Sau khi Chu Tiến và Phạm Hiểu Địch chạy khỏi Điền gia thôn cũng không dám trở về thành trấn, trực tiếp đi dọc theo đường tắt phía trước thoát ra ngoài, phía sau vẫn có người đuổi theo bọn họ, tuyệt đối không thể dừng lại.
Bọn họ không quen đường trong núi sâu, cũng may cảm giác phương hướng của hai người rất tốt, đi thẳng theo hướng đã định, trong núi cây cối rậm rạp, phức tạp khó đi, hai người chạy suốt ba ngày cuối cùng cũng thoát được người phía sau, bọn họ không dám lơ là phải leo tới một ngọn núi khác mới dám dừng lại nghỉ ngơi một chút.
Bọn họ tìm được một sơn động cũng không dám đốt lửa, vẫn luôn cẩn thận chú ý động tĩnh xung quanh, mãi đến khi đêm xuống, nhiệt độ ban đêm trong núi rất thấp, thời tiết lại vào thu, bọn họ còn vội vàng chạy trốn trên người chỉ có quần áo mỏng manh.
Quá lạnh! Bọn họ lại chờ thêm một lúc, xác định xung quanh không có động tĩnh gì mới đốt một đống lửa nhỏ ở sâu trong động, lửa không lớn động lại sâu, Chu Tiến còn ra ngoài nhìn thử gần như không nhìn thấy gì bên trong. Nhưng vì bảo đảm hắn còn cùng Phạm Hiểu Địch chuyển thêm mấy tảng đá lớn che cửa động lại.
Chuẩn bị xong tất cả bọn họ mới quay lại đống lửa sưởi ấm.
 “Trời đất, quá kích thích.” Phạm Hiểu Địch cảm thán.
“Có ai nói không phải đâu?” Chu Tiến phụ họa nói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play