Tại sao mình lại không từ chỗi hôn ước? Mình và Sở Hàn… Hay là, mình đối với cậu ấy…
- Mình không biết nữa, còn cậu thì sao, Sở Hàn?
- Mình lợi dụng hôn ước để tránh mấy cái vệ tinh ấy mà!
Tim Lâm Tuyết như hẫng đi một nhịp nhưng cô không hiểu tại sao lại thế.
- Dù sao cậu cũng là bạn thân mình mà, giúp đỡ như vậy cũng được nhỉ! - Tần Sở Hàn nói tiếp.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân2.
Chiều Hư3.
Vượt Qua Sóng Dữ4.
Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)=====================================
Hai chữ “bạn thân” như một quả tạ đè lên vai cô.
À phải rồi, chúng ta là bạn thân!
Cô vậy mà lại có ý nghĩ vượt quá giới hạn với anh. Cô và anh tốt nhất cũng chỉ dừng lại ở cái mức bạn thân này mà thôi.
Không lâu sau đó, tin tức hôn ước của hai người nhanh chóng lan truyền khắp nơi ai ai cũng biết. Quả là trai tài gái sắc!
Cuộc sống học đường năm 11 của cô và cậu cũng tiếp tục trôi qua cùng nhau. Tình cảm cứ thấm dần, thấm dần lúc nào không hay.
Nhưng ngày Tần Sở Hàn đón sinh nhật 18 tuổi, chuyện khủng khiếp ấy đã xảy ra. Ba mẹ anh gặp tai nạn, được đưa vào phẫu thuật rất lâu. Anh ở bên ngoài đứng ngồi không yên. Bên cạnh anh còn có ba mẹ của Lâm Tuyết, họ không ngừng an ủi Tần Sở Hàn.
Một lúc sau, Lâm Tuyết cũng đã tới, cô vội vàng chạy đến bệnh viện đến cả tóc còn không thèm chải, nhìn rối tung cả lên.
- Ba mẹ, hai bác sao rồi?
Ba mẹ cô không nói rằng câu nào, cũng chỉ cầu trời rằng hai người đang phẫu thuật trong kia, tai qua nạn khỏi.
- Sở Hàn, cậu đừng sốt ruột quá, ba mẹ cậu nhất định sẽ ổn thôi!
Miệng thì nói mà trong lòng cô cũng lo lắng không kém. Từ lúc gặp được họ, cô như có thêm người ba người mẹ thứ hai vậy. Cảm giác ấy của Tần Sở Hàn, cô có thể hiểu!
Tần Sở Hàn buông lỏng hai tay, cúi gục vào vai cô, cô lại không nghĩ người đối diện mình lại gục xuống, nhất thời đứng không vững.
- Sở Hàn? Cậu có sao không?
Chưa kịp để anh trả lời lại thì trợ lí riêng của ba anh đi tới.
- Cậu chủ, Chủ tịch… Là bị người khác hãm hại, cảnh sát điều tra có nói, xe của Chủ tịch là bị hỏng phanh nên mới dẫn đến tai nạn. Nhưng cậu có nghĩ tại sao lúc sáng còn bình thường đến tối lại hỏng?
Nhưng nhận ra gì đó, Tần Số Hàn như một con hổ đói khát lâu ngày nhào tới nắm chặt lấy bả vai của ông ta.
- Ông nói xem, là ai?
- Chuyện này, cậu chủ vẫn nên tự xem…
Sau đó, ông ta đưa điện thoại mở video mà camera ở hầm xe quay lại được, người cuối cùng ra vài hầm giữ xe lại là… Là ba mẹ Lâm Tuyết! Nhưng vẫn không hề thấy họ có gì bất thường!
- Cậu chủ, cậu nhìn xem, đoạn video này đã bị mất một phần, chứng tỏ có người đã âm thầm xóa đi chứng cứ!
Tân Sở Hàn đen mặt, trả lại điện thoại cho ông ta rồi nhìn chằm chằm ba người nhà Lâm Tuyết, ánh mặt vừa phẫn nộ lại bi thương.
- Các người… Tại sao?
- Chúng ta… Không có… - Mẹ Lâm Tuyết run rẩy trả lời.
- Chứng minh đi! Chứng minh cho tôi thấy là không phải các người!
Ông trợ lí kia nhếch cười còn thả thêm vài câu kích thích anh.
- Có lẽ khi lập ra hôn ước của cậu, bọn họ đã ấp ủ âm mưu rồi! Muốn toàn bộ tài sản của Tần gia thuộc về họ!
Lâm Tuyết không tin vào đoạn video kia vì cô chắc chắn rằng ba mẹ mình không phải là loại người đó.
- Sở Hàn, cậu bình tĩnh nghe mình đi. Ba mẹ mình tuyệt đối không phải, cậu đừng vội suy đoán, có thể là hiểu lầm…
Ba mẹ Lâm Tuyết lại suy nghĩ mà nhìn nhau.
- Chuyện đã như vậy còn… - Tần Sở Hàn như sắp khóc, anh không thể bình tĩnh nổi.
- Bọn ta đều không rõ, nhưng có thể vô tình làm hỏng, nhưng thật sự bọn ta không biết, cũng không hề cố ý! - Ba của Lâm Tuyết áy náy nói.
Lâm Tuyết cũng đứng hình rồi! Cô không nghĩ chuyện ấy lại có khả năng. Nhưng mà nghe cũng hợp lí, hi vọng Tần Sở Hàn sẽ tha thứ!
Cửa phòng phẫu thuật từ đỏ chuyển xanh, bác sĩ và y tá đều ra ngoài.
- Bác, bác sĩ, ba mẹ của cháu…
- Chúng tôi đã cố gắng hết sức. Hy vọng người nhà đừng quá đau buồn.
Hết rồi, kết thúc thật rồi. Lúc này đừng nghĩ Tần Sở Hàn sẽ tha thứ, anh hận cả đời còn chưa đủ!
- Sở, Sở Hàn… - Lâm Tuyết định an ủi anh thì bị hất tay ra, ánh mắt anh đỏ hoe.
- Các người đều cút cho tôi! CÚT!
Ba mẹ Lâm Tuyết, kéo cô đi, cô lại lo lắng, cứ đi được một đoạn lại ngoảnh đầu nhìn người con trai kia.
Rõ ràng hôm nay là sinh nhật anh, sinh thứ 18, quà cáp ở nhà anh được tặng rất nhiều, tiệc sinh nhật cũng chuẩn bị tổ chức ấy vậy mà… Ba mẹ anh lại qua đời! Anh thậm chí, con chưa nhận được lời chúc sinh nhật từ họ, cũng chưa kịp gặp mặt lần cuối! Tại sao chứ, tại sao lại bất công đến vậy, ông trời không có mắt sao? Cùng một lúc mất đi người thân, chỉ còn lại một mình anh. Giờ đây, ngày sinh nhật của anh lại là ngày giỗ của ba mẹ anh. Thật đau lòng!
Từ xa, cô cũng nhìn thấy được, anh khóc rồi. Lần đầu tiên… Cô nhìn thấy anh khóc, vậy mà đau lòng đến thế! Cô cũng không nhịn được mà khóc theo, hình bóng ấy, vẫn cứ in đậm trong tâm trí cô, mãi mãi không thể xóa mờ huống chi là anh!