Mùa hè khô nóng cuối cùng cũng có dấu hiệu rời đi, tiếng ve kêu trên cây cũng dần im lặng, thời gian trôi qua, tấu chương buộc tội Đồ Hòa cũng bớt đi rất nhiều.
“Cuối cùng cũng được thanh tịnh.” Lý Quan Kỳ nhìn tấu chương quay lại tình trạng bình thường, cảm thán.
“Có phải bệ hạ đã có thể tự viết được rồi đúng không?” Đồ Hòa đặt bút xuống, nghiêm túc hỏi.
Từ khi Lý Quan Kỳ bị thương đến bây giờ đã hơn một tháng, rõ ràng không ảnh hưởng gì đến sinh hoạt, hai ngày trước có lén chạy tới chuồng ngựa cưỡi ngựa, vẽ lông mày cũng cực kỳ thuận tạy, nhìn thế nào cũng không giống người không thể cầm bút viết được một chữ.
“Không có, ta đang còn rất yếu.” Lý Quan Kỳ lập tức giả vờ yếu đuối, làm bộ như muốn tựa đầu lên vai Đồ Hòa lại bị Đồ Hoà đẩy ra. Nhưng dường như hắn đã sớm đoán trước được, thuận tiện tựa người vào ngực nàng, cúi người xuống, còn muốn hôn.
“Được rồi, ta viết.” Đồ Hòa nhanh chóng thoát khỏi người hắn.
Lý Quan Kỳ không khỏi bật cười, hôn lên trán Đồ Hoà như gà mổ thóc: “Như vậy mới ngoan! Nàng xem bây giờ chữ hai chúng ta đã giống nhau đến mức nào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT