Vạn Kiều Anh: "Khi tôi nhìn thấy ba đứa trẻ sinh ba của cô hôm đó, tôi vừa hạnh phúc vừa buồn. Thế Duy và tôi đã nghe nói về khả năng của Tân đại sư. Thực tế, chúng tôi đã thử nhiều phương pháp tương tự trong những năm gần đây. Tìm qua nhất nhiều vị cao tăng, nhưng vẫn không có tác dụng. Tuy nhiên, về năng lực của Tân đại sư, chúng tôi chưa được lĩnh giáo, cho nên tôi nghĩ..."

Vạn Kiều Anh: "Gô Tân, những lời này tôi không thể giải thích rõ ràng với Tân đại sư được. Tôi muốn nhờ cô truyền đạt giúp, chỉ cần tôi và Thế Duy có được đứa con thuộc về chúng tôi, giá cả không thành vấn đề."

Vương Thế Duy hiện được coi là một người thành đạt, với khối tài sản ròng gần 1 tỷ nhân dân tệ.Nhưng vợ chồng ông ta lại chưa từng có con. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì dù kiếm được bao nhiêu tiền cũng vô nghĩa. Đời này tiền tiêu không hết cũng không có người thừa kế tài sản.

Cho nên lần này Vạn Kiều Anh và Vương Thế Duy đã nghĩ tới, chỉ cần có thể mang thai một đứa trẻ, cho dù Tăn Lãng muốn mấy trăm triệu, bọn họ cũng sẵn sàng trả.

Tô Thi Hàm đọc tin và trả lời: "Bà Vương, tôi hiểu cảm giác của bà. Nhưng tôi không thể hứa với bà điều gì về vấn đề này. Chồng tôi tuy có một số thành tựu về Phong Thủy, nhưng tôi không chắc về việc giúp đỡ hiếm muộn. Tôi cũng không chắc có cách nào hay khôn.

Vương Kiều Anh: "Tôi hiểu, cô Tân. Cô không cần phải cảm thấy áp lực. Thực ra, tôi và Thế Duy cũng muốn thử. Tân đại sư là người giỏi nhất mà chúng tôi từng gặp, chúng tôi thực sự tuyệt vọng rồi mới phải tìm cách này... Cầu xin cô và thầy Tân giúp đỡ, còn về kết quả thế nào, vẫn phụ thuộc vào ý trời. Việc này chúng tôi hiểu rõ, cô cứ yên tâm. "

Nhìn thấy sự chân thành của bà ấy, Tô Thi Hàm đáp: "Được, tôi sẽ hỏi Tân Lãng, sau đó sẽ trả lời bà."

Cô ra phòng khách, gọi Tăn Lãng vào phòng, kể cho hắn nghe chuyện về Vạn Kiều Anh và Vương Thế Duy.

Tân Lãng không ngờ Vương Thế Duy lại gặp phải phiền phức như vậy, nghĩ một chút và nói: "Là một người thành công, theo đuổi lớn nhất lúc này chính là có người thừa kế, điều này hẳn có thể hiểu được”

"Hai người đã kiểm tra sức khỏe đều không có vấn đề gì nên có thể mang thai. Cụ thể là mặt nào phát sinh vấn đề, đến lúc đó anh có thể xem xét”

Tô Thi Hàm nói: "Vậy em có thể trả lời cô ấy không? Em nghĩ bà Vương rất thích trẻ con. Hôm đó nhìn thấy ba đứa nhà chúng ta, mắt bà ấy đỏ hoe vì kích động. Hôm nay bà ấy nói những lời này với sự chân thành. Em tin rằng họ thực sự muốn có con."

Tần Lãng nhìn vợ cười nói: "Em đã nói như vậy, anh đương nhiên phải đồng ý tồi. Em có thể trả lời cho bà ấy. Bảo bà ấy và Vương Thế Duy có thời gian thì qua đây một chuyến. Anh sẽ xem giúp họ”

Tô Thi Hàm gật đầu và quay lại trả lời Vạn Kiều Anh.

Sau khi Vạn Kiều Anh gửi tin đi, bà thật sự rất căng thẳng. Bà biết Tân Lãng rất có thực lực, nhưng lại không biết Tân Lãng có thể giúp bọn họ chuyện này được hay không.

