Mùng năm tháng ba, để Giải Văn Chi làm trưởng đoàn, thái úy làm phó đoàn mang theo thánh chỉ tới trạm dịch.
“Môn hạ: con gái Tuyết Nhi Phạm Dương, tài đức vẹn toàn, thông minh hơn người, đặc biệt phong làm Qúy phi.”
Lư Thuần nghe xong liền cau mày, nhìn thấy thừa tướng và thái úy tới đây còn tưởng ngôi vị hoàng hậu đã chắc chắn, không nghĩ tới chỉ là quý phi. Cho dù trong lòng cũng có chút mong muốn, nhưng đến khi thánh chỉ thật sự ban xuống, ông vẫn có chút lo lắng, ông muốn ngôi vị hoàng hậu này không vì vinh hoa phú quý mà như vậy Tuyết Nhi ở trong cung mới được sống thoải mái hơn một chút, ông chỉ có một đứa con gái bảo bối, sống ở nơi thâm cung ăn thịt người không nhả xương như vậy, trong lòng ông sao có thể yên tâm được. Nhưng ông cũng biết, thế hệ này của Lư gia không có người nào làm quan, không được chọn làm hoàng hậu cũng có thể hiểu được. Thật ra ông cũng từng làm quan, nhưng quan trường ai đúng ai sai đều nói không rõ, ông không thích nên đã xin từ quan.
Còn đang suy nghĩ miên man, lại nghe Lư Tuyết Nhi ngọt ngào nói: “Tạ chủ long ân.”
Hai tay nâng qua đầu, thành kính nhận lấy thánh chỉ.
Lúc nàng ấy cười lên như trăng non đầu tháng, trong sáng lại ngọt ngào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT