Có thể coi như bản thân đã tìm được đồ chơi thích hợp cho các em, Điềm Điềm cười vui vẻ quay sang chơi cùng các em.

Trước mặt chị, Vũ Đồng rất hoạt bát, tuy bây giờ không nói được nhiều, không thể nói chuyện suôn sẻ với Điềm Điềm, nhưng vì phản ứng của Vũ Đồng tích cực nên Điềm Điềm vẫn cảm thấy rất vui vẻ. Cả hai chơi với nhau vô cùng thích thú.

Khả Hinh cũng thích chú gấu nhỏ có thể hát, nhảy và kể chuyện. Khi chú gấu con cất tiếng hát, cô bé bắt đầu ngân nga kèm theo nụ cười trên môi. Nhưng dần đần, khi thấy chị gái chơi với Điềm Điềm rất vui vẻ, hai người ấy dường như đã quên mất sự tồn tại của cô bé.

Khả Hinh bất giác nhớ về những gì đã xảy ra ngày hôm đó, miệng cô bé méo lại vẻ mặt có chút khó chịu.

Mặc dù Tần Lãng đang nói chuyện phiếm với Lý Chí Tường, nhưng thỉnh thoảng vẫn chú ý đến bọn trẻ, nhìn thấy biểu hiện của Khả Hinh thay đổi, hẳn bước tới chỗ Vũ Đồng và nói: 'Vũ Đồng, chúng ta cùng ra chơi với em gái thôi.”

Vũ Đồng quay lại, thấy em gái mình bị bỏ lại, cô bé lập tức bò lại gần, nắm tay Khả Hinh gọi: "Em, em, chơi...”

Khả Hinh vừa rồi đang ấm ức, bị chị gái kéo bất ngờ khiến cô nhóc sững sờ, khi cô bé phản ứng lại thì Điềm Điềm cũng đã đưa gấu nhỏ vào giữa ba người.

"Chúng ta đổi bài khác đi nha. Con gấu nhỏ này hát được rất nhiều bài lầm đó!"

Khả Hinh lại ấn vào nút trái tim nhỏ ở giữa, gấu con lập tức hát bài “hai con hổ”.

Khả Hinh cảm thụ âm thanh tốt hơn các anh chị. Chỉ nghe một lúc, mà cô bé đã có thể ngâm nga theo nhịp của âm nhạc.

Tất nhiên vì còn quá nhỏ không thể hát, nhưng giai điệu mà cô bé ngâm nga thì khó có thể sánh được.

'Điềm Điềm ngạc nhiên nói: “Ồ! Khả Hinh thật giỏi, một lúc đã học được bài này rồi.”

“Mẹ chị mỗi ngày đều cho chị nghe, nhưng chị không hát được nha!”

Đột nhiên được chị gái khen ngợi, đôi mắt của Khả Hinh lập tức giãn ra một chút, trong mắt hiện lên niềm hạnh phúc và tự hào.

Cô bé có vẻ đã hiểu tại sao chị Vũ Đồng lại thích chơi với chị Điềm Điềm đến vậy, hóa ra bạn mới và anh chị thực sự khác nhau.

Khả Hinh cười rất vui vẻ, nhanh chóng hòa vào bầu không khí, cô nhóc đã có một khoảng thời gian chơi đùa vui vẻ với hai cô chị.

Ở một bên khác, ngoài Huyên Huyên ra thì em gái của Điềm Điềm là Tiểu Dâu Tây cũng mê chơi xe.

Bé Dâu bây giờ vẫn còn tương đối nhỏ, chỉ có thể nằm trên đệm, nhìn chiếc xe lướt qua trước mặt, lần nào cô bé cũng cười khúc khích.

Huyên Huyên thích nhất là lúm đồng tiền của Dâu. Tây, thấy cô bé cười rất vui, lần nào cậu cũng nhấc xe lên và cố tình chơi trước mặt cô bé.

Không khí trong phòng khách vô cùng náo nhiệt. Ở trong bếp, dì Lý đang tất bật chuẩn bị bữa trưa.

Đúng lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên, cô bé Điềm Điềm đang chơi đùa lập tức hưng phấn nhảy dựng lên, vỗ tay nói: "Bánh sinh nhật của con đến rồi!"

"Mẹ, có phải bánh của con không?"

Lã Hồng Liên mỉm cười đứng lên, gật đầu nói: "Đúng rồi! Mẹ không mời khách nào khác, nên có lẽ đó là bánh của Điềm Điềm nhà ta đã đến rồi.”

