*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thế là, Tần Lãng đi lấy đầu bơ, thêm một ít trộn vào bột trẻ em, sau đó mang cho Huyên Huyên ăn.
Huyên Huyên vừa rồi ăn một miếng, có lẽ còn nhớ rõ mùi vị. Nên khi đưa thìa tới, nó không chịu mở miệng.
Lúc này, Phương Nhã Nhàn trong video nói: "Không được đâu. Huyên Huyên vừa nếm thử, biết đây là mùi vị mà nó không thích. Bây giờ con cho thêm đầu bơ vào, thắng bé nhất định cho răng vẫn là hương vị cũ."
"Tần Lãng! Nghe mẹ, đi vào phòng bếp đổi một cái bát màu khác, đổi cả thìa, giả vờ như nấu món mới."
Tân Lãng nghe lời dặn dò của mẹ vợ. Hẳn vào bếp lấy một cái bát mới màu vàng. Huyên Huyên liếc mắt nhìn cái bát, khóe miệng rốt cuộc cũng thả lỏng.
“Huyên Huyên, ăn bột nào” Tô Thi Hàm tiến lên bón cho bé ăn.
Lần này Huyên Huyên không phản kháng nữa. Nhưng vì chuyện vừa xảy ra nên thắng bé ăn rất thận trọng. Sau khi cho vào miệng thì nó không nuốt ngay, thay vào đó nó ngậm trong miệng một lúc. Sau khi nếm thử mùi vị, chắc chắn đây không phải là món không ngon miệng vừa rồi, nó mới vui vẻ ăn bột. Mọi người đều bật cười khi nhìn thấy cảnh này.
Cậu bé tuy rằng kén ăn nhưng lại rất dễ bị lừa, nếu bạn đổi một chiếc bát và thêm chút đầu bơ thơm phức thì cậu bé sẽ không nhận ra vị khoai tây.
Khi Huyên Huyên ăn xong thì “nghi thức ăn mặn” của các bé cũng xem như hoàn thành viên mãn.
Cha mẹ hai bên nói chuyện cùng các con một lúc, rồi tắt máy đi làm. Tô Thi Hàm và Lâm Tiêu ở trong phòng khách cùng các bé con. Tân Lãng về phòng tìm thông tin
Kén ăn là một vấn đề, loại đầu bơ này là quà tặng khi hắn mua ngũ cốc. Có dùng tiếp được hay không, dùng như nào, thì phải kiểm tra thông tin sản phẩm mới được.
Tần Lãng tra dữ liệu mất nửa ngày, cho đến khi Tô Thi Hàm trở về phòng.
"Tần Lãng, anh đang nhìn cái gì vậy?"
“Anh đang tìm giải pháp giúp Huyên Huyên không kén ăn. Thắng nhỏ không thích khoai tây, anh không biết nó có thể chấp nhận các loại rau củ khác không Nếu nó thực sự như mẹ nói giống anh lúc nhỏ, không thích bất kỳ loại rau nào. Thì sẽ rất phiền phức.
"Anh cũng đã kiểm tra loại đâu bơ này rồi. Các bác sĩ dinh dưỡng nói rằng có thể thêm vào thức ăn, rất tốt cho trẻ nhỏ. Hơn cũng có thể kết hợp với một ít bột gan lợn và bột vừng. Cho nên anh định mua ít bột gan heo và bột vừng để giúp Huyên Huyên thích ăn rau hơn." Tần Lãng kể cho cô biết kết quả tìm kiếm vừa rồi.
Tô Thi Hàm nghe xong, nhìn về phía Tân Lãng, nói: “Tần Lãng! Em phát hiện anh thật chu đáo. Người làm mẹ như em so với anh, vẫn còn rất qua loa”
Tần Lãng nắm lấy tay cô nói: “Có gì đâu chứ? Dù sao anh cũng là chồng của em, là cha của bọn trẻ. Nếu anh nghĩ nhiều hơn thì em cũng có thể bớt suy nghĩ đi. Dù sao chỉ cần chúng ta nuôi nấng các con khỏe mạnh bình thường là được. ”
Tô Thi Hàm nghe những lời ngọt ngào của Tần Lãng, cảm thấy mình thật sự rất hạnh phúc!
Buổi chiều, lúc bốn giờ ba mươi, bọn trẻ ăn dặm lần thứ hai. Lần này, Tân Lãng đã thêm đầu bơ vào từ đầu nên bữa ăn nhanh chóng hoàn thành. Vũ Đồng và Khả Hinh đều rất thích. Món buổi sáng chúng vốn đã thích, giờ cho thêm dầu bơ thì chúng càng thích ăn hơn.
Ăn xong bữa chiều, Tô Thi Hàm và Tần Lãng để bọn trẻ tập bò dưới thảm.
