[ZHIHU] TỬ NGƯ

C4


8 tháng


19

Thái hậu có nguồn tin rất nhanh nhạy, chưa tới ba ngày đã tìm đến cửa.

Lúc này Trữ Nguyên Hữu đang phê duyệt tấu chương trước án thư, còn ta ở bên hồng tụ thêm hương. (*)

(*) 添香红袖 Hồng tụ thêm hương: Chỉ thư sinh ngày xưa đọc sách có mỹ nhân bên cạnh bầu bạn. Câu thành ngữ này được bắt nguồn từ bài thơ của nhà thơ Triệu Ngạn Đoan đời Tống…theo baidu.

"Nghe nói hoàng nhi mới nạp thêm một mỹ nhân, sao không để ai gia gặp một lần?"

Khi nhìn thấy bộ dáng của ta, nàng sửng sốt trong giây lát.

"Ân Tử Ngư? Sao hoàng nhi lại có thể xằng bậy như vậy?"

Trữ Nguyên Hữu nói với giọng bình thản: “Mẫu hậu đang nói gì vậy? Trẫm đã ban chết cho Ân Thị Tử Ngư từ lâu. Đây là Ân mỹ nhân mới được trẫm nạp vào."

Ta dịu dàng bước tới hành lễ: “Nhi thần bái kiến mẫu hậu.”

Tình địch trở thành con dâu.

Sắc mặt nàng xanh lè, suýt nữa thì không thở nổi: “Phản rồi! Phản rồi!"

20

Sau khi Trữ Nguyên Hữu hạ triều, hắn đến ăn tối cùng ta.

Trong khoảng thời gian này, hắn diễn rất trọn vẹn tiết mục kim ốc tàng kiều, yêu chiều một người duy nhất.

Nhưng so với sự xa hoa, lãng phí của Thái hậu thì bữa ăn của hắn rất đơn giản.

Hai bát cháo trắng, ba đĩa đồ ăn kèm và hai quả trứng vịt muối.

Đồ ăn còn thua xa dân chúng bình thường.

Ta chợt nhớ đến lời nói của Tạ Kỳ An ngày đó.

Xem ra đúng là ngân khố trống rỗng, hoàng đế không có tiền để tiêu.

"Đang suy nghĩ cái gì mà mê mẩn như vậy?"

Thấy ta không động đũa, hắn không nhịn được hỏi.

Ta đột nhiên ngẩng đầu, trịnh trọng nhìn hắn: "Bệ hạ, có phải ngài rất nghèo không?"

“Khụ…” Hắn ngượng ngùng ho khan, “Mấy món ăn này hơi kham khổ một chút, nếu ngươi không quen thì trẫm bảo phòng bếp làm cho ngươi cái đùi gà.”

Ta suy nghĩ một chút, chống cằm nói: “Vậy bệ hạ có muốn ăn đùi gà hàng ngày không?”

21

Trong trí nhớ của ta, kiếp trước vào ngày Tạ Kỳ An tiến vào hoàng thành, hắn đã mua chuộc lính canh và chỉ huy một đội tư binh gồm một ngàn người.

Quản lý quan lại và nuôi quân đều rất tốn tiền.

Nguồn tài chính của Tạ gia không thể chi trả được khoản chi phí khổng lồ như vậy.

Mà số tiền thuế triều đình thu được lại không được đưa vào quốc khố.

Cực kỳ rõ ràng số tiền đó được đưa đi đâu.

Kiếp trước hắn đã nóng nảy như bị chạm vào vùng cấm và không cho phép ta lại động vào sổ sách trong phòng hắn khi ta tình cờ nhìn thấy một ít sổ sách không bình thường ở đó.

Hiện giờ nghĩ lại, đó chính là số tiền thuế mà hắn đã ngấm ngầm biển thủ.

Nhưng số tiền này vẫn chưa được giấu ở Tạ phủ.

Ta đã từng quản lý tất cả các cửa hàng khác của Tạ gia nhưng không tìm ra manh mối nào.

Nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ có một nơi đáng nghi.

Đó là chùa miếu nơi Tạ lão phu nhân tu Phật.

Nó nằm ở Tùng Sơn bên ngoài kinh thành, yên tĩnh và vắng vẻ.

Hơn nữa, Tạ Kỳ An nhiều lần về muộn, đế giày dính đầy đất đỏ độc nhất vô nhị của Tùng Sơn.

22

Đêm đó, Trữ Nguyên Hữu đích thân dẫn người ra cung đi cướp chùa Tùng Sơn.

Khi quay lại, hắn vô cùng phấn khích, vội vã chạy lại, thậm chí còn quên thay đồ đi đêm.

