, còn chưa đụng đến Cảnh Từ thì hắn đã vô thức lùi về sau một chút, né tránh sự đụng chạm của nàng, trong mắt cũng chứa sự cảnh giác.
Lòng Nam Mịch hiểu rõ, nàng nói: “Cảnh Từ, là ta, ta là Nam Mịch.”
Lúc này Cảnh Từ mới nhìn nàng một cái, duỗi tay ôm nàng vào lòng, không để ý đến cơn đau gần như nghẹt thở của vết thương trên vai, khàn giọng hỏi: “Nàng thành công rồi?”
“Ừm, thành công rồi,” Nam Mịch lấy lại tinh thần, lúc này mới cảm giác được cơn đau trên tay, nàng đẩy Cảnh Từ ra rồi nhìn tay mình, nàng đã bao giờ chịu vết thương như vậy đâu? Nam Mịch đau đến nỗi có chút khó thở, nàng chớp chớp mắt, chỉ một lát sau lại khôi phục như cũ, nàng lại giơ tay chạm vào Cảnh Từ: “Để ta xem vết thương của chàng.”
Ai ngờ Cảnh Từ lại hơi né đi.
Hắn quay mặt đi, đưa tay trái đến trước mặt Nam Mịch: “… Này.” Tiếng “này” ngắn ngủi, âm cuối hơi nhẹ, hắn đưa tay cho nàng nhìn.
Nam Mịch lúng ta lúng túng một lúc lâu, thật sự khó hiểu: “Sao vậy?”
Cảnh Từ hơi tức giận nhìn nàng, nhưng lúc mở miệng hắn lại mất khí thế trước, ấm ức gần như hơi nghẹn ngào: “Nàng đã nói sẽ nhận ra ta.”
Nam Mịch: “……”
Hai người đối mặt một lúc lâu, Nam Mịch dịu dàng nói: “Cảnh Từ…” Nàng vươn tay: “Ta xem vết thương của chàng nhé?”
Cảnh Từ nghiêng đầu: “Không cần.”
Hắn thở mạnh hai hơi, đứng lên, mím môi thành một độ cong khó chịu rồi nói: “Trở về thôi.”
“Chờ một chút.”
Nam Mịch đi đến trước bản thể của Thần thạch, Thần thạch không còn là thần nên không khác gì cục đá bình thường.
Nam Mịch nhẹ giọng nói: “Thiên dụ, trước kia ngươi phân ra một sợi thần thức tạo ra ta, hiện giờ ta cũng trả lại ngươi một sợi thần thức, ngươi cứ ở nơi này xem nhân gian này cuối cùng sẽ như thế nào.”
Nàng phất tay, Thần thạch lại bắt đầu được bao quanh bởi kim quang, nàng quay đầu nhìn Cảnh Từ: “Đi thôi.”
Cảnh Từ không nói gì, bước một bước lên cầu lên trời trước, Nam Mịch đành yên lặng đuổi theo.
Lối vào cầu lên trời nằm tại Sơn Nguyệt Cung ở phía bắc Thần đô, Sơn Nguyệt Cung nằm lẻ loi trên một hòn đảo, là do người xưa xây dựng.
Nghe nói không tìm thấy Công chúa và Phò mã, Thần quân lập tức nổi trận lôi đình. Nước ở sông lớn dâng sóng cuồn cuộn suốt hai canh giờ, dân chúng ở Thần đô đều cho rằng có sóng thần.
Tuy rằng việc lên trời tra hỏi Thần thạch đã được quyết định từ trước đó, nhưng khi chuyện đã xảy ra thì Thần quân vẫn lập tức dẫn theo toàn bộ Chá Phàm điện và Thần vệ đến Sơn Nguyệt Cung, lại không ngờ cầu dẫn lên trời đã lập kết giới, không ai có thể đi lên.
Thần quân đứng đó với vẻ mặt khó đoán, ngay cả Nam Tu cũng không dám nói gì.
Bọn họ cứ chờ như vậy, chờ đến khi màn đêm đã buông xuống, ngôi sao đầu tiên sáng lên thì kết giới mở ra.
Mấy người Nam Tu, Chung Mi và Sở Khương Dũ, A Mạch tức khắc không kiềm chế được, thế nhưng Thần quân không nói gì nên không ai dám lỗ mãng, chỉ có thể tiếp tục giả vờ câm điếc chờ đợi.
