Cửa thang máy mở ra, trong thang máy có một đôi vợ chồng trẻ đang đứng, người đàn ông trên mặt có vết tát sưng đỏ, người phụ nữ với mái tóc dài có chút rối bù, son môi lem nhem, túi xách rơi dưới đất.
Nhìn thấy Quý Hủ đứng ở cửa, cô gái lau đôi môi đỏ mọng, thở hổn hển điên cuồng ấn nút đóng cửa: "Chờ chuyến sau đi!"
Cửa thang máy từ từ đóng lại, Quý Hủ nhìn thấy người phụ nữ nhặt túi xách lên, giơ lên đập vào đầu người đàn ông.
Quý Hủ chỉ có thể đợi thang máy tiếp theo.
Cậu vẫn đề phòng mọi người, nhưng không cố ý tránh né đám người nữa, loại quái vật khát máu này có bản năng khao khát máu thịt con người, dục vọng này không thể nào áp chế được.
Mục đích của Quý Hủ là dụ họ công kích chính mình, phá vỡ ảo ảnh thực sự, để có thể lao vào giết chóc và tìm cách rời đi.
Quý Hủ đi trên đường phố đông đúc, xoay chiếc vòng thạch anh trong tay càng lúc càng nhanh, chờ đợi con quái vật khát máu đầu tiên lao tới.
Liên tiếp lang thang qua hai con phố, gặp phải rất nhiều "Người", nhưng không ai chủ động tấn công cậu, chẳng lẽ quái vật dị hóa đã nhìn thấu ý đồ của cậu? Hay là có lý do gì khác không?
Quý Hủ đứng trên đường trầm ngâm suy nghĩ, có một anh chàng chạy xe đạp điện ngang qua, vừa chạy đến chỗ đèn giao thông trước mặt thì bị chặn lại, xe đạp điện bị đẩy sang một bên đường, đến đồn công an để lấy giấy phạt, khi quay lại anh ta cư xử rất thành thật, đội mũ bảo hiểm rồi tiếp tục lên đường.
Quý Hủ im lặng, ảo giác do quái vật tạo ra cũng phải tuân thủ luật lệ giao thông à?
Trong đầu cậu chợt nảy ra một suy nghĩ, cậu chỉ xem những thứ này là giấc mơ, là ảo ảnh do quái vật dị hóa tạo ra, nhưng lại không tính đến một khả năng ―― nếu tất cả những điều này không phải là mơ hay ảo ảnh mà là hiện thực thì sao?
Mọi người đều biết vào thời kỳ tận thế, giới hạn của con người là sự xâm lấn, cả thể xác và ý thức đều rất khó có thể chịu đựng được một lần này, nếu có thể chống chọi và giữ được ý thức, thì có thể sống sót, trở thành một người dị hóa và đạt được năng lực dị hóa.
Những người không thể chống chọi được với sự xâm lấn sẽ trực tiếp bỏ mạng hoặc biến thành những con quái vật khát máu đội lốt người.
Chúng săn lùng và ăn thịt con người.
Trước khi Quý Hủ từ trong tiệm bánh tỉnh lại, cậu đã trải qua lần xâm lấn thứ hai, ý thức của cậu hết lần này đến lần khác bị xé nát, cậu đã nỗ lực nhặt đi nhặt lại, chắp vá các mảnh vỡ ý thức, cậu đang kiên trì đấu tranh, không muốn trở thành quái vật khát máu, đánh mất ý thức của mình.
Một lượng lớn năng lượng xâm chiếm đại não của cậu, đầu đau đến mức sắp nổ tung, cuối cùng oanh một tiếng ý thức của cậu trong nháy mắt bị nghiền nát thành từng mảnh, cậu mất đi toàn bộ ý thức, đầu giống như thật sự đã nổ tung vậy... sau đó, cậu lại tỉnh dậy trong tiệm bánh.
Có khả năng cậu thực sự đã chết và được sống lại vào ba năm trước, vậy thì tất cả những điều này đều là thật sao?
Quý Hủ khẩn cấp muốn xác minh suy đoán của mình, cậu dáo dác nhìn chung quanh, thấy cách đó không xa có một cửa hàng trang sức, vội vàng chạy tới.
"Ở đây có bán thạch anh không?"
"Có ạ."
Cô gái trẻ mặc đồng phục công sở dẫn Quý Hủ đến quầy thạch anh, trên quầy có một quả cầu thạch anh to bằng nắm tay, Quý Hủ nhìn thấy liền bảo cô gái lấy ra cho mình xem.
