Sau khi Giang Dạ và Lôi Báo rời đi, Lâm Phong Hà cuối cùng cũng không nhịn được nữa: "Lão Hoàng, rốt cuộc ông theo phe nào vậy? Sao lại cứ đứng về phía Giang Dạ thế?"

Thực tế, ông ta mới là người đã mời Hoàng Quốc Duy. Nhưng trong cuộc trò chuyện vừa rồi, ông ta cảm thấy Hoàng Quốc Duy chẳng giúp được gì cho mình cả.

"Ông lớn tuổi rồi, có thể bình tĩnh một chút được không!" Hoàng Quốc Duy tỏ vẻ không kiên nhẫn, cầm chén trà lên: "Tôi nói cho ông biết, đoàn kiểm tra Long Quốc sắp tới Tân Tây rồi! Ông trông chừng cho kỹ mấy kẻ gây rối trong nhà ông cho tôi! Chọc phải phiền phức thì đến lúc đó không ai có thể giúp được ông đâu!"

Lý do quan trọng nhất để ông ta hòa giải cuộc tranh đấu giữa Giang Dạ và Lâm Phong Hà là đoàn kiểm tra của Long Quốc sắp đến Tân Tây rồi.

Đoàn kiểm tra chính là khâm sai của hoàng đế thời cổ đại.

Ông ta đã sắp nghỉ hưu, không muốn bị điều tra ra thứ gì khiến khí tiết tuổi già khó giữ được. Vì vậy, vào thời điểm mấu chốt này phải khiến hai nhà này yên tĩnh một khoảng thời gian.

Ít nhất thì đừng gây thêm rắc rối nữa.

"Vậy cứ để Giang Dạ phách lối ở Tân Tây như vậy à?" Lâm Phong Hà thật sự nuốt không trôi được cục tức này.

Vẻ mặt Hoàng Quốc Duy không kiên nhãn, ông ta tức giận hỏi: "Tôi hỏi ông, ông có biết thân phận của Giang Dạ là gì không? Phía sau ngân hàng Phong Hối là điện Quỷ Ngục đáng sợ. Nếu thân phận của Giang Dạ không bình thường, thế lực nhà họ Lâm của ông hoàn toàn không đánh lại!"

"Nhưng..."

Lâm Phong Hà hơi do dự: "Bây giờ không phải điện Quỷ Ngục đã bị chia năm xẻ bảy rồi sao?"

Hoàng Quốc Duy thở dài nói: "Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, cẩn thận chèo thuyền được vạn năm!"

“Được, tôi nghe lời lão Hoàng!"

Tuy nói như vậy nhưng rõ ràng Lâm Phong Hà đang ôm tức giận.

Hoàng Quốc Duy chuyển ánh mắt, trong đôi mắt tao nhã b ắn ra một tia lạnh lùng: "Đừng nản lòng, không phải tôi đã nói rồi sao? Không thể dùng thủ đoạn bẩn thỉu nhưng có thể dùng thủ đoạn chính quy để đấu với Giang Dạ! Đường đường tập đoàn Lục Đính của nhà họ Lâm ông lại không thể tiêu diệt được một nhà họ Tô ư? Còn nữa, mọi chuyện cần tôi phải nói rõ ra à? Muốn giết Giang Dạ cần gì nhà họ Lâm các ông tự mình ra tay? Phải biết, bây giờ điện Quỷ Ngục tan đàn xẻ nghé, có mấy thế lực lớn đang chờ đợi thống nhất điện Quỷ Ngục trong tết Nguyên Tiêu năm sau đấy! Ông chỉ cần thả tiếng gió, nói Giang Dạ có thân phận thần bí, có quan hệ với điện chủ trước đây của điện Quỷ Ngục, đồng thời thèm muốn vị trí điện chủ là được. Tung tin đồn cho tốt thì ông cần gì phải ra tay nữa? Những lão già trong điện Quỷ Ngục cũng sẽ ra tay giết Giang DạiI"

Sau khi nghe Hoàng Quốc Duy nói, Lâm Phong Hà mới tỉnh ngộ. Khuôn mặt vốn đang căng thẳng đã hoàn toàn nhẹ nhõm.

"Cảm ơn lão Hoàng, tôi biết phải làm gì rồi!"

Sau khi rời khỏi chính viện tỉnh, tâm trạng Giang Dạ rất tốt.

