*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mặc dù hôm nay các bé đã chính thức ăn dặm nhưng vẫn cần uống sữa bột và sữa mẹ. Nên sau khi ngủ dậy, Tô Thì Hàm và Tân Lãng vẫn cho các bé uống sữa.

Mãi đến mười giờ rưỡi sáng, nghỉ thức ăn mặn mới chính thức bắt đầu.

Trước mười phút, Tân Lãng đã chuẩn bị ba phần thức ăn. Lượng đồ ăn dặm không quá nhiều, tốt nhất chỉ nên ăn ba thìa nhỏ. Cũng là vì bọn trẻ trước đó đã ăn qua ngũ cốc rồi, nếu không lần đầu tiên chỉ ăn một thìa.

Lâm Tiêu nghe những lời này, cảm thấy nhận thức của bản thân bị đả kích. Mấy món này mà chỉ được ăn có ba thìa, thực sự quá ít

Tô Thi Hàm giải thích với cô ấy rằng, dạ dày trẻ con rất nhỏ. Hiện tại uống sữa vẫn là chính. Ăn dặm chỉ là bổ sung thêm một số dinh dưỡng và rèn luyện khả năng nhai và tiêu hóa của trẻ thôi. Cho nên không được ăn quá nhiều. Ăn nhiều trẻ sẽ không muốn uống sữa nữa.

Lâm Tiêu nghe thôi đã thấy đau đầu, cô cảm thấy bản thân mình nhất định không nên sinh con. Nếu để cô nuôi trẻ theo suy nghĩ của mình, sợ là nuôi hỏng đứa trẻ mất.

Làm cha mẹ không hề dễ dàng!

Mười giờ ba mươi phút, Tô Thi Hàm lấy điện thoại lộng của mình, còn Tân Lãng thì bắt đầu gọi video cho cha mẹ hai bên.

Ông bà Tân vẫn đang bận rộn, phía sau video là hình ảnh công xưởng. Tô Vĩnh Thắng và Phương Nhã Nhàn hôm nay đều ở nhà. Do đã hẹn trước xem nghĩ thức ăn mặn của các cháu, nên hôm nay ông không đến công ty.

"Chúc mừng Huyên Huyên, Vũ Đồng, và Khả Hinh nhà chúng ta hôm nay chính thức tròn sáu tháng tuổi, sáu tháng đã là nửa tuổi rồi nha. Từ nay các con đã là những cô cậu bé nửa tuổi rồi đó." Tô Thi Hàm nói với ba đứa trẻ.

Mặc dù bọn nhỏ không hiểu ý nghĩa trong lời của mama. Nhưng chúng đều biết đây là một điều rất hạnh phúc. Bởi vì đôi mắt và vẻ mặt của mama đang cười rất vui vẻ. Vì thế, ba đứa nhỏ cũng cười theo.

Tần Lãng lấy thức ăn bổ sung ra khỏi nồi hấp, dùng mu bàn tay kiểm tra nhiệt độ, không quá nóng cũng không lạnh, vừa đủ độ ấm.

Thức ăn dặm này là do hẳn tự làm. Khoai tây là sáng nay hẳn tự mình đi chợ mua. Mang về hấp lên rồi nghiền nhuyễn, ngũ cốc vẫn là loại lần trước mẹ hẳn chọn. Bởi vì nấu chung với bột rau, nên Tân Lãng còn cho thêm 30ml nước ấm. Như thế, hỗn hợp nấu ra sẽ hoàn toàn loãng, thuận tiện cho em bé lăn đầu ăn dặm và rất dễ tiêu hóa.

Đây là lần đầu tiên ăn dặm, đương nhiên người thân nhất sẽ bón, Lâm Tiêu xung phong đút cho Huyên Huyên. Tô Thi Hàm chịu trách nhiệm đút cho Vũ Đồng, còn Tần Lãng thì đút cho Khả Hinh.

Đừng nghĩ vừa rồi Lâm Tiêu chê phiền phức, nhưng đồ ăn được mang ra, cô còn cẩn thận hơn ai hết.

Tần Lãng và Tô Thi Hàm đã giải thích cho cô ấy rất nhiều. Do bản thân là người chưa biết chăm con là gì, bọn trẻ trước mặt lại là con nuôi của mình, nên cô ấy lại càng cẩn thận. Không dám nhúc nhích một bước, hai mắt không ngừng theo dõi động tác của Tăn Lãng và Tô Thi Hàm.

Ba đứa nhỏ đã ăn ngũ cốc được gần một tháng, cho nên chúng rất vui khi được bón thìa vì sắp được ăn rồi.

Bên này, Tân Lãng là người đầu tiên bón cho Khả Hinh. Cô bé vẫn mở miệng ăn như thường lệ, nhưng sau khi nhấp một chút, bé con đã nhận thấy có điều gì đó bất thường.

Bột hôm nay có vẻ khác với những ngày thường đó nha.

