Lạc Thi nhịn không được mà cong khoéo miệng lên.
Cô gước đầu lên rồi nghiêng đầu cười nói: “Ai nói với anh, tôi không ăn đậu hủ thúi vậy?”
Phó Dư Thâm ngưng động tác lại rồi liếc cô: “Không phải cô nói thứ đó chỉ cần ngửi một cái cũng ngất sao?”
“... Đó là chuyện hồi trước rồi mà!”
Thấy Phó Dư Thâm nhắc đến sự hiểu biết hạn hẹp lúc còn trẻ của mình, Lạc Thi có chút buồn bực.
Lúc nhỏ trong nhà quản thúc nghiêm khắc, cha mẹ rất chú ý đến việc ăn uống của cô, nhà hàng bình quân một trăm tệ mỗi người cũng không cho cô ăn, chứ đừng nói đến quán nhỏ bụi đất bay khắp nơi bên lề đường.
Còn hù dọa cô, những thứ giống như đậu hủ thúi đồ dùng đồ dơ lên men làm ra, cho dù ăn ngon đến đâu thì cũng là đồ dơ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play