Kể từ đêm gặp mặt ở Thái Học viện Lý Bang Ngũ liền rời khỏi kinh thành cho đến khi mẫu thân gửi thư muốn gặp Ngô Tử Triệu hắn mới quay lại kinh đón mẫu thân đến Tế Mã Pha. Có lẽ vì thời điểm mẫu thân chọn quá ăn ý, đúng lúc Ngô gia mấy vị trưởng lão bị Điện Ti đang giam giữ nên tâm trạng bà không ổn cho lắm, may là bà không để tâm chỉ bảo hắn chăm sóc bản thân thật tốt.
Hắn luôn cảm thấy lời của mẫu thân còn ẩn ý sâu xa, nhưng không tiện hỏi kỹ.
Trên đường từ Tế Mã Pha quay lại kinh, khi đi qua La Vọng, nghe nói Triệu Khải Hán đã bí mật đến phương Nam, Lý Bang Ngũ sai người gửi thư, không ngờ hắn ta thật sự tới.
"Đây là cách ăn phụ thân học được khi kháng cự Bắc loạn ở Nhạc Bắc, bởi thuận tiện nên dần lan truyền trong quân, nhất là vào mùa đông, ăn như vậy rất phù hợp." Hiếm khi gặp lại bạn tốt, khuôn mặt Lý Bang Ngũ hiện rõ sinh khí của thanh niên.
Triệu Khải Hán nhìn cái lò than trước mặt, rồi nhìn cái nồi nhỏ trên lò, "Đây là - vây lò?"
"Ngươi biết sao?" Lý Bang Ngũ tò mò.
"Khụm, bọn ta ở gần Bắc loạn, đều thích ăn như thế." Triệu Khải Hán thuần thục nhặt thịt và rau bỏ vào nồi.
"Đại ca, Khải Hán huynh, ta còn để dành hai bình rượu ngon, có muốn say sưa một phen không?" Lý Tứ Ngũ từ kinh thành đến, nghe đại ca ở phương Nam liền chạy ngay tới, không ngờ Triệu Khải Hán cũng có mặt. Hắn từ nhỏ bạn bè không nhiều, người chính đáng có thể nói chuyện càng hiếm, Triệu Khải Hán là một trong số đó, thêm nữa Triệu Khải Hán là bạn tốt của đại ca, tất nhiên càng thân thiết hơn.
"Theo ta thấy, người say sưa cuối cùng chỉ có ngươi thôi." Lý Lạc mặc trang phục nam nhân, vượt qua Lý Tứ Ngũ, cầm hộp cơm đưa đại ca xong, nghiêng đầu cười với Triệu Khải Hán, "Khải Hán ca ca, lâu rồi không gặp."
Triệu Khải Hán sửng sốt một hồi lâu mới đáp, "Ngươi không phải ở Thượng Trạch sao?"
"Điệp bá của Hán Tây thật lợi hại, ta chỉ là đi ngang Thượng Trạch, uống trà ở Điệp bá trà điếm mà Khải Hán huynh cũng biết hết. Ta đi Hán Tây có việc riêng." Lý Lạc cười nói.
"Ngươi là con gái, những nơi như Điệp bá trà điếm vẫn nên tránh xa cho khỏe." Triệu Khải Hán không đi sâu chuyện nàng đi Hán Tây, dù sao đó là việc quan, chỉ dặn dò về an toàn của nàng.
"Nàng! Giống Thu Thủy chia sẻ một bầu trời, nhà các ngươi nên nhanh chóng cưới về, rồi nhốt nàng vài năm trong sa mạc, ăn chút khổ cho ngoan." Lý Tứ Ngũ đùa một câu với muội muội, đồng thời đưa bình rượu cho huynh trưởng.
Triệu Khải Hán vì lời Lý Tứ Ngũ mà nín thinh nửa ngày, muốn nói vài lời răn dạy hắn - việc hôn nhân của con gái đâu thể mang ra nói đùa!
"Khải Hán, ăn uống đi, không cần để ý chúng nó, gặp mặt là cãi nhau liền." Lý Bang Ngũ ra hiệu bạn tốt đừng chấp nhặt lời Lý Tứ Ngũ, huynh muội bốn người nhà hắn, ngoài hắn là trưởng tử, còn lại vài đứa đều bị phụ thân nuông chiều hư hỏng.
"Tử Triệu có ăn chưa?" Tính theo huyết thống, Ngô Tử Triệu và Triệu Khải Hán là bá phụ, chiều qua gặp mặt rồi, ăn trước tất nhiên phải hỏi thăm.
