Một người đàn ông ở tuổi trung niên đứng ở trước cửa phòng khách, nhà Lâm Tuyết, nói vọng vào bên trong:
- Mình ơi, bảo hai đứa nó chuẩn bị đi thăm Tần gia đi.
Đấy là ba của Lâm Tuyết, Lâm Hàn Phong. Mẹ của Lâm Tuyết, Kiều Nhược Y, nghe thấy rồi quay sang bảo cô và Lâm Triệt:
- Hai đứa đi thay đồ đi, rồi nhà ta lại đi chúc tết.
Lâm Tuyết liền nghĩ: Tần gia, không phải là Tần gia mà mình đang nghĩ tới đấy chứ?
- Tần gia nào? Nhà chúng ta có quen biết ư? - Lâm Triệt vừa thay áo xong.
- Dự án kinh doanh gần đây của chúng ta được Tần gia này đầu tư, số tiền vốn họ bỏ vào rất lớn. Nhưng ba con lại chưa gặp người ta lần nào, nhân dịp tết này cũng muốn chào hỏi, cảm ơn thôi.
- Ra vậy.
Một lúc sau, cả nhà Lâm Tuyết đều đứng trước một căn biệt thự hoàng tráng. Xung quang đây cũng toàn là những ngôi nhà cao cấp, nhìn vào là biết: Đây là khi vực của giới thượng lưu!
Mẹ cô nhấn chuông, có một người làm gần đó ra tiếp đón, rồi đưa họ vào bên trong căn biệt thự ấy.
Đập vào mắt Lâm Tuyết khi bước vào là một không gian rộng rãi, thoáng đãng, nhẹ nhàng và tinh tế. Căn biệt thự từ bên ngoài vào bên trong, hầu như chỉ có hai màu trắng đen. Tuy đơn giản như cũng không kém phần lộng lẫy.
Có một người phụ nữ mang vẻ đẹp đằm thắm ở độ tuổi không còn trẻ nữa, chắc cũng xem xem tuổi mẹ cô. Người phụ nữ ấy vừa đặt tách trà xuống bàn, không ngẩng đầu lên nhìn họ mà nói:
- Mọi người ngồi vào đi, chồng tôi sẽ ra ngay. Tôi có nghe ông ấy nói sẽ có đối tác tới thăm nên tôi đã chuần bị sẵn trà bánh rồi. Cứ tự nhiên.
Lâm Tuyết chuẩn bị tiến tới nữa thì khựng lại, cô quay đầu nhìn ba mẹ mình. Không biết từ khi nào, cả hai người bọn họ không nhúc nhích mà cứ đăm đăm nhìn người phụ nữ ấy, ánh mắt lại vô cùng xa xăm. Lâm Tuyết khẽ gọi:
- Mẹ…
Mẹ cô như bừng tỉnh, bà bước tới một bước, ánh mắt không hề rời khỏi người đang ngồi kia. Bà nắm chặt tay, môi mấp máy gọi:
- Yên Nhiên…
Người phụ nữ ấy bây giờ mới ngẩng đầu lên nhìn họ, ánh mắt dao động, lập tức đứng đậy, tiến nhanh tới chỗ của mẹ cô, nắm lấy tay bà ấy, run run nói:
- Nhược Y, là cậu sao, là Kiều Nhược Y đúng không?
- Đúng rồi Yên Nhiên, là mình đây, Kiều Nhược Y đây! Tô Yên Nhiên, bao nhiêu năm rồi, rốt cuộc chúng ta cũng đã gặp lại, đúng là duyên phận mà…
- Ừm, mình cũng không ngờ, thôi chúng ta vào rồi nói.
Bọn họ vào trong, ngồi xuống ghế. Tô Yên Nhiên nhẹ nhàng rót cho họ tách trà.
- Yên Nhiên, dạo này cậu sống tốt chứ?
- Tốt, rất tốt, còn cậu?
