"Phù Phù!"

Điềm Điềm thổi một hơi mạnh, nhưng chỉ giống một cơn gió nhỏ thổi tới, lửa trên ngọn nến chỉ đung đưa một chút, lại tiếp tục cháy một cách bình thường.

Thổi một cái nữa, không một ngọn nến nào tắt. Điềm Điềm có chút bối rối.

Những người lớn bên cạnh đều thích thú bật cười, đì Lý đích thân thổi một cái, dạy cháu gái của mình cách thổi nến.

Điềm Điềm cố gắng học theo, nhưng vẫn không được. Vất vá lắm mới thổi tắt được hai ngọn nến, nhưng mười ngọn nến khác vẫn cháy.

Huyên Huyên, Vũ Đồng và Khả Hinh nhìn thấy chị gặp khó khăn, cả ba đứa ở phía sau không khỏi sốt. ruột.

Muốn qua đó giúp chị, nhưng bản thân chúng cũng chưa thổi nến bao giờ. May mắn là thời điểm này khả năng bắt chước của chúng rất giỏi.

Sau khi được dì Lý dạy vài lăn, Huyên Huyên dường như đã lĩnh ngộ được bí quyết, cái miệng nhỏ

nhắn như cá vàng, hít vài, thối ra. Từ trong miệng phát ra tiếng phù phù.

Di Lý nhìn thấy thế thì vui về nói: "Đúng rồi! Làm giống như Huyên Huyên này. Điềm Điềm, con xem em Huyên Huyên đã làm rất tốt”

Điềm Điềm quay lại nhìn Huyên Huyên, cố gắng học tập động tác của cậu bé, nhưng vẫn không thể nắm bắt được.

Huyên Huyên nhìn chị gái mãi không thổi được, gấp gáp gác chân lên hàng rào, muốn trực tiếp xông vào giúp chị gái thổi nến.

“Khó quá, con học không được!" Điềm Điềm có chút khó chịu.

Kết quả, vừa dứt lời, thì nghe thấy tiếng "Phù" ở phía sau khiến Điềm Điềm giật mình ngạc nhiên.

"Ô! Vũ Đồng, sao em lại nhổ nước bọt vào mặt chị vậy?"

'Vũ Đồng ở phía sau, không để ý đến lời nói của chị, nhưng vẫn chăm chăm nhìn vào mấy ngọn nến đãng kia, và liên tục thổi phù phù trong miệng.

Lã Hồng Liên cười nói: "Điềm Điềm! Em Vũ Đồng không phải đang phun nước bọt vào con đâu. Em ấy đang muốn thối nến giúp con, nhưng em ấy giống con, cũng không biết thổi nến nha."

Điềm Điềm lập tức hiểu ra, cái tay nhỏ che miệng. cười trộm: "Hi hi, em gái thật là buồn cười, còn không thể phân biệt được giữa thổi nến và nhổ nước bọt”

"Em Khả Hinh hình như cũng không biết"

'Điềm Điềm nhìn Khả Hinh thì phát hiện cô nhóc cũng đang chăm chú phun nước bọt. Cũng không phải hành động thổi gió, mà không ngừng “pi pi pi”.

Cô nhóc quen thuộc với hành động này, lúc mọc răng vì miệng khó chịu, nên cô bé thường làm hành động như vậy.

'Vừa rồi nhìn dì Lý dạy thổi, Khả Hinh lập tức nhớ tới hành động này nên vui vẻ "pi pi pi" bên ngọn nến.

Phản ứng của hai cô em gái khiến Điềm Điềm không khỏi bật cười, hoàn toàn quên mất việc mình không biết thổi nến.

"Hai em thật đễ thương!"

"Hóa ra con không phải là người duy nhất không biết thổi nến, các em cũng không biết giống con."

"Hi hi."

Mấy vị phụ huynh đều cảm thấy thích thú trước phản ứng dễ thương này của bọn trẻ. Cuối cùng, với sự giúp đỡ của bà nội, Điềm Điềm cũng đã thối tất được toàn bộ số nến.

Nhìn ngọn nến bị thổi tắt, ba cô cậu chăm chỉ phía sau cũng thở phào nhẹ nhõm. Huyên Huyên vẻ mặt đầy tự hào, như thể ngọn nến đều là bản thân thối tắt vậy.

