Mỗi người chỉ uống vài ly, không nhiều, chủ yếu là để thỏa mãn cơn thèm, ở trong tận thế đầy rẫy nguy hiểm này nếu say sẽ là vấn đề lớn.
Mạc Lâm Tự uống thêm vài ly, Quý Hủ không ngăn cản, cậu hiểu nỗi đau khi mất đi người thân, đêm đó Mạc Lâm Tự không quay lại nhà xe để nghỉ ngơi mà ngủ trên ghế dài của xe tải, Trì Ánh lo lắng cho anh ta nên cũng chấp vá một đêm ở trên xe tải.
Tần Nghiễn An không quay về căn cứ nghỉ ngơi mà ngủ trong nhà xe, Quý Hủ cũng mang theo quần áo để anh thay, tắm nước nóng trong nhà xe rồi thoải mái ngủ trên giường sofa một đêm.
Đây là đêm mà Tần Nghiễn An đã ngủ yên bình nhất kể từ khi rời khỏi thị trấn Bạch Loan, những cơn ác mộng, sự bồn chồn và mê mang không hề xuất hiện, anh ngủ một giấc đến tận sáng.
Mạc Lâm Tự muốn về nhà nhìn xem, phải đi hỏi hàng xóm về tình hình cụ thể của cha mẹ, dù kết quả ra sao, anh ta muốn tận mắt nhìn thấy, tận tai nghe thấy, không thể cứ tiếp tục chán nản như vậy được.
Trì Ánh quyết định đi chung với Mạc Lâm Tự, dù sao hai người có thể chăm sóc lẫn nhau.
Quý Hủ kêu bọn họ lái xe tải hạng trung đi, nhưng hai người đều cảm thấy không ổn lắm, hai chiếc xe này vốn đã nổi tiếng ở thành phố Vân Hải, cả hai chiếc xe đều đã được nhớ thương cùng nhau, đi một mình càng không an toàn, bọn họ muốn mượn một chiếc xe hơi nước từ căn cứ Vinh Thị.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play