"Tử Ngư, may mà có ngươi, không ngờ có một ngày trẫm lại giàu như vậy!"

Trên sổ sách dày đặc ghi vô số vàng bạc, châu báu, lương thực và vũ khí.

Ta biết là ta đã đoán đúng.

Nhìn dáng vẻ vui mừng của hắn, ta có chút buồn cười: “Bệ hạ không sợ tin tức sai lệch, ngược lại rút dây động rừng à?"

“Tin tức có sai cũng không sao, ta đã quyết định tin tưởng ngươi thì sẵn sàng gánh chịu bất cứ hậu quả gì."

Hắn nắm chặt tay ta, lòng bàn tay ấm áp sưởi ấm cho nhau.

23.

Khi lâm triều vào ngày hôm sau, bệ hạ ban chiếu chỉ:

“Tạ thủ phụ đã quyên góp mấy chục vạn của bản thân giúp quốc khố tràn đầy. Thưởng mười lượng bạc ròng và một tấm biển ‘Trung quân ái quốc’."

Các quần thần sôi nổi khen Tạ đại nhân có đức độ, có lòng trung nghĩa rất đáng trân trọng.

Còn Tạ Kỳ An sắc mặt u ám suốt buổi sáng.

Tim hắn như rỉ máu vì toàn bộ tài sản đã mất mà còn không được nổi giận.

24

Có tấm gương của Tạ Kỳ An ở phía trước, việc ta đến cung Trường Nhạc dọn sạch vàng bạc châu báu, đồ vật quý hiếm trở nên vô cùng hợp lý.

Thái hậu bị sốc đến mức dậm chân: “ Ân thị, ngươi định làm phản à?”

Ta tỏ ra vô tội: “Mẫu hậu nhân từ, ngài thấy các binh lính nơi biên cương đang phải gom góp lương thực nên đã quyết định ủng hộ của cải, nhi thần đang giúp ngài mà.”

Ngực nàng ta phập phồng dữ dội, nàng la hét muốn giết ta.

Trữ Nguyên Hữu vội vàng khuyên can nàng: “Ân mỹ nhân không hiểu chuyện, nếu mẫu hậu muốn thì cứ giết nàng đi. Tuy nhiên mai này trong cung có lẽ lại có thêm Ân Quý phi, Ân Hoàng hậu.”

Dứt lời, hắn vui vẻ mang theo đồ vật dồi dào trở về.

Tiện thể hắn còn lấy luôn tấm thảm của cung Trường Nhạc.

Thảm chỉ đỏ Tuyên Thành được dệt từ tơ tằm.

Một thước thảm, một ngàn lượng sợi, đáng giá ngàn vàng.

Hiện tại muôn dân bách tính còn chưa có áo bông để mặc qua mùa đông mà Thái hậu ở trong cung lại quá mức xa hoa.

Nàng và Tạ Kỳ An đúng là một cặp đôi hoàn hảo.

Một người lấy quyền lực dùng cho mục đích cá nhân, đam mê hưởng thụ, còn một người thì âm thầm biển thủ tiền thuế để nhét vào túi riêng.

Có thể tưởng tượng được đất nước sẽ ra sao khi những người như vậy kiểm soát triều đình.

25

Sau khi các sự việc liên tiếp xảy ra, cuối cùng Tạ Kỳ An cũng vào cung.

Ta đang cho cá ăn ở con mương trong cung.

"Tử Ngư, ta biết chắc là nàng mà!"

"Bọn họ nói nàng chết rồi, nhưng làm sao nàng có thể chết được chứ?"

Hắn nhìn chằm chằm vào mặt ta và lẩm bẩm một cách đầy phấn khích.

Nghe nói ngày hôm ấy, sau khi nhận được thi thể của ta, hắn hết khóc lại cười, ôm khư khư không chịu đem đi chôn. Không hiểu hắn lại lên cơn điên gì nữa.

Ta nắm tay nha hoàn, lơ đễnh liếc nhìn hắn: “Tạ đại nhân, phu nhân quá cố đã mất. Bổn cung là phi tần của bệ hạ, ngươi nên gọi ta là nương nương.”

"Nương nương?" Hắn khinh thường nói: "Nàng đã được gả cho ta, sao có thể tái hôn với bệ hạ. Nàng có hiểu như thế nào là luân lý, cương thường không?"

"Tất nhiên là ta không hiểu bằng Tạ đại nhân rồi, rốt cuộc ai mà chẳng xem qua tập tranh Chuyện tình lãng mạn của Thái hậu xinh đẹp và thủ phụ đúng không?"