Vương Thế Duy nhìn vẻ mặt lo lắng của vợ, trấn an nói: "Bà xã, em đừng loi Tân đại sư rất tốt. Chỉ cần cậu ấy giúp được chúng ta, chúng ta vẫn còn có hy vọng."

Vạn Kiều Anh gật đầu. Chuông điện thoại vang lên, bà lập tức căm lên xem.

Nhìn thấy câu trả lời của Tô Thi Hàm, Vạn Kiều Anh ôm Vương Thế Duy một cách đầy phấn khích.

“Tốt quá rồi! Thế Duy, Tân đại sư hứa sẽ giúp chúng ta xem!"

Vương Thế Duy cũng rất phấn khích. Mắt của hai vợ chồng đều đã đỏ hoe.

Vạn Kiều Anh nắm chặt điện thoại của mình trong tay và nói: "Thế Duy, có thể mang thai hay không chỉ trông vào lần này thôi! Chúng ta đã cố gắng trong nhiều năm, em thực sự muốn có một đứa con. Em biết, anh cũng vậy..."

Vương Thế Duy vỗ nhẹ vào lưng cô, nói: "Ừm, anh hiểu! Tần đại sư đã đồng ý thì chúng ta đã có hy vọng”

Vạn Kiều Anh lau nước mắt nói: "Thầy Tần bảo chúng ta tìm thời gian rảnh qua đó. Thế Duy, ngày mai chúng ta đi có được không?”

Vương Thế Duy cười nói: "Chuyện này em hỏi anh cũng không được. Đương nhiên, anh hi vọng đi ngay bây giờ, nhưng chúng ta còn phải xem thời gian của Tân đại sư nữa. Em hỏi cô Tân khi nào chúng ta qua thì tiện."

Vạn Kiều Anh gật đầu, lập tức hỏi Tô Thi Hàm ngày mai có được không. Tô Thi Hàm biết Tân Lãng sáng mai sẽ không có lớp, cho nên cô bảo bọn họ sáng mai qua.

Biết rằng ngày mai có thể đi, Vạn Kiều Anh và Vương Thế Duy vui mừng không ngủ được. Hôm sau, mới sáng sớm họ đã kêu người chuẩn bị quà, hai người cùng nhau đến nhà Tần Lãng.

Đây là lần đầu tiên Vương Thế Duy và Vạn Kiều Anh đến nhà Tân Lãng. Họ đã sớm chuẩn bị rất nhiều quà, bao gồm yến sào A Giao và các sản phẩm chăm sóc da cho Tô Thi Hàm, trà và rượu cho Tần Lãng.

Đồ họ mang đến cho các bé đều là quần áo, giày dép, ô tô đồ chơi và đồ chơi của các thương hiệu nổi tiếng. Để kín hơn một nửa phòng khách.

Tân Lãng và Tô Thi Hàm khi nhìn thấy những món đồ này, có chút đau đầu.

“Bà Vương, bà khách khí quá rồi” Tô Thi Hàm vừa nói vừa bảo các bảo mẫu thu dọn đống đồ.

Rất nhiều thứ, rõ ràng không tiện để chúng trong nhà. Hơn nữa, còn một số xe đồ chơi cỡ lớn mà bọn trẻ chưa thể dùng. Bọn trẻ có thể phải đến một hai tuổi mới sử dụng được.

Tô Thi Hàm tạm thời đặt những món quà này ở tầng dưới, để giải phóng không gian cho phòng khách.

Vạn Kiều Anh nghe lời Tô Thi Hàm và nói: "Bà Tăn, chúng tôi không biết phải mua gì. Nên thấy thích cái gì thì chúng tôi chọn luôn. Một số món em bé bây giờ còn quá nhỏ không chơi được nhưng không sao, sau này có thể sử dụng. "

Khi bà ấy nói những lời này, đôi mắt cứ nhìn theo ba đứa trẻ, ánh mắt không giấu được niềm yêu thích và sự mong đợi.

Nếu họ cũng có được một đứa con như thế này tốt biết mấy. Lúc ấy, gia đình họ mới có hạnh phúc trọn vẹn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play