"Chẹp Chẹp” Khả Hinh nhẹ nhàng nhấp miệng rồi nuốt xuống. Ăn xong, cô bé tỏ ra vui vẻ với tay ra chỗ baba, biểu hiện rằng rất thích, còn muốn ăn thêm miếng nữa.

Tình hình ở phía Vũ Đồng cũng tương tự. Món khoai tây nghiền có chút khác biệt so với mọi khi, nhưng cô bé vẫn cảm thấy rất ngon.

Về phía Huyên Huyên, Lâm Tiêu bón cho nó một miếng. Hy vọng rằng cậu bé sẽ vui vẻ ăn giống như hai cô em gái. Nhưng sau khi cho vào miệng, Huyên Huyên đột nhiên cau mày, rồi dùng lưỡi đẩy ra ngoài

“Ui!" Lâm Tiêu sợ tới mức khẩn trương, dì Vương lập tức đưa khăn giấy ướt lau miệng cho Huyên Huyên.

"Sao vậy? Tại sao Huyên Huyên không ăn?" Lâm Tiêu thắc mắc.

Tô Thi Hàm và Tần Lãng cũng không ngờ được. Bởi vì Vũ Đồng và Khả Hinh đều ăn rất ngon lành, chúng đã ăn hết ba thìa cháo.

Huyên Huyên không chịu nhận lấy thìa thứ hai của Lâm Tiếu, cái miệng nhỏ nhắn mím chặt.

Lâm Tiêu cau mày, bất lực cầu cứu Tô Thi Hàm: "Thi Hàm, hình như là con nuôi của mình không thích mình đút cho nó ăn. Hay là cậu bón đi.”

Tô Thi Hàm căm chén và muỗng, chuẩn bị bón cho con trai, nhưng mà Huyên Huyên vẫn không chịu ăn.

Bà Tân đang xem video ở phía bên kia, nói: “Thi Hàm! Hay là Huyện Huyên không thích khoai tây?”

"A?“ Tô Thi Hàm cũng sửng sốt một chút

Đây là lần đầu tiên các con được ăn hỗn hợp rau củ xay nhuyễn với ngũ cốc. Tại sao lại kén ăn như thế?

Bà Tần cười nói: "Nhất định là thế! Huyên Huyên là giống bố”

Tần Lãng ở bên cạnh cũng có chút bối rối hỏi: "Giống con sao? Con khá thích khoai tây mà mẹ”

Bà Tần nói: "Con bây giờ rất thích ăn khoai tây, nhưng lúc nhỏ thì không thích? Mẹ nhớ hồi con còn nhỏ, làm khoai tây nghiền cho con. Con cũng giống như Huyên Huyên bây giờ, ăn vào miệng đều sẽ nhổ ra."

Bà Tần kể chuyện này lúc còn rất nhỏ, nên Tần Lãng hoàn toàn không có ký ức gì về nó cả. Ký ức hắn nhớ được, đều là thích khoai tây.

"Vậy thì Huyên Huyên phải làm sao bây giờ? Thay nó bằng món rau củ nghiền khác được không? Mẹ, việc lúc nhỏ con không thích ăn khoai tây xử lý thế nào để lớn lên lại thích ăn hay sao?" “Tân Lãng hỏi

Bà Tần cười nói: 'Đương nhiên không phải. Kén ăn vấn đề rất dễ thay đổi. Nhiều người lúc nhỏ không thích ăn, thậm chí từ nhỏ đến lớn đều không thích ăn. Việc này bố mẹ đã phải mất rất nhiều công sức để giải quyết đấy. "

“Lúc đó con còn rất nhỏ. Không thể ăn cái gì ngoài bột rau củ nghiền. Nhưng con kén ăn, nên bố mẹ đã nghĩ ra một giải pháp. Nói chính xác, đó là ý tưởng của bà nội. Bà đã xay hạt vừng thành bột vừng mịn. Khi nào cho con ăn thì sẽ cho thêm một chút bột lên trên. Nhờ có mùi thơm này, con rất thích ăn!

Nghe bà Tần nói xong, Tô Thi Hàm hỏi Tần Lãng: "Chồng à! Nhà mình có bột vừng không? "

Tần Lãng lắc đầu nghĩ ngợi, nói: "Không có, lần trước đi mua đồ, không phải được tặng đầu bơ sao? Nhân viên bán hàng đã nói: "Nếu các bé không thích ngũ cốc có thể cho thêm một chút đầu bơ, cũng tốt cho cơ thể của bé.”

“Vậy chúng ta thử xem” Tô Thi Hàm đáp.

Trẻ kén ăn không phải là một thói quen tốt, đặc biệt là khi trẻ mới bắt đầu làm quen với ăn dặm. Nếu bây giờ đã kén ăn thì khi lớn lên sẽ khó sửa. Vì vậy, tốt nhất là thay đổi thói quen kén ăn cho trẻ từ bây giờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play