Lần thứ mười Nam Tu muốn xin quân phụ lệnh lên cầu thì Nam Mịch và Cảnh Từ đã trở lại.
Trên người Nam Mịch không bị thương miếng da nào, mái tóc dài xõa ra, mấy ngàn tướng sĩ phía sau tự giác cúi đầu không dám nhìn Công chúa. Cảnh Từ nhìn thảm hơn một chút, tay phải hắn che vai trái lại, có lẽ là bị thương, dùng chú quyết cầm máu, trên mặt cũng bị thương vài chỗ.
Thần quân đưa tay bắt mạch của Nam Mịch rồi không nói một lời xoay người rời đi.
Ngài ấy giận vì nữ nhi không thương lượng cùng mình, ngay cả một câu tạm biệt tử tế cũng không có. Khi đi ngang qua Nam Tu, khóe mắt ươn ướt của Thần quân bị y nhìn thấy, nhất thời y hận không thể mắng muội muội một trận, nhưng nhìn thấy Nam Mịch rưng rưng nước mắt nhìn phụ thân thì y lại không nỡ.
Nam Tu đi qua quan sát muội muội thì chợt nhìn thấy khóe miệng Nam Mịch có một vết thương, đã kết vảy.
Y trút hết cơn giận lên Cảnh Từ: “Cảnh Tầm Nhiên, ngươi có bệnh à?! Ngươi thì khỏe mạnh trở về còn Mịch nhi lại bị thương!”
Chung Mi đứng một bên suýt đã rớt mắt xuống vì kinh hãi, thầm nghĩ bản lĩnh trợn mắt nói dối của Nam Tu đúng là có một không hai.
Nhưng không ngờ Cảnh Từ cũng không bỏ qua cho y.
Cảnh Từ liếc Nam Tu một cái, bỏ tay phải trên vai trái xuống, ngay cả giọng nói cũng cao hơn nhiều: “Con mắt chó nào của ngài thấy ta khỏe mạnh?”
Tuy máu đã ngừng chảy nhưng phần thịt ngoài miệng vết thương khiến mọi người phải khiếp sợ, gần như nhìn thấy xương trắng.
Nam Tu nghẹn lời, Sở Khương Dũ vội tiến lên xem, còn chưa bắt mạch của hắn thì Cảnh Từ đã né đi, đen mặt không biết phân phó ai: “Không đi được, nâng kiệu hay cáng đến đi.”
Phần lớn thần vệ và chấp phướn đã rời đi theo Thần quân, một số ở lại theo Cảnh Mạch và Nam Tu, họ nhìn thoáng qua nhau, thần vệ đi tìm kiệu, chấp phướn đi lấy cáng, xem thử phò mã gia muốn ngồi cái nào.
Nam Tu thầm nghĩ không phải y chỉ nói sai một câu thôi, không đến mức tức giận đến vậy, vì thế y chậm chạp đi qua: “Tầm Nhiên…”
“Câm miệng.” Hàng mi dài của Cảnh Từ nhăn lại, trông có vẻ sẽ mắng chết y ngay tức khắc.
Nam Tu: “Được rồi.”
Sở Khương Dũ kiên trì thò lại gần: “Để ta xem cho ngươi đi.” Gần như đang dỗ dành hắn.
“Không cần, gãy xương sườn, không chết được.” Cảnh Từ lạnh lùng nói, xoay đầu không để ý đến ai.
Chung Mi đành tiến đến bên cạnh Nam Mịch, đưa mắt ra hiệu cho nàng: Sao vậy? Trong tình huống này còn có thể cãi nhau? Hẳn người sẽ không bỏ hắn rồi đi chịu chết nhỉ?
Nam Mịch mím môi: Một lời khó nói hết.
Bởi vì cáng đến nhanh hơn kiệu nên Cảnh Từ nằm nghiêng trên đó, lúc này mọi người mới thấy sau lưng hắn cũng có vết máu, vết thương trên bả vai gần như bị đâm xuyên, nếu không phải hắn mà là người khác thì đã không chịu nổi rồi.
Sở Khương Dũ hít sâu một hơi, vội vàng theo sau để trị liệu.