"Ta vừa hỏi, Tử Triệu tỷ nói nàng quá mệt muốn nghỉ sớm, sáng mai sẽ cùng chúng ta ăn." Lý Lạc ngồi sát bên chân đại ca xuống chiếu trước lò than, miệng nhỏ xíu đang vận hành không ngừng, vừa ăn vừa nói, như chú thỏ không thể ngừng miệng.
Tỷ? Triệu Khải Hán nghi ngờ cách xưng hô của Lý Lạc với Ngô Tử Triệu. Điều này có vẻ khác với tin đồn, tin đồn không phải nói Tử Triệu trở thành tiểu phu nhân của Lý Bá Trọng sao?
"Miệng thế gian như lưỡi đao, hủy diệt danh dự, thanh danh của phụ thân ta cũng không phải lần đầu bị hủy hoại như thế." Lý Lạc nhận ra sự hoài nghi của Triệu Khải Hán, "Tự xét kỹ nội tâm, còn sợ gì lời đời?"
Triệu Khải Hán cười nhìn cô bé ma mị, "Ngươi vẫn tập trung ăn đi, coi chừng nghẹn bây giờ."
Do vài câu của Lý Lạc, mọi người cũng không đề cập đến Ngô Tử Triệu nữa, tránh bầu không khí ngượng ngùng.
Triệu Khải Hán và Lý Bang Ngũ trò chuyện về những năm tháng qua, trong lúc ấy mọi người cũng nâng chén vui vẻ nhiều lần. Kết quả Lý Tứ Ngũ chỉ uống hai chén đã ngã gục - hắn nổi tiếng là một chén rượu say liền.
Không thể để hắn ngủ trên ghế lạnh thế này, Lý Bang Ngũ đành kéo hắn về nơi ngủ trước.
Lý Bang Ngũ và Lý Tứ Ngũ vừa đi, trong phòng chỉ còn Triệu Khải Hán và Lý Lạc, Triệu Khải Hán bỗng trở nên ngượng ngùng.
"Cứ thế này không khí càng kỳ quặc đấy, coi ta như đứa trẻ đi, hơn nữa có hôn ước là tỷ tỷ chứ không phải ta." Lý Lạc liếc mắt sáng quắc, lại mỉm cười với Triệu Khải Hán.
Triệu Khải Hán sợ nhất chính là nụ cười của hai huynh muội này, nhất là cô nương này, "Cẩn thận bỏng đấy." Không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, chỉ có thể dùng chuyện ăn uống để thay đổi không khí.
"Nghe nói trong tiệc của chư hầu Lĩnh Bắc, phụ hoàng tìm ngươi nói chuyện riêng à?" Lý Lạc khá quan tâm chuyện này, vì nàng tò mò phụ hoàng đã nói gì với hắn.
"Trẻ con không nên hỏi chuyện người lớn." Triệu Khải Hán không định nói thật với nàng, nên chặn một cái - vừa rồi nàng tự thừa nhận là trẻ con mà.
"Bủn xỉn." Lý Lạc lẩm bẩm một câu.
Hai người đang ăn, bỗng có vệ sĩ bước vào, Triệu Khải Hán không quen, còn Lý Lạc thì nhận ra người đến, đó là Lục Minh thân vệ của đại ca.
"Không sao, ngươi cứ nói đi." Lý Lạc nhận ra sự do dự của Lục Minh, dù sao Triệu Khải Hán là người ngoài, có những lời không tiện nói trước mặt hắn.
"Doanh trại có chút chuyện, đại công tử bảo tiểu thư ở lại trò chuyện thêm với Triệu công tử, ngài đi một chút sẽ quay lại." Lục Minh nói.
"Có sát thủ à?" Đối với huynh đệ Lý gia, sát thủ dường như đã trở thành một phần trong cuộc sống, nhất là vị thế tử huynh trưởng này, một năm dưới hai lần, cũng bảo Lý gia không siêng năng.
"... Cũng không thể gọi là sát thủ, đại công tử nói có thể là cố nhân." Lục Minh đáp.
Lý Lạc ngước nhìn Triệu Khải Hán, trong lòng từng người tính toán hai chữ "cố nhân".
Thấy hai người im lặng, Lục Minh cúi đầu lui ra.