Ta vừa nói xong những lời này thì mấy cung nữ bên cạnh đều đỏ bừng mặt, che mặt cười khúc khích.

“Ta không muốn cãi cọ với nàng. Nhưng hôm nay, nhất định nàng phải về với ta."

Hắn bước từng bước tới và định nắm lấy tay ta.

Ta quay người sang một bên để tránh nhưng lại va vào vòng tay của một người.

Đó là Trữ Nguyên Hữu.

“Tạ khanh định làm gì Ân mỹ nhân của trẫm?” Hắn ôm ta một cách rất thân mật và tự nhiên.

Đôi mắt của Tạ Kỳ An đỏ lên: “Nàng là vợ của thần."

Trữ Nguyên Hữu nghiêng đầu, áp vào vành tai ta nói: “Nàng có phải không?”

Tư thế như vậy thực sự rất mập mờ, hoàn toàn không để ý tới việc còn có người đang đứng bên cạnh mình.

Thấy vậy, Tạ Kỳ An siết chặt nắm đấm, các đốt ngón tay trở nên trắng bệch.

“Sao Bệ hạ có thể làm ra chuyện nực cười là cướp vợ của thần tử cơ chứ?”

Trữ Nguyên Hữu nở nụ cười giễu cợt: "Bởi vì trẫm là hôn quân mà!"

“Cướp được là do trẫm có năng lực. Không giống như Tạ khanh, từ phi tần của Tiên đế đến phi tần của trẫm, lúc nào cũng ở trạng thái nhớ thương."

Nói xong hắn kéo ta đi, để lại người nọ trong tâm trạng ngổn ngang.

26

Sau khi có tiền, Trữ Nguyên Hữu đã làm rất nhiều việc.

Trả lương cho binh lính ở biên giới, phát cháo cho người tị nạn và thay thế một nhóm người trong và ngoài hoàng thành.

Tiếp đó hắn bắt đầu chỉnh đốn lục bộ.

Tạ Kỳ An bị mất tài sản, bị đoạt quyền nhưng lại yên lặng đến lạ lùng.

Cho đến khi rét đậm, pháo đài biên giới gặp nguy hiểm, quân Thát Đát tiến về phía nam và dồn đến chân thành Nghiệp Thành.

Nơi cách kinh đô chưa đầy một trăm dặm.

Trữ Nguyên Hữu đã đích thân xuất chinh,

toàn bộ quân đội ở kinh thành đều được huy động.

Ngay lúc này Tạ Kỳ An lặng lẽ tiến vào cung.

"Tử Ngư, đi theo ta đi, thằng nhóc kia không thể trở về được đâu."

Hắn vào điện và bước từng bước một về phía ta.

Ta đang pha trà, không hề hoảng sợ, chỉ hỏi: “Đi đâu?”

"Thát Đát vương hứa sẽ phân chia hai phía bắc nam của sông để cai trị. Chúng ta sẽ rời đô đến Giang Nam. Người của ta đã ở ngoài thành đợi để hỗ trợ."

Ta sửng sốt: “Ngươi dẫn quân Thát Đát tiến về phía nam à? Ngươi đang cấu kết với địch phản quốc đấy!”

Dẫn man di xâm chiếm, đi đến đâu đốt phá, cướp, giết đến đấy, vùng đất Trung Nguyên chắc chắn sẽ trăm họ lầm than.

Ta cứ tưởng hắn chỉ bị nỗi khát khao quyền lực ám ảnh thôi, không ngờ rằng hắn lại không có giới hạn như vậy.

Ánh mắt hắn có chút lảng tránh: “Việc quân sự liên kết với Ngô đánh Ngụy là chuyện bình thường, nàng không hiểu đâu. Tóm lại là bây giờ nàng đi theo ta thôi.”

Ta bình tĩnh hất tay hắn ra, nói vọng ra phía ngoài: “Các ngươi đều nghe thấy cả chứ?”

Vũ Lâm Vệ nối đuôi nhau ập vào và bắt giữ hắn một cách dễ như trở bàn tau.

Lúc này, bên ngoài hoàng thành, Trữ Nguyên Hữu cưỡi ngựa phi tới, phía sau là khói bụi cuồn cuộn, có hàng ngàn binh lính từ các châu đến cứu giúp triều đình trong cơn hoạn lạn.

“Sao có thể như vậy được? Thát Đát có 30 vạn quân, làm sao hắn có thể trở về nhanh như vậy?" Tạ Kỳ An mang vẻ mặt không thể tin được.

Tiểu hoàng đế tinh thần phấn chấn, hai mắt sáng như những ngôi sao trên trời: “Ai nói phải đánh nhau mới đuổi được quân địch?”