Bây giờ ba bạn nhỏ đã có thể dùng tay chống đỡ cơ thể, bò tiền về phía trước, đúng nghĩa là bò. Nhưng vì tháng tuổi còn nhỏ nên thể lực của chúng không thể chống đỡ cơ thể quá lâu được. Đôi lúc chúng sẽ bị ngã do không giữ được thăng bằng.
Vì vậy mỗi lần tập bò, Tân Lãng và Tô Thi Hàm đều sẽ đồng hành cùng các con để đảm bảo các bé không bị ngã hay bị thương.
Tân Lãng đang chơi trò đuổi bắt thỏ với Huyên Huyên thì đột nhiên giọng nói đã lâu không xuất hiện vang lên trong đầu.
"Tinh Tinh! Hệ thống kiểm tra đứa bé đã được sáu tháng tuổi, xin chúc mừng ký chủ. Bởi vì gần đây các bé đã học được rất nhiều kỹ năng, hệ thống quyết định ban thưởng cho ký chủ kỹ năng giám định đồ cổ sơ cấp. Với kỹ năng này, ký chủ Có thể xác định được tính chính xác của đồ cổ và triều đại liên quan. Ký chủ hãy tiếp tục cố gắng, mong chờ sự trưởng thành của các bé ở lần tới! Ký chủ có thể chọn kích hoạt kỹ năng phần thưởng này ngay lập tức.
Gần đây, cùng với sự lớn lên của các bé, hệ thống dường như không còn hoạt động. Từ lâu nó đã không còn xuất hiện. Nhưng lần này xuất hiện, lại trực tiếp thưởng cho hẳn kỹ năng.
Hơn nữa, kỹ năng giám định đồ cổ này có thể nói là một kỹ năng rất tốt đó nha!
Là đàn ông, không ai không thích giám định đồ vật hoặc sưu tăm đồ cổ. Chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thấy được độ chân thực và thời đại của đồ cổ, đây chẳng phải là phiên bản của Hoàng Kim Đồng ư?
Có được kỹ năng này, chẳng phải có thể đi tung hoành ngang dọc trong giới đồ cổ hay sao?
“Kích hoạt kỹ năng” Tần Lãng phát ra một chỉ thị trong đầu.
Trong nháy mắt, Tân Lãng cảm nhận rõ rằng rong cơ thể đã diễn ra những thay đổi rõ ràng, đặc biệt là đôi mắt. Tâm nhìn trở nên rõ ràng hơn, đồng thời trong não cũng có rất nhiều thông tin về nghệ thuật cổ đại, chẳng hạn như gốm sứ, đồ đồng, thư pháp và hội họa nổi tiếng, v.v...Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0t để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác sẽ thiếu nội dung chương đó ạ! Trên tường phòng khách có treo một bức tranh do chủ nhà để lại. Trên đó là chữ thư pháp, Tân Lãng và Tô Thi Hàm trước đây đã từng xem qua. Phía dưới còn để lại con dấu của Trương Đại Thiên.
Lúc đó Tô Thi Hàm nói rằng không biết bức họa này là thật hay giả. Nếu nó thực sự đáng giá thì chủ nhà cũ sẽ không để nó lại ở đây.
Tần Lãng lúc này mới liếc nhìn bức thư pháp, đại não phản ứng nhanh, ánh mắt tự động rơi vào nơi có vấn đề.
Bức thư pháp này là đồ nhái, nhưng trình độ làm nhái rất điêu luyện. Ngoại trừ một số chỉ tiết nhỏ, những chỗ khác hầu như không tìm ra được vấn đề.
Lỗi lớn nhất là việc sử dụng chất liệu giấy. Trương Đại Thiên đã mất năm 1983, nhưng giấy mà bức tranh sử dụng lại là giấy kiểu Nhật Bản cũ được sản xuất những năm 1980-1990. Mà người này làm giả tác phẩm của Trương Đại Thiên thời kỳ tuổi trung niên, do đó thời gian không khớp.
Tần Lãng lập tức nhìn thấy được thông tin này. Điều khiến anh ngạc nhiên hơn nữa là chức năng giám định đồ cổ của hệ thống thực sự có chức năng định giá tự động. Nếu bức tranh trước mặt là hàng thật thì giá thị trường cũng phải tám trăm nghìn đến một triệu tệ. Hơn nửa là có tiền mua nhưng mà cũng không tìm được người bán. Nhưng bức tranh này lại là hàng giả, muốn biến giả thành thật, nhưng lại sử dụng không đúng loại giấy. Cho nên chỉ bán được với giá vài nghìn đến vài vạn tệ cũng là cao rồi. Cụ thể giá cả, còn phải xem đối phương có hiểu biết hay là không nữa.
“Tân Lãng! Anh đang nhìn gì vậy?” Tô Thi Hàm nhìn theo ánh mắt của hẳn đang nhìn về phía bức tường.
Cô cảm thấy vừa rồi Tân Lãng có chút kỳ lạ. Rõ ràng hắn luôn ở bên cạnh cô nhưng cô luôn cảm thấy Tần Lãng có điểm gì đó thay đổi.