Một lúc lâu sau, Lý Lạc mới nhặt miếng thịt bỏ vào bát của Triệu Khải Hán, "Những người đại ca gọi là cố nhân, tổng cộng chỉ vài người thôi, Ngô Bình Triệu đã mất, Nhạc Nhất Nam vào cung, Sở Nam Trúc vừa mới quay lại Hán Nam, còn ngươi - đang ăn thịt, chỉ còn Tần Quyền... " nói đến đây, nhìn sâu vào mắt đối phương, rõ ràng hắn cũng có cùng suy đoán như mình, "Người đại ca giận nhất bây giờ chính là Tần Quyền và Sở Nam Trúc, cho rằng hai người đó hại Tử Triệu tỷ, lần này bọn họ, chắc chắn sẽ ra tay, hay là - chúng ta đi xem náo nhiệt nhỉ?" Mặt lạnh đại ca chiến địch thủ, hẳn rất thú vị.
"Tần Quyền vừa rời Hán Tây, ta có lỗi vì không giúp được hắ, còn day dứt trong lòng. " Triệu Khải Hán không muốn dính vào chuyện riêng tư, tránh cho mọi người đều ngượng ngùng, hơn nữa hắn cũng không muốn Tần Quyền biết mình cũng đến Nam phương - chuyến đi này không nên để nhiều người hay biết.
"Vậy chúng ta ẩn nấp bên cạnh, nhìn trộm nhé?" Nói xong, đôi mắt Lý Lạc sáng hơn sao trên bầu trời đêm.
Triệu Khải Hán thở dài, "Đại ca ngươi tức giận, sẽ đánh người đấy."
Lý Lạc đứng dậy vỗ vỗ cỏ trên quần, "Sợ gì, người sinh ra đã có hai chân là để đi lại chạy trốn mà, nếu bị phát hiện, lúc đó chúng ta tách ra chạy, ít nhất cũng có một người thoát được, đi thôi-" kéo tay áo Triệu Khải Hán.
Không lâu sau, hai bóng dáng biến mất trong đêm tối.
Triệu Khải Hán nhìn cô nương nắm chặt tay áo mình...
Hắn nhớ lại đã gặp cô nương này từ khi nào nhỉ? Có lẽ là năm nàng 10 tuổi, lúc đó hắn còn làm con tin ở kinh thành, theo phụ thân đến phủ Lý viếng bệnh. Vì không muốn nghe người lớn bàn chuyện hôn sự của mình, nên một mình ra Mộc Hương viên. Giữa rặng hoa cỏ thơm, một thiếu nữ buông tóc dài ôm cái bình đá Hồng Thủy, đứng đó, không vì sự xuất hiện của hắn mà giật mình, ngược lại còn mỉm cười rạng rỡ nhìn hắn...
Hắn từ nhỏ thân thể yếu ớt, không chịu nổi ganh đua, đây cũng là lý do chính phụ thân chọn hắn vào kinh, khác với A Ngô, dù làm con tin A Ngô vẫn được Lý gia đào tạo như con cháu, vào kinh chỉ để rèn luyện ý chí. Còn hắn, là con bỏ đi của Triệu gia, vì trên người hắn quá nhiều thứ không hợp với Triệu gia, mọi người đều cho rằng hắn sống không đến 20 tuổi. Có lẽ đúng thế, nếu không có nụ cười rạng rỡ của cô gái cầm bình Hồng Thủy hôm ấy, có lẽ thế gian này thực sự không còn gì để hắn luyến tiếc, như vậy xem ra hắn quả thật không xứng làm tương lai của Triệu gia.
"Nghe nói nữ sĩ kia là sư muội của Phương thúc, đệ tử nữ đầu tiên của phái Lục Thương." Lý Lạc dựa vào xee, ngón tay thò qua kẽ tre, chỉ về phía một nữ tử ở xa ngoài doanh trại, "Tiếc quá, quá xa không nhìn rõ dung nhan. " thở dài, "cô nương như thế nếu lấy về làm vợ, chắc chắn rất lợi hại."
"Nhà các ngươi sợ e không được đâu." Triệu Khải Hán lắc đầu cười cười.
"Tại sao?" Lý Lạc cảm thấy hắn nói nhỏ mọn quá, hai người anh trai của nàng về tài năng tướng mạo, trong đám thế tử đâu phải không là người xuất chúng nhất?
"Nhà các ngươi chỉ xem ngoại hình." Đây là kết luận của Triệu Khải Hán về Lý gia, cô nương họ Phương kia hắn gặp rồi, tuy tài sắc song toàn, nhưng sẽ không phải sở thích của huynh đệ Lý gia.