Hắn đánh trống hàng ngày ở Nghiệp Thành, treo biểu ngữ khắp nơi và ra lệnh cho các binh lính ca hát mỗi ngày. Hắn tại ra dấu hiệu giả tạo rằng người đông thế mạnh cũng như dùng chiến thuật vườn không nhà trống.

Thát Đát Vương không hiểu rõ tình hình nên vội vàng rút lui.

Có vẻ như đám man di cũng không thực sự tin vào thông tin do Tạ Kỳ An cung cấp.

27

Tạ Kỳ An bị giam ở Đại Lý Tự.

Nghe nói hắn bị điên rồi, ngày nào cũng nói có lỗi với người vợ đã khuất.

Khi ta đến gặp hắn, trông hắn hốc hác và già đi cả chục tuổi.

"Tử Ngư, ta nhớ hết rồi."

Đôi mắt hắn đỏ hoe, dường như chứa chan tình cảm đậm sâu cũng như hối hận vô cùng.

"Kiếp trước ta thật sự không muốn nàng chết, chỉ là ta không vượt qua được chướng ngại trong lòng, không ngờ nàng lại dứt khoát như vậy..."

“Ngọc Nhàn và ta có một mối tình nồng thắm thuở ngây thơ, khi nàng ấy bị tiên hoàng ép vào cung, ta không thể bảo vệ nàng, ta luôn cảm thấy áy náy..."

Ta lặng lẽ nghe hắn lảm nhảm, xuyên qua hàng rào lạnh lùng nói: “Nhưng Ngọc Nhàn của ngươi tự nguyện vào cung.”

Hắn mở to mắt: “Nàng nói cái gì?”

“Ngươi nghĩ tại sao Ngọc Liên lại trông giống Thái hậu như vậy? Nàng là thứ muội của Thái hậu."

“Năm ấy khi tiên hoàng đi du lịch, ngài ấy đã để mắt đến Ngọc Liên, chính Thái hậu đã trộm tín vật của muội muội và bán Ngọc Liên đi xa. Ngọc Nhàn của ngươi có tấm lòng nhân từ thật đấy."

“Nhưng ngươi và nàng ta thật sự rất đẹp đôi, đều là cùng một loại người.”

Hắn hồn xiêu phách lạc ngã xuống đất: "Ta sai rồi... sai quá rồi..."

Khi quay người rời đi, ta vẫn nghe thấy tiếng hắn si mê lẩm bẩm: “Ta từng nghĩ chúng ta chỉ là phu thê trên danh nghĩa, nhưng chỉ sau khi trải qua cảnh sống chết chia lìa, ta mới nhận ra rằng sau bao nhiêu năm làm bạn như vậy, ta đã quen có nàng ở bên, chỉ tiếc là ta nhận ra quá muộn."

28

Trước Tết Nguyên đán, Tạ Kỳ An đã tự sát ở nhà giam.

Ta vẫn đang pha trà, dùng tuyết mới năm nay.

Trữ Nguyên Hữu nhấp một ngụm, đó là trà Bích Loa Xuân tốt nhất.

Ta nói: “Ngươi không hỏi ta đã nói gì với hắn ngày hôm đó à?”

Hắn chẳng thèm bận tâm:

“Dù sao cũng phải kết thúc những chuyện đã qua. Không cần phải nói về quá khứ. Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ có một khởi đầu mới."

Ta chưa kịp phản ứng thì hắn đã nắm lấy tay ta và nói: “Đi thôi, dẫn ngươi đến một nơi này nhé."

Chúng ta chạy ra khỏi hoàng thành trước khi cửa cung khóa lại

Chạy qua phố Chu Tước, chạy qua phường Vĩnh Hưng và đi qua chợ phía Đông, ta cảm thấy tự do và thoải mái suốt chặng đường tựa như một người tình trẻ tuổi trốn khỏi nhà.

Ta đang mặc một chiếc áo choàng màu đỏ tươi, nổi bật giữa nền tuyết bay tán loạn.

Những bông tuyết rơi trên lông mày hắn, chóp mũi hắn đỏ bừng vì lạnh, trong mắt hắn tràn ngập sự hăm hở của tuổi trẻ.

Hoàng hôn bắt đầu buông xuống, trong thành đã có những ngọn đèn dầu được thắp sáng lên và mùi cháo mồng tám tháng chạp đã len lỏi khắp các con hẻm, phố xá.

Chúng ta đứng trên tòa nhà cao nhất kinh đô.

Ở khu chợ bên dưới, mọi người nô nức khua chiêng gõ trống múa rồng, trẻ nhỏ vây quanh người tuyết vui vẻ cười đùa.