Dù thế nào đi nữa, sự can thiệp của Hoàng Quốc Duy đều có lợi cho anh.

Đấu công khai cũng tức là tam đấu.

Đấu trên thương trường, có mười tỷ trong tay đủ sức giúp nhà họ Tô chống lại nhà họ Lâm.

Đấu trong giới xã hội đen, Đồ Long Hội không có gì đáng nhắc đến trong mắt anh.

Về phần đấu trên quan trường, chỉ cần thân phận của anh tiếp tục bí ẩn, ít nhất anh có thể đứng ở thế bất bại.

Vì vậy, dù có đấu thế nào, anh cũng không sợ. Mà nếu muốn đánh bại nhà họ Lâm thì chỉ thiếu một sơ

hở. Đó chính là tìm được điểm chí mạng của nhà họ Lâm. Đợi đến thời cơ thích hợp thì tung một kích cuối cùng.

Nghĩ đến đây, anh nói với Lôi Báo: “Hôm qua tôi đã nói với ông giúp tôi kết nối với một ông lớn đủ sức nặng. Ông đã có mục tiêu nào chưa?”

Lôi Báo trả lời: "Tôi đã có mục tiêu, đó là một nghị viên họ

Tân ở thành phố Tần Tây, cũng là người của một gia tộc lớn, có thể nói thực lực hơn nhà họ Lâm! Quan hệ của tôi và nghị viên Tân cũng không tệ. Mà năm đó vì chuyện nhà họ Lương nên nhà họ Tần đã có thù oán với nhà họ Lâm! Cho nên, nghị viên Tần rất thích hợp! Chỉ là nghị viên Tần có tính tình rất kỳ quái, không dễ giao thiệp, hơn nữa bây giờ ông ấy không ở tỉnh Tân. Chờ nghị viên Tần trở về, tôi sẽ đưa cậu đi gặp ông ấy trước tiên!"

Lôi Báo làm việc khiến Giang Dạ rất hài lòng và yên tâm. Người đàn ông có bộ râu rậm và khuôn mặt uy nghiêm này cũng là một người đàn ông thô lỗ lại tử tế.

Ánh mắt anh hơi ngưng lại, vừa nghe Lôi Báo nói đến nhà họ Lương, anh lập tức nghĩ đến Lương Hồng Ngọc.

Suy nghĩ một lúc, anh hỏi: “Lương Hồng Ngọc là người phụ nữ như thế nào?”

Lôi Báo sửng sốt một chút, hiển nhiên không ngờ Giang Dạ lại nhắc đến Lương Hồng Ngọc.

Ông ta vô thức nuốt nước miếng: "Cậu Giang, người phụ nữ này quả nhiên có độc! Trời sinh đã biết nịnh nọt, quyến rũ. Là đàn ông, chỉ cần liếc mắt đều sẽ không giữ được mình! Những năm qua, nếu không có nhà họ Lâm, quả phụ nhỏ này đã bị một số người ôm tâm tư xấu xa chiếm đoạt!"

Giang Dạ hơi ngạc nhiên sau khi nghe những lời của Lôi Báo.

Trước đó Chu Đại Bằng từng nói Lương Hồng Ngọc quyến rũ đến nhường nào, nhưng anh vẫn không để trong lòng.

Bây giờ Lôi Báo nhäc tới Lương Hồng Ngọc liền nuốt nước miếng khen ngợi. Điều này khiến lòng anh càng cảm thấy ngứa ngáy hơn.

"Thú vị!" Giang Dạ nheo mắt mỉm cười: "Ông nói xem, nếu tôi chơi Lương Hồng Ngọc thì có tính là cắm một cặp sừng thật dài cho nhà họ Lâm không?”

"Ây. “ Lôi Báo có chút nói không nên lời, nhưng lại nói: "Cậu Giang, Lương Hồng Ngọc này cũng là một người phụ nữ rất có cá tính, không dễ thuần phục. Hơn nữa, nhà họ Lâm trông coi người phụ nữ này rất kín kẽ, cậu rất khó có thể tiếp cận người phụ nữ này!"

"Khó tiếp cận?" Giang Dạ cười khinh thường: "Đêm mai tôi đến dạo đến khuê phòng Lương Hồng Ngọc để mở mang kiến thức một chút, nhìn xem người đứng đầu tứ đại mỹ nhân khiến tất cả đàn ông Tân Tây thèm ch ảy nước miếng trông như thế nào!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play