Cả quả cầu thạch anh và đế của nó đều được cẩn thận đặt lên quầy, Quý Hủ đưa tay ra đặt lên quả cầu, năng lượng dồi dào bên trong truyền qua tay, đây thật sự là một viên thạch anh chân chính, với một viên thạch anh lớn như vậy, chỉ cần kích phát năng lượng thật tốt là có thể phá sụp tòa nhà này.
Nếu tất cả những chuyện này đều là giả, thì việc để những viên thạch anh thật này ở đây chính là tìm đường chết.
Quý Hủ: “Tôi muốn mua quả cầu thạch anh này.”
Giá của quả cầu thạch anh được ghi rõ ràng, đương nhiên không hề thấp, khách hàng lựa chọn mà không cần trả giá, nụ cười của cô nhân viên càng chân thành hơn.
"Anh thật tinh mắt, những quả cầu thạch anh chất lượng như thế này rất hiếm, mời anh qua bên này thanh toán ạ."
Quý Hủ đứng yên không nhúc nhích: “Tôi không có đủ tiền, ngoài tiền ra, cửa hàng có thu những thứ khác không?”
Quý Hủ đối diện tầm mắt của cô gái trẻ: "Ví dụ như... máu của tôi hay một bộ phận nào đó trên cơ thể tôi, không biết chỗ các người có hứng thú không?"
Nụ cười trên mặt cô gái dần dần biến mất, cô nhìn chằm chằm Quý Hủ trong chốc lát.
Mọi dây thần kinh trong cơ thể Quý Hủ đều đang kêu gào đề phòng, chiếc vòng tay thạch anh trên cổ tay phải của cậu lóe ra ánh sáng nguy hiểm.
Quý Hủ cũng chăm chú nhìn chằm chằm nữ nhân viên, chờ đợi thời khắc cô ta nhe ra răng nanh, con mồi đã được đưa tới cửa, thậm chí còn đề nghị đổi lấy thịt tươi, nếu vẫn không ra tay thì thật sự quá vô lý rồi?
Cô gái trẻ không chút biểu cảm nhìn anh: “Anh nghiêm túc sao?”
Quý Hủ âm thầm điều động tinh thần lực, không cần thiết phải lãng phí thạch anh của mình, chỉ riêng quả cầu này đã có thể giải quyết được vấn đề.
"Đương nhiên là tôi tự nguyện đổi máu thịt của mình lấy quả cầu thạch anh này."
Nữ nhân viên trợn to hai mắt, đột nhiên giơ tay lên ―― Quý Hủ nhanh chóng lui về phía sau, giữ khoảng cách, khi tinh thần lực chuẩn bị kích hoạt quả cầu thủy tinh, cậu liền nghe thấy cô gái trẻ hét lên: "Bảo vệ!"
Hai phút sau, Quý Hủ được mời rời khỏi tiệm trang sức, tất cả nhân viên trong cửa hàng đều nhìn cậu bằng ánh mắt phức tạp.
"Khi anh ta bước vào cửa hàng trông rất bình thường mà, hoàn toàn không nhìn ra lại là người bệnh."
"Bệnh nhân tâm thần là như vậy đó, lúc không phát bệnh, trông họ giống y như người bình thường".
"Trông cậu ta rất có khí chất, thật đáng tiếc..."
Bảo vệ đưa Quý Hủ đến cửa, cẩn thận không chọc giận cậu: "Anh có biết nhà mình ở đâu không? Nếu không nhớ được thì có thể gọi điện cho chú cảnh sát đến giúp anh."
Quý Hủ đứng trên đường, ngẩng đầu nhìn mặt trời nóng rực, quả cầu thạch anh là thật, hành vi của cậu bị coi là thần kinh, ngược lại phản ứng của mọi người lại rất bình thường, chẳng lẽ cậu... thực sự đã được sống lại?
Quý Hủ không thể xác định, lo lắng tất cả đều là âm mưu lừa gạt cậu, trong lòng vẫn còn nghi ngờ, nếu cậu thật sự đã sống lại, như vậy những chuyện đã từng xảy ra nhất định sẽ lập lại lần nữa.
Quý Hủ cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra trong ba năm trước này, nếu thời gian và sự kiện đều trùng khớp, có nghĩa là cậu có thể đã thực sự được sống lại.
Thời gian đã qua quá lâu, đến nỗi ngoài trận mưa sao băng, Quý Hủ chỉ nhớ mỗi ngày mình đều làm việc bán thời gian ở tiệm bánh của dì Thu, lúc đó dường như có vài vụ giết người kỳ quái, nhưng cụ thể ra sao thì cậu không thể nhớ nổi.
Bị mắc kẹt quá lâu trong những cơn ác mộng tuần hoàn, đã làm hao mòn phần lớn kí ức của cậu.