Nam Mịch thở dài, dò hỏi: “Chung lâu chủ, ngươi dạy ta làm sao để dỗ chàng ấy đi...”
Nam Mịch dỗ dành phụ thân và huynh trưởng trước, nói dỗ dành cũng không đúng, nàng chỉ cần nói vài tiếng sợ hãi, rớt vài giọt nước mắt thì Thần quân và Nam Tu cũng đã đầu hàng, chẳng qua phò mã gia trong nhà lại thật sự rất khó dỗ.
Thần quân nói là muốn tổ chức yến tiệc, Nam Mịch từ chối.
Thứ nhất, khó để nói vì sao lại tổ chức yến tiệc, việc này tốt nhất vẫn không nên để người trong thiên hạ biết để tránh lòng người hoảng sợ. Nàng để lại một sợi thần thức ở Thiên dụ cũng là vì có ý này, người đời sau vẫn phải lên trời, nếu không thấy Thần thạch hoặc Thần thạch mất đi Thần quang thì không khỏi lại dậy sóng.
Thứ hai là vì Nam Mịch cũng không muốn tham gia yến hội, hơn nữa phò mã trong nhà còn đang giận dỗi với mình, nàng phải đi về dỗ chàng trước.
Nàng nói rõ với quân phụ rằng từ nay về sau xin phụ thân dứt khoát trả lại quyền lợi cho người Hỏa tộc, bảo vệ căn cốt yếu ớt. Linh lực sẽ không sinh ra nữa, trong vài năm sau sẽ có càng nhiều căn cốt yếu ớt được sinh ra, người không thuộc về năm tộc cũng sẽ ngày càng nhiều, xin phải sớm quyết định kế sách khả thi, đảm bảo chu đáo, nàng sẽ kiểm soát phần linh lực còn lại thế gian để những tình huống này diễn ra từ từ từng bước, sẽ không quá đột ngột dẫn đến lòng người hoảng loạn.
Khi Nam Mịch rời đi, Thần quân nhìn bóng lưng của nữ nhi và chợt nhận ra, có lẽ ngoài Công chúa Nam Mịch, ngoài nữ nhi Nam Mịch của ngài thì nàng còn là một vị thần chân chính duy nhất giữa trời đất này.
Mà ngay lúc hai năm trước, ngài ấy còn nhọc lòng ở vì thân phận căn cốt yếu ớt của ấu nữ.
Nam Mịch trở về Tầm viên, Cảnh Từ còn đang dưỡng thương, hắn không chịu để ý đến nàng nên đương nhiên sẽ không để nàng chữa vết thương cho hắn, cũng may thần lực trong thân thể Cảnh Từ dung hợp với linh mạch của hắn nên vết thương cũng khôi phục rất nhanh.
Nam Mịch học nấu chè hạt sen nhiều ngày, cố ý bưng cho Cảnh Từ nếm thử: “Cảnh Từ, ta đã học làm nhiều ngày rồi, tay còn bị bỏng nữa.” Đây là do Chung Mi nói, khi xin tha thêm một chút khổ nhục kế vào sẽ dễ khiến người ta mềm lòng nhất.
Kết quả Cảnh Từ không nhìn nàng một cái, cầm cuốn sách trà đạo rồi rời đi.
Cảnh Từ dọn đến phòng cho khách, hoàn toàn chia phòng ngủ với Nam Mịch, mỗi ngày Nam Mịch ở trong phủ đều vò đầu bứt tai nghĩ cách dỗ hắn.
Ban đêm, Nam Mịch bò vào ổ chăn của hắn, hắn tỉnh lại nhìn thấy nàng, nói với nàng câu đầu tiên trong nhiều ngày qua: “Nàng ra ngoài đi.”
“... Cảnh Từ,” Nam Mịch ôm eo của hắn, nhỏ giọng dỗ dành hắn: “Lúc ta tiến vào chàng cũng chưa đuổi ta đi, bây giờ lại muốn ta ra ngoài..”
Cảnh Từ ngắt lời nàng: “Nàng là thần chân chính mà, làm sao ta có thể nhận ra nàng vào được?”
Nam Mịch: “...”
Cảnh Từ thấy nàng không nhúc nhích thì tự đi ra ngoài, Tầm viên lớn, phòng cho khách cũng nhiều, hắn tùy tiện tìm một phòng sạch sẽ ở lại.