Lý Lạc suy nghĩ về sở thích của đại ca và nhị ca, lại nghĩ đến dung mạo phu quân của tỷ tỷ rồi nghĩ đến bản thân mình, có vẻ như hắn nói cũng không sai, gia đình bọn họ có vẻ nông cạn thật, "Có lẽ do theo tính khí của phụ hoàng, đều chú trọng sắc đẹp."
"Bình luận cha mẹ một cách tự tiện, thật là bất hiếu." Triệu Khải Hán đóng kẽ tre lại, bên kia toàn là đệ tử nhà họ Diễn, không một ai tốt giao du cả, không muốn bị chúng phát hiện, vẫn nên rời đi sớm thì hơn.
"Không phải bình luận tự tiện đâu, chính phụ hoàng nói ra đấy - ngài chú trọng sắc đẹp." Đây là lời phụ hoàng tự thừa nhận trước mặt mẫu thân của nàng.
Triệu Khải Hán lắc đầu, dù từ nhỏ đã quen với đủ chuyện lạ của Lý gia, nhưng thỉnh thoảng vẫn không thể hiểu cách dạy dỗ con cái của Lý Bá Trọng.
Lý Lạc dường như đọc được suy nghĩ của hắn, muốn giải thích cho phụ hoàng một chút, nên nói, "Từ nhỏ phụ hoàng chịu quá nhiều giam cầm, nên ngài không muốn xiềng xích tiếp tục trói buộc chúng ta, làm chim ưng bị cột chân cả đời, luôn hy vọng con cháu có thể tung cánh, như Thương Sơn, vững vàng hiên ngang. " Nói đến đây lại không nhịn được cười, "Ngài luôn biết chúng ta muốn gì." Cho dù phương pháp giáo dục khác thường, nhưng mỗi lần luôn chính xác kích thích tinh thần bốn người bọn họ.
"Đúng là lời ngài có thể nói ra." Triệu Khải Hán nghĩ lại cuộc gặp Lý Bá Trọng trước đây, ngẩng nhìn vầng trăng trên bầu trời, có vẻ suy tư: "Ngài quá giỏi bắt bẻ điểm yếu của đối phương, mỗi lần luôn chuẩn xác nắm bắt”.
"Ngài cũng bắt bẻ điểm yếu của ngươi à?" Nhìn vào mắt hắn, Lý Lạc không còn nụ cười tinh nghịch.
"Ừm." Như một đứa trẻ ngoan, Triệu Khải Hán gật đầu, "Ngài chỉ dùng một kế với ta."
Từ ánh mắt của hắn, Lý Lạc đoán ra kế hoạch đó của phụ hoàng là gì... Một lúc lâu sau, thầm thì: "Ngươi thật dễ lừa."
Chính đêm tuyết này -
Rất nhiều chuyện được định đoạt lại từ đêm nay.
Tần Quyền và Phương Chỉ, A Ngô vàTử Triệu, và... Lạc Thủy vô danh cùng Phi Loan.
******
Sáng sớm hôm sau, Huynh muội Lý gia tiễn Triệu Khải Hán đến bờ Hoàng Hà vô danh phía tây nam La Vọng.
Chia ly thời thơ ấu có thể dùng nước mắt thay lời khó nói, khi trưởng thành chỉ có thể dùng nụ cười giả tạo che giấu nỗi buồn, điều duy nhất có thể làm là cùng nhau nói một lời - bảo trọng.
"Ta tưởng muội sẽ tiễn hắn." Trên đường về, Lý Bang Ngũ thắc mắc về tính cách đột nhiên thay đổi của muội muội.
"Tiễn quân ngàn dặm rồi cũng phải chia ly." Lý Lạc vỗ nhẹ lưng ngựa, ra hiệu ngựa tiếp tục đi, "Phụ hoàng gửi thanh kiếm cho hắn, huynh biết chuyện đó đúng không?" Phụ hoàng mời Bạch Chí Viễn đúc cho bốn huynh muội mỗi người một thanh kiếm dài, lần lượt đặt tên là: Doanh Nguyệt, Bổng Vực, Tứ Phong, Lạc Thủy, "thanh kiếm" mà Lý Lạc nhắc đến chính là Lạc Thủy kiếm.
Lý Bang Ngũ không phủ nhận, "Lúc đó ta có mặt."
"Cớ gì lôi kéo hắn vào chứ?" Lý Lạc lộ ra vẻ mất mát không đúng với tuổi trên khuôn mặt.
"Đối thủ quá mạnh, phải tìm thêm đồng minh, hơn nữa phụ hoàng rất thích Khải Hán, nếu hắn không phải người Triệu gia, có lẽ đã bị cướp