Quý Hủ lấy điện thoại di động ra, muốn tra cứu xem trên mạng có tin tức gì quen thuộc không, biết đâu có thể mở ra ký ức đã quên của mình, điện thoại đinh lên một tiếng, có một vài tin nhắn hiện lên.
Quý Hủ bấm vào thì nhìn thấy bức ảnh chụp một đám đông do Trình Mạch gửi tới, đông nghìn nghịt toàn là đầu người.
Quý Hủ tùy ý trả lời bằng một dấu chấm hỏi, sau khi trả lời xong, cậu lại cảm thấy quen thuộc, hình như trước đây đã từng xảy ra chuyện như vậy.
Trình Mạch lại gởi tin nhắn tới.
Trình Mạch: Quý Hủ, cậu tin trên đời này có ma quỷ không? Đêm qua tôi gặp ma á.
Quý Hủ: Cậu uống bao nhiêu rồi?
Trình Mạch: Không nhiều... ấy không phải đâu, tôi thật sự nhìn thấy mà, đêm qua lúc tôi tỉnh dậy thì nhìn thấy một bóng đen đứng trên nóc tòa nhà đối diện, nó đứng bất động trên mép của sân thượng, nhưng khi tôi định nằm sấp xuống cửa sổ để nhìn cho kỷ, thì nó lại biến mất.
Trình Mạch: Tòa nhà mà tôi nhìn thấy quỷ xảy ra chuyện rồi nè, cảnh sát đang ở đây, nếu nhanh chân chạy tới cậu có thể xem một chút đó.
Trình Mạch: Rất đông, mọi người đều đang tập trung ở tầng dưới để thám thính tin tức, cậu có tới không?
Sau khi được Trình Mạch nhắc nhở, Quý Hủ mới nhớ ra quả thực có sự việc như vậy, lúc đó cậu đang bận việc ở cửa hàng bánh, đến tận nữa đêm về đến nhà mới thấy tin tức mà Trình Mạch gởi tới, đương nhiên không thể đi được.
Đây kỳ thực là một vụ án giết người, không liên quan gì đến chuyện ma quỷ mà Trình Mạch nhắc đến, người bị giết là một ông lão sống một mình.
Theo thông tin sau đó, hiện trường rất đẫm máu, đầu nạn nhân bị chặt ra đặt trên bàn ăn, hướng ra cửa, tứ chi của nạn nhân đã bị mất, chỉ còn lại phần thân dựa vào ghế sofa, máu khắp nơi trong phòng khách.
Thời tiết nắng nóng khiến thi thể dễ bị phân hủy, hàng xóm ngửi thấy mùi hôi thối qua gõ cửa nhưng không ai mở nên mới gọi cảnh sát.
Sau khi điều tra hiện trường và mối quan hệ xã hội của ông lão, cuối cùng tập trung vào con trai của ông lão.
Nghi phạm nghiện cờ bạc nặng, mắc nợ mấy triệu ở bên ngoài, suốt ngày phải trốn tránh bọn đòi nợ, nhiều lần xin tiền để trả nợ nhưng ông lão không cho. Mỗi lần quay lại gã ta sẽ đánh đập ông lão. Ngoài ra, trước một ngày ông lão bị giết, có người nhìn thấy nghi phạm xuất hiện trong tiểu khu.
Quý Hủ không biết nhiều về những gì xảy ra sau đó, cho đến vài ngày sau, khi vật chất tối quét qua thế giới, vẫn không có tin tức gì về việc nghi phạm bị bắt giữ, có lẽ là vì hắn vẫn chưa bị bắt.
Khi đó Trình Mạch cũng căng thẳng nói rằng mình nhìn thấy quỷ trên sân thượng, Quý Hủ chỉ nghĩ rằng do uống quá nhiều nên Trình Mạch bị hoa mắt thành ra cậu cũng không quan tâm lắm, trải qua ba năm tận thế cách nhìn của Quý Hủ đã khác, cậu cảm thấy có thể phát sinh bất cứ việc kì lạ gì.
Chuyện này đã trở thành sự thật, nếu kết quả điều tra được công bố giống như trong trí nhớ của cậu thì có nghĩa là khả năng cậu được sống lại rất cao.
Lần này Quý Hủ cũng không có đi xem, nơi đó đông người quá nguy hiểm, chỉ cần cậu chưa thể xác định 100% mình đã sống lại, như vậy tất cả những điều này có lẽ chỉ là ảo giác.
Hiện tại cậu không có ý định tới đó, quyết định tối đến sẽ đi lên nóc tòa nhà xem thử, cậu phải càng sớm xác định xem mình là thực tế hay là ảo ảnh.
“Anh đứng sang bên đi, đừng chặn trước cửa hàng.” Thấy cậu bất động hồi lâu, bảo vệ chỉ có thể thúc giục.
Quý Hủ nhìn lại cửa hàng, quả cầu thạch anh có năng lượng cao, nếu kích phát chắc chắn sẽ tạo ra uy lực rất mạnh, giá cả tương đối cao, gôm tất cả tiền cậu tiết kiệm được cũng không thể mua được nhiều quả cầu thạch anh chất lượng như vậy.
Quả cầu thạch anh tuy mạnh nhưng không hữu dụng bằng những viên thạch anh nhỏ, quả cầu thạch anh chỉ thích hợp để phá hủy những khu vực rộng lớn, khi đối mặt với một con quái vật khát máu, những viên thạch anh nhỏ sẽ tiện lợi hơn, với lại khi ném ra cũng không đến nổi đau lòng.
Việc sử dụng thạch anh tự nhiên phải đến hai năm sau khi tận thế mới tình cờ phát hiện ra, khi đó, có một đội người dị hóa đang ở bên ngoài vô tình bị quái vật dị hóa tấn công, hơn một nửa số người trong đội đã thiệt mạng hoặc bị thương. Trong cuộc chiến sinh tử đó, một người đàn ông dị hóa đã mất kiểm soát tinh thần lực và phá hủy một cửa hàng trang sức, lúc đó toàn bộ tòa nhà và quái vật dị hóa trong nháy mắt biến mất hoàn toàn, uy lực kinh người.
Sau đó, tác dụng của thạch anh mới được lan truyền, cuộc chiến điên cuồng giành lấy thạch anh bắt đầu, không phải tất cả những người dị hóa đều có thể sử dụng thạch anh, chỉ khi tinh thần lực đạt đến trình độ nhất định mới có thể kích phát năng lượng thạch anh và đạt được hiệu quả tấn công bất ngờ.
Tinh thần lực của Quý Hủ rất đầy đủ nhưng lại không đủ tiền, cậu định mua một số vật dụng khẩn cấp trước.
Cậu định giữ vòng tay thạch anh của mẹ cậu để giữ mạng, trừ khi thật cần thiết, nếu không sẽ không sử dụng, thật sự cậu cũng luyến tiếc sử dụng nó.
Quý Hủ bắt xe buýt đến chợ bán trang sức lớn nhất thành phố Thanh Giang, khi bước ra, trên cổ và tay đều đeo thạch anh lớn nhỏ đủ loại, trong ba lô cũng chuẩn bị sẵn một ít.
Sau chuyến đi này, Quý Hủ càng tin chắc hơn khả năng mình đã sống lại, cậu đi thăm toàn bộ chợ đầu mối và những viên thạch anh cậu mua đều có năng lượng, nói cách khác tất cả những chuyện này điều là thật.
Sau khi từ chợ bán trang sức trở về thì trời đã tối đen, Quý Hủ không đi vào tiểu khu bằng cổng chính, ban ngày vừa xảy ra một vụ án mạng, lúc này trong tiểu khu đang bị điều tra rất nghiêm.
Quý Hủ đi nửa vòng dọc theo bức tường tiểu khu, bàn tay áp lên bức tường, linh khí xuyên thấu, bức tường dường như hóa thành trạng thái lỏng, tách ra hai bên, để lại một khoảng trống chỉ có thể cho phép một người đi qua, sau khi Quý Hủ bước vào bức tường liền phục hồi lại như ban đầu.
Khi đến tòa nhà Quý Hủ thấy một chiếc xe cảnh sát ở tầng dưới cũng có người đang canh gác xung quanh. Quý Hủ tránh né sự giám sát, đi vòng tới một chỗ khuất, tiếp tục dùng tinh thần lực mở ra cái lỗ trên tường, sau khi đi vào lập tức phục hồi rồi theo cầu thang đi lên trên.
Nhớ lại thông tin về kẻ tình nghi do cảnh sát công bố, Quý Hủ không khỏi suy nghĩ nhiều, những người suốt ngày sống trong sợ hãi là đối tượng dễ bị vật chất tối ăn mòn nhất, chỉ còn vài ngày nữa là vật chất tối sẽ càn quét thế giới ... Việc ai đó mất kiểm soát cảm xúc và thu hút vật chất tối sớm hơn là điều không thể tránh khỏi, tứ chi bị mất của người chết, rất có thể đã bị thứ đó lấy đi.
Quý Hủ lần lượt đi lên từng tầng, dọc đường tháo rời một chuỗi vòng tay thạch anh ra, nghịch hai hạt trên tay, còn lại đều bỏ vào túi để dùng sau.
Hết chương 2.