Giả bệnh giả say, thậm chí giả vờ mất trí nhớ nàng cũng đã thử qua, ngoại trừ lần giả mất trí nhớ thì Cảnh Từ có lộ chút cảm xúc, nhưng sau khi phát hiện ra thì càng tức giận hơn. Còn những lần khác, Cảnh Từ đều không để ý đến nàng, dù sao nay nàng cũng đã khác xưa, làm sao thần lại bị thương được, làm sao sẽ bị bệnh chứ, những chuyện này đó xảy ra với nàng thật sự rất không hợp lý.
Bọn Chung Mi Nam Tu đều dọn đi rồi, thật sự họ không chịu nổi áp suất thấp xung quanh Cảnh Từ.
Họ cũng có ý muốn khuyên bảo nhưng còn chưa nói gì đã bị Cảnh Từ nhìn đến nỗi sởn gai ốc, vì thế đành hậm hực bỏ cuộc.
Cố tình người duy nhất trị được Cảnh Từ là Thần quân còn đứng về phía hắn, nói gì cũng không chịu nói nửa lời hay giúp Nam Mịch, ngài chỉ bảo Cảnh Từ ở nhà dưỡng thương thật tốt, chờ vết thương lành thì để hắn giúp Thánh Điện hạ quản lý việc khôi phục quyền lực của người Hỏa tộc và căn cốt yếu ớt trong thiên hạ.
Thấy Cảnh Từ sắp nhậm chức, Chung Mi ra vẻ nghiêm trọng nói với Nam Mịch: “Sau khi nhậm chức thì Cảnh đại nhân không có nhiều thời gian cho điện hạ dỗ dành như phò mã gia đâu, cứ như thế mãi thì tình cảm phu thê sẽ xảy ra vấn đề lớn.”
Nam Mịch càng sợ hãi, cũng càng bối rối lo lắng hơn.
Thời tiết gần đây bắt đầu trở lạnh, Nam Mịch giấu đi thân lực trên người, ban đêm mặc xiêm y mà Chung Mi đã cho nàng từ lâu, trốn trong phòng Cảnh Từ.
Cảnh Từ đi ra ngoài xem thử nơi xử án mới xây dựng là Khải Quyền Ty, tất cả đồ dùng làm việc đã được chuẩn bị xong, chỉ còn chờ hắn - phủ ty đầu tiên lên nhậm chức. Hắn vừa trở về đã phát hiện trong phòng mình có thêm một người.
Công chúa giấu hết thần lực trên người, cũng không biết nàng đang định làm gì.
Mọi việc ở Khải Quyền Ty đều ổn thoả, ngay cả người dưới quyền cũng là những người có năng lực nên tâm trạng của hắn cũng khá tốt. Hắn mở cửa, vừa mở cửa đã thấy choáng váng cả người.
Mái tóc của tiểu Công chúa xõa rối, không phấn son, không biết nàng mặc xiêm y từ đâu ra, váy không tay ôm sát ngực, phần thêu hoa bao quanh ngực nàng, bờ vai lộ ra ngoài, bên dưới váy không biết do thiếu vải hay thế nào mà lại ngắn vô cùng, nàng khoác một lớp sa mỏng bên ngoài, hai chân thon dài như ẩn như hiện.
Cảnh Từ vẫn chưa đóng cửa, Nam Mịch hơi run lên, lúc này hắn mới đóng cửa lại.
Nam Mịch đi chân trần trên mặt đất, nàng dè dặt bước lại gần hắn: “Cảnh Từ...” Vừa mở miệng, mặt nàng đã đỏ bừng.
Trên trán Cảnh Từ nổi gân xanh, hắn ôm ngang rồi bế nàng lên nhưng không đi đến giường mà mở cửa ra ngoài, hắn bế nàng lên giường trong phòng chính, kéo chăn đắp cho nàng. Hắn vừa định rời đi thì chợt nghe được tiếng động trong chăn.
Bước chân của hắn dừng lại, hắn quay đầu nhìn Nam Mịch.
Tiểu Công chúa chỉ lộ ra một đôi mắt và nửa vai, nước mắt rơi trên gối, thấm ướt một mảng nước.