"Tuyệt quát Vậy là Điềm Điềm có thể ăn bánh gato rồi!"

“Em Vũ Đồng, Khả Hinh, các em cũng rất vui đúng không? Lát nữa em có thể ăn bánh với chị rồi nha." Điềm Điềm nhìn Lã Hồng Liên ra cửa lấy bánh, hưng phẩn nói với hai em.

Mặc dù Vũ Đồng và Khả Hinh không biết bánh gato là gì, nhưng nhìn thấy chị vui vẻ như vậy, hai cô bé cũng mỉm cười hợp tác.

Lã Hồng Liên nhanh chóng mang bánh vào. Bên ngoài chiếc bánh là một chiếc hộp trong suốt, nhìn thoáng qua có thể thấy chiếc bánh hai tầng có hình công chúa nhỏ ở trên đó.

Điềm Điềm vì quá vui mừng nên chạy đến mép hàng rào, hào hứng nói: "Bánh của chị đến rồi!”

"Bánh đẹp quá! Mẹ ơi, chúng ta ăn bánh bây giờ có được không? Con muốn ăn bánh sinh nhật rồi!"

Dáng vẻ giống chú mèo nhỏ ham ăn của cô bé khiến người lớn bật cười thích thú.

Lã Hồng Liên nói: "Được rồi! Vậy bây giờ chúng ta cùng tổ chức sinh nhật và ăn bánh nha."

"Yeah yeah! Thật tuyệt vời! Con có thể ăn bánh rồi!"

“Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh, các em có phải cũng rất vui không?” Điềm Điềm quay trở lại hàng rào và tiếp tục chơi với ba em nhỏ.

Vi không có đủ ghế ngồi cho trẻ em ở nhà, Lã Hồng Liên trực tiếp đặt bàn cà phê ở bên cạnh hàng rào, người lớn ngồi trên chiếc ghế đầu nhỏ bên cạnh để chăm sóc các em bé.

Khi chiếc bánh kem xinh đẹp được lấy ra, Huyên Huyên, Vũ Đồng và Khả Hinh đều nhìn về hướng đó.

Bánh dành cho trẻ em có màu sắc rực rỡ, đến mức ngay cả trẻ sơ sinh cũng bị thu hút từ lần đầu tiên nhìn thấy.

Lớp bơ trên bánh kem tỏa hương thơm ngào ngạt, ba bạn nhỏ không khỏi tò mò khi lần đầu tiên nhìn thấy bánh sinh nhật.

Thế là bọn trẻ bò đến, đứng dựa vào hàng rào, rón rén nhìn chiếc bánh trên bàn cà phê, cố gắng tiến lại gần.

Bọn trẻ bây giờ nếu vịn mép hàng rào đã có thể đi được vài bước. Tô Thi Hàm và Tần Lãng thường không cố ý huấn luyện điều này, bởi vì các bé hôm nay vừa tròn tám tháng. Từ góc độ phát triển thể chất của chúng, thì chúng vẫn chưa thích hợp để đi bộ trong thời gian dài.

Vì vậy, họ sẽ thuận theo tự nhiên, để các con tự tìm hiểu.

Lã Hồng Liên cảm nến lên bánh, Điềm Điềm rất thích những chiếc nến có màu sắc đẹp này, nên đã nhờ mẹ cắm thêm nến

Vì thế, Lã Hồng Liên đã đặt mười hai ngọn nến trên chiếc bánh.

Anh Lý bên cạnh lập tức cầm bật lửa thắp nến, Tô Thi Hàm chủ động hát bài mừng sinh nhật, Tân Lãng và Lã Hồng Liên cũng lập tức hát theo.

Khả Hinh nghe baba và mama hát, cô bé cũng ngâm nga theo. Trong khi đó, Huyên Huyên và Vũ Đồng đáp lại một cách tích cực bằng khuôn mặt tươi cười.

Nghe mọi người hát, Điểm Điềm cười ngượng ngùng.

“Điềm Điềm! Bây giờ con có thể thổi nến và ước điều ước rồi nha. Con nhầm mắt lại, ước một điều rồi sau đó mở mắt và thổi nến nhé.” Lã Hồng Liên nói.

Điềm Điềm vui vẻ nhắm mắt lại, âm thầm thực hiện một điều ước, sau đó mở mắt ra mở miệng thổi nến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play