“Có vui không?"

Ta gật đầu, đã lâu rồi ta không vui như vậy.

"Ta cũng rất vui."

"Vậy nàng có nguyện cùng ta đi qua tháng năm đổi dời không?"

“Hả?"

Ta ngơ ngác một lúc, nhưng hắn đã tiến đến và nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán ta.

Ta sửng sốt nghe hắn nói: “Nàng đồng ý làm vợ của Nguyên Hữu chứ?”

Đôi mắt hắn rực sáng, chân thực và nồng cháy.

Lúc này, hắn không còn là hoàng đế nữa mà chỉ là một chàng trai sáng sủa đang tìm kiếm sự đáp lại của người thương.

Trời đã tối sầm.

Pháo hoa bay lên và nở rộ trên đầu.

Ta dang rộng vòng tay và ôm lại hắn, coi như lời hồi đáp.

Ngoại truyện kiếp trước

Chưa đầy nửa tháng sau khi Tạ Kỳ An lên ngôi, có tin từ tiền tuyến cho biết Trữ Nguyên Hữu đã từ cõi chết trở về và đang dẫn quân đến kinh thành.

Hắn ta đã nhân lúc hắn đích thân xuất chinh về phía nam để đoạt vị.

Máu trong hoàng thành còn chưa quét sạch, ghế rồng còn chưa được ngồi ấm chỗ mà tình thế lại có vẻ sắp thay đổi.

Hắn ta say khướt ôm bầu rượu mơ mơ màng màng, không có tinh thần chiến đấu.

Những tướng sĩ đi theo hắn tạo phản bắt đầu lo lắng bởi trước đây họ đã đánh cược tất cả để cùng hắn làm việc lớn.

Một khi thất thế, họ chính là loạn thần tặc tử.

Lúc này Trữ Nguyên Hữu rút kiếm trước mặt tam quân, hô to: “Cả thiên hạ đều là con dân của trẫm, trẫm không muốn máu đổ ở kinh thành. Quan quân trong thành nếu chém đầu kẻ phản loạn Tạ Kỳ An, những người bỏ gian tà theo chính nghĩa, trẫm sẽ bỏ qua chuyện cũ.”

Hoàng đế vừa nói lời này, binh lính sôi nổi phản chiến.

Tạ Kỳ An chết trong tay cấp dưới của mình.

Sau khi Trữ Nguyên Hữu vào cung, hắn ra lệnh cho người đếm thi thể để chôn cất, tìm người

nhà và phát trợ cấp cho họ.

Khi bước vào cung, hắn nhìn thấy một xác chết bên trong.

Đó là một phụ nữ.

Thân binh nói với hắn rằng đây là Ân thị, vợ của nghịch tặc, bị chính hắn đầu độc chết.

Trữ Nguyên Hữu cười khẩy: “Ngay cả vợ mình cũng giết được thì ông trời không thể tha cho hắn.”

Thân binh có chút xấu hổ dò hỏi “Vậy chúng ta nên làm gì với nàng ta?”

Trữ Nguyên Hữu bình tĩnh lại, nghĩ tới chuyện của Tạ Kỳ An cùng Thái hậu, sau đó nhìn tình cảnh thảm thiết của người trước mặt, hắn nổi lòng thương xót.

Hắn thở dài: “Nàng cũng là người đáng thương, hãy đưa nàng về Ân gia và chôn cất cùng cha mẹ nàng.”

Nghĩ lại thì Ân phu nhân này dù có chết đi thì chắc cũng không muốn mang thân phận người vợ của một kẻ phản tặc.

Ngoại truyện 2

Ta tỉnh dậy từ trong giấc mơ, Trữ Nguyên Hữu đang nằm bên cạnh.

Bên ngoài trời xám xịt và không thể nhìn rõ hôm nay là ngày gì.

Ta đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve lông mày của hắn, đầu ngón tay bị giữ lại.

"Sao nàng dậy sớm thế?"

Đây là tháng thứ hai sau đại hôn của đế hậu, là thời điểm gắn bó keo sơn.

Tối qua ta đã thức đến tận canh ba.

Ta thì thầm:

"Ta vừa mới nằm mơ, ta mơ thấy ta và chàng hình như ở kiếp trước đã có duyên phận gì đó."

Hắn đưa tay kéo ta vào trong chăn uyên ương: “Nếu thế, chúng ta phải lập tức nắm chặt thời cơ.”

Đông chí đã qua, sắc xuân nồng đậm.

Ân nghĩa chôn xương kiếp trước đổi lấy kiếp này bên nhau.

(Hết)


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play