Nghe được nàng khóc nức nở, Cảnh Từ biết mình đã thua, vì vậy đưa tay tắt đèn, đọc chú quyết cởi hết y phục trên người, hắn lên giường, không nói gì mà cắn môi Nam Mịch, vành tai, và vai cổ đang lộ ra.
Để lại một loạt vết đỏ, rất giống cảnh bị bạo lực. Nam Mịch bị đau, nhíu nhíu mày, nghẹn ngào: “Đau... Cảnh Từ, chàng đừng giận... ta sợ hãi..”
Cảnh Từ thở gấp bên tai nàng: “Nam Chi Đường, bây giờ nàng mới biết sợ hãi sao? Ở Đế Thích Thiên nàng có biết ta phải chịu đựng thế nào hay không? Lỡ như một nửa phân thần nàng để lại vô dụng thì sao? Lỡ như người tỉnh lại từ huyễn kính không phải nàng thì sao? Nàng đã nói là sẽ nhận ra ta mà, nàng đúng là đồ lừa đảo.”
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói xong thì lại hôn nàng, lúc này nhẹ nhàng hơn nhiều, một đêm này hắn ra sức giày vò, Cảnh Từ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, hạ chú quyết lên người Nam Mịch, không cho nàng khôi phục thần lực, bắt nàng phải nhớ kỹ sự ấm ức của hắn.
Cả người Nam Mịch nhức mỏi, nhưng được làm ổ trong lòng Cảnh Từ lại thấy an tâm hơn nhiều, không có thần lực, nàng lại biến thành căn cốt yếu ớt, ban đêm không thể nhìn thấy, cử động ngón tay định chạm vào mặt Cảnh Từ thì bị hắn bắt được trước.
Nam Mịch dè dặt hỏi: “Chàng tha thứ cho ta chưa? Cảnh Từ.”
Hắn không trả lời, Nam Mịch ngửa đầu hôn hắn, vô tình hôn lên lông mi hắn: Ướt.
Cảnh Từ hắn.. khóc sao?
Nam Mịch vươn lưỡi liếm hai cái, đau lòng không nói nên lời, nhẹ nhàng mà chán nản nói: “Ta cũng không biết sao lại như thế, vậy mà không nhận ra chàng...” Nói rồi nàng lại khóc, nghe có vẻ còn tủi thân hơn cả hắn: “Còn là chiếc vòng ta tự tay đeo cho chàng nữa.”
Nói đến đây, nàng lại nhớ ra rồi sờ cổ tay Cảnh Từ, quả nhiên không có.
Cảnh Từ nói bằng giọng mũi đặc sệt: “Ném rồi.”
“Ừm.. ta làm một cái nữa cho chàng, lần này là ta tự tay làm..”
“Ta không cần.”
Nam Mịch lại dỗ dành hắn: “Vậy... chàng muốn gì?”
Ánh đèn đột nhiên sáng lên, Nam Mịch nheo mắt, nhìn thấy đôi mắt Cảnh Từ hồng hồng, lông mi còn ướt: “Điện hạ muốn bồi thường cho thần?”
Nam Mịch nhìn đôi mắt hồng hồng của hắn, nhìn thấy càng tủi thân hơn, vì thế lại đau lòng, vội nói: “Ừ, chàng nói cái gì ta cũng cho chàng.”
Cảnh Từ chợt cong môi, đè lên nàng khàn giọng nói: “Thần, muốn một hài tử.”
Nam Mịch khựng lại, nàng chưa kịp nói gì thì nụ hôn có phần thô bạo của Cảnh Từ đã rơi xuống, đôi tay cũng không an phận theo, Nam Mịch hoảng loạn nói: “Có thể.. thì có thể, Cảnh Từ, nhưng mà đêm nay... đêm nay không được.”
Cảnh Từ cười một tiếng: “Điện hạ là vị thần chân chính duy nhất trên đời, sao có thể không được chứ? Sau này thần.. sẽ không thương hương tiếc ngọc nữa... Điện hạ đã hiểu rõ chưa? Điện hạ phải dỗ dành thần cả đời mới được.”
Nam Mịch ngửa đầu theo nụ hôn của hắn, cả đời thì cả đời, bất kể bao lâu, bất kể bao xa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT