Sau khi gọi điện thoại cho Tô Mỹ Huyên báo bình an, Giang Dạ trở về khu nhà Tân Tân của mình.

Đêm nay, anh chuẩn bị về nhà. Về nhà của mình.

Sau khi xuống xe, đi đến cửa khu dân cư thì lại nhìn thấy cái đầu hói quen thuộc.

Đó là Chu Đại Bằng đã đợi ở cửa rất lâu.

Lần này là Giang Dạ gọi điện thoại cho Chu Đại Bằng bảo anh ta tới.

Nếu đã nhận đàn em thì phải nuôi mà dùng. Không có chuyện gì cũng có thể vuốt v e một chút.

"Đại ca, anh về rồi!"

Nhìn thấy Giang Dạ, Chu Đại Bằng vui mừng khôn xiết, tiến lên đón.

Hôm nay quả thực là đỉnh cao của cuộc đời anh ta. Anh †a gặp được giám đốc Lôi Báo danh tiếng lẫy lừng. Dưới sự hướng dẫn của giám đốc Lôi, anh ta còn quen biết được một sĩ quan cảnh sát cấp cao. Không những vậy, khi đến đầu thú, anh ta còn được viên cảnh sát cấp cao khách khí thả cho đi.

Làm côn đồ nhiều năm như vậy nhưng chưa bao giờ anh †a được hưởng đãi ngộ như thế. Anh ta biết tất cả những thứ này đều do đại ca Giang Dạ của anh ta đứng sau lưng lo liệu.

Đầu anh ta rất sáng, nhưng mặt không lớn.

Anh ta không có mặt mũi lớn đến thế.

Lúc này, sự kính phục của anh ta dành cho Giang Dạ đã đạt đến một mức độ cao hơn. Anh ta thậm chí còn quyết định đi theo Giang Dạ cả đời.

"Đi lấy rượu với đồ ăn đi. Làm xong thì đến phòng 1906, dãy 1, toà số 4I"

Giang Dạ tiếp tục bước đi, nói xong câu đó thì bước vào khu dân cư.

"Vâng đại ca, em đi ngay!" Chu Đại Bằng cười nói.

Anh ta sờ cái đầu hói của mình rồi chạy đến vài nhà hàng nhỏ đối diện. Có thể được Giang Dạ sai sử là một loại vinh hạnh.

“Vinh Vinh, muộn thế này rồi còn đọc sách à?” Mở cửa phòng, Giang Dạ khế mỉm cười.

Vừa liếc mắt nhìn, anh đã thấy Ninh Vinh Vinh đang ngồi trên ghế sô pha, trên tay cầm một cuốn sách vật lý.

Khí sắc của Ninh Vinh Vinh không tệ, khiến anh cảm thấy yên tâm hơn không ít. Có vẻ như bệnh tình của cô ấy đã ổn định hơn sau khi uống thuốc rồi.

Bây giờ anh chỉ hy vọng bệnh viện sẽ có tin vui, tìm được nội tạng phù hợp cho Ninh Vinh Vinh, như vậy Vinh Vinh sẽ được cứu.

"Anh Giang, anh về rồi!"

Ninh Vinh Vinh ngẩng đầu, đóng sách vật lý lại. Cô ấy mỉm cười dịu dàng với Giang Dạ.

Nụ cười đó khiến Giang Dạ cảm thấy như có một cơn gió xuân lướt qua. Toàn thân ấm áp và thư thái như đang đi dạo trên bãi biển.

"Mấy ngày nay cậu bận việc gì vậy? Cả ngày chẳng thấy bóng dáng đâu hết." Lúc này, Lưu mù bước ra khỏi phòng.

Trong tay ông ta cầm cuốn sách Chu Dịch đã lật sắp nát, một mắt nhìn Giang Dạ hồi lâu: “Khí hồng quanh đầu, mặt mày hồng hào, ông nội nó, thăng nhóc thối này có số đào. hoa, chẳng lẽ mỹ nhân lạnh lùng kia bị cậu hạ gục rồi?”

Nói rồi, Lưu mù lại tức giận, nhất thời ông ta cảm thấy tay trái của mình không còn thơm nữa.

"Bày bàn ghế ra, rượu thịt sắp tới rồi, nhất định có thể lấp. được miệng của ông!"

Nghe được lời Lưu mù nói, Giang Dạ trừng mắt.

Ông già này lại bắt đầu không đứng đắn rồi.

Với sự kiêu ngạo của bác sĩ Tô Tuyết, đoán chắc người bình thường rất khó thu phục được.

"Có rượu thịt?"

Vẻ mặt của Lưu mù lập tức thay đổi khi nghe nhắc đến rượu thịt. Ông ta mỉm cười chạy về phòng, đeo bầu rượu vào eo.

Sau đó ông ta đi vào bếp rồi dọn bàn ghế ra.

Giang Dạ không nói nên lời.

Nhìn tư thế này của Lưu mù, đoán chừng ông ta đã uống hết số rượu để dành rồi.

Lát nữa ông ta chắc chẳn sẽ vừa uống vừa lấy. Anh không vui nói: “Tam Tiên Hoàng Xà của ông uống hết rồi à?”

Ngày thường Lưu mù này sẽ tự mình chưng cất rượu. Tuy nhiên nguyên liệu rất kỳ lạ, ngoài tam tiên trâu, cừu và ngựa, trong hũ rượu còn có một vài con rắn không rõ chủng loại.

Loại rượu đó trông rất kinh tởm, nhưng Lưu mù vẫn uống rất ngon.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play