- Mình cũng vậy, không ngờ ngần ấy năm không gặp cả cậu và lão Tần ấy lại thành công đến vậy…
- Tất cả là nhờ sự nỗ lực của ông ấy thôi, mình cũng chẳng giúp được gì, chỉ tạo thêm áp lực…
Lâm Tuyết và Lâm Triệt bị bỏ qua một phía, chẳng thèm đếm xỉa tới. Vì vậy, Lâm Triệt mới lên tiếng:
- Mẹ, đây là…
- À, đây là bạn thân của mẹ từ thời đi học. Từ lúc Yên Nhiên kết hôn cả hai đều mất liên lạc cho tới giờ.
Lâm Tuyết tò mò hỏi tiếp:
- Vì sao vậy ạ?
- Chuyện kể ra cũng phức tạp…
Đúng lúc ấy, một người đàn ông mặc một bộ vest màu xám bước ra:
- Yên Nhiên, khách tới rồi sao không nói một tiếng?
- Đúng vậy, họ cũng là người mà mình đầu tư vừa rồi đấy. -Tô Yên Nhiên nói.
- Có chuyện trùng hợp đến vậy?
Nói xong, ông ấy liền ngồi xuống bên cạnh Tô Yên Nhiên, rót một tách trà.
Lâm Hàn Phong bây giờ mới nói:
- Đúng là duyên phận, nhớ ngày xưa bốn người chúng ta làm gì cũng có nhau, bây giờ tái ngộ như vậy rất đáng.
- Nhớ trước đây, khi hai người kết hôn, đã phải khó khăn biết bao nhiêu. Bây giờ lại thành đạt đến thế, đúng là ông trời có mắt. - Kiều Nhược Y tiếp lời.
Từ trên lầu, một hình bóng quen thuộc xuất hiện, đúng vậy, không ai khác chính là Tần Sở Hàn.
Lâm Tuyết ôm trán mà nghĩ: Hôm nay đúng là quá nhiều sự trùng hợp rồi!
- Ba mẹ, hai người gọi con xuống làm gì… Lâm Tuyết?
Tất cả đều đơ ra, không chỉ phụ huynh là bạn thân, quen biết nhau mà cả con cái cũng thế? Duyên phận gì đây?
Bất chợt không nhịn được mà bọn họ cười thành tiếng, ba của Tần Sở Hàn, Tần Thiên nói:
- Quá trùng hợp rồi, hai nhà chúng ta quả là có duyên, hay là cho chúng nó cái hôn ước đi, sau này lại chúng ta lại có thể thành xui gia, là người một nhà cả!
Ba của Lâm Tuyết cũng gật gù:
- Được đấy! Lão Tần cậu đúng là suy nghĩ thấu đáo mà!
Hai bà mẹ thì lại đồng thanh với nhau:
- Hai cái ông này có thôi đi không!
Tô Yên Nhiên lại nói tiếp:
- Tôi cũng muốn cho hai đứa nói cái hôn ước lắm nhưng lỡ tụi nó không đồng ý thì sao? Mình phải nghe ý tụi nhỏ nữa chứ!
Lâm Tuyết và Tần Sở Hàn đều cứng cả họng, không nói nên lời nữa, Lâm Triệt mặt mày cũng tối sầm, chằm chằm nhìn Tần Sở Hàn.
Kiều Nhược Y lay nhẹ tay Lâm Tuyết:
- Ý con sao, hôn ước này, con không phản đối chứ?
- Ừm, con…
Bên kia, Tô Yên Nhiên cũng hỏi con trai:
- Con thì sao…
Lại một cách trùng hợp nào đó mà cả hai đều cùng lúc nói:
- Không phản đối…
Ngưng vài giây, Lâm Tuyết nói tiếp:
- Nhưng mà hôn ước này, sau này có thể hủy được không?
Mẹ Tần Sở Hàn trả lời:
- Được chứ, nếu con thích ai khác thì cứ việc hủy, khi đó nói với bác gái một tiếng, bác nhận con làm con nuôi nha!
- A, dạ vâng ạ…
Nói xong, Tô Yên Nhiên bảo Tần Sở Hàn:
- Con dẫn khách đi dạo chút đi, để mẹ con ôn lại chuyện cũ với Nhược Y!
Tần Sở Hàn nghe theo rồi đưa Lâm Tuyết cùng Lâm Triệt ra khuôn viên nhà anh dạo.