Khả Hinh và Vũ Đồng trông có vẻ nhẹ nhõm. Bởi vì giúp chị thổi nến, mà chúng đã quá mệt rồi.

Lã Hồng Liên lau sạch đầu nến trên bánh rồi gọi Điềm Điềm: "Điềm Điềm, chúng ta ăn bánh thôi!'

Điềm Điềm vui vẻ chạy tới bàn cà phê, vỗ vỗ tay nói: 'Tuyệt vời! Cuối cùng con cũng có thể ăn bánh rồi!"

Trước khi cắt bánh, Lã Hồng Liên hỏi Tân Lãng và Tô Thi Hàm.

"Anh Tần, chị Tần, ba đứa nhỏ nhà anh chị có lẽ đã bắt đầu ăn dặm rồi. Bánh tôi đặt là loại bơ động vật. Bọn trẻ có thể nếm thử một chút được không?”

Trẻ sơ sinh dạ dày rất mỏng manh, nhiều thứ không thể ăn. Nhưng đồ ăn như bánh kem, ăn một chút cũng không sao, chỉ cần không quá nhiều là được.

Thường ngày ở nhà, Tân Lãng và Tô Thi Hàm sẽ không chuẩn bị những đồ ăn này cho các con, nhưng hôm nay là sinh nhật của Điềm Điềm. Bầu không khí hiện tại rất tốt, Tần Lãng bèn nói: "Vậy thì thử một chút xem”

Lã Hồng Liên thấy hẳn đồng ý, mang ba cái bát nhỏ đến, lấy một ít kem và một ít bánh ngọt cho các bé

Huyên Huyên, Vũ Đồng và Khả Hinh lần đầu nhìn thấy bánh kem, sớm đã bị thu hút bởi màu sắc sặc sỡ trên bánh kem.

Nhất là khi nhìn thấy biểu cảm hài lòng của Điềm Điềm sau khi ăn bánh xong, ba đứa nhỏ đều bắt đầu ứa nước miếng.

Tô Thi Hàm và Tăn Lãng căm lấy bánh bón cho bọn trẻ ăn. Vị béo ngọt của bánh kem vừa vào miệng, mắt ba đứa nhỏ lập tức sáng lên.

Huyên Huyên hào hứng kéo tay baba, nhảy một điệu, miệng hét lên đầy phấn khích, biểu hiện rõ ràng rất thích ăn bánh kem:

Vũ Đồng và Khả Hinh càng không phải nói, đối với những món ngọt ngào như bánh kem, hai cô bé không thể cưỡng lại được. Chúng nóng lòng nằm lấy tay baba và mama, muốn được ăn nhiều thêm.

Điềm Điềm tự mình cầm một chiếc bát nhỏ ăn, thấy biểu cảm vui vẻ của các em, cô bé chạy đến nói: “Em Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh, ba em cũng thích ăn bánh có phải không?"

"Bánh này siêu ngon, nhưng mẹ chị bình thường không mua cho chị ăn đâu. Hôm nay là sinh nhật của chị nên mẹ mới mua một chiếc bánh to như vậy đó!"

“Chị muốn ăn một miếng thật lớn!"

“Các em cũng ăn nhiều một chút, bánh sinh nhật. không phải ngày nào cũng có thể ăn đâu nha!"

Ba cô cậu nhỏ dùng hành động đáp lại, tích cực ăn bánh kem.

Nhưng bởi vì ba bé còn quá nhỏ, Tần Lãng và Tô Thi Hàm chỉ có thể cho bọn họ ăn một ít. Đồ ngọt không tốt cho răng miệng của trẻ nhỏ. Mà thức ăn bổ sung hãng ngày bọ trẻ ăn căn bản là không có vị. Ăn nhiều đồ ngọt có thể khiến các bé kén ăn.

Sau khi cho ba đứa nhỏ nếm thử, Tần Lãng bưng chén bánh đi, để lại một mình Điềm Điềm vẫn đang ăn bánh.

Huyên Huyên sốt ruột nhìn Tần Lãng, vươn tay tiếp tục đòi bánh.

Tô Thi Hàm ở bên cạnh an ủi: "Huyên Huyên, con không thể ăn thêm được đâu nha."

"Ấn nữa thì cái bụng nhỏ của con sẽ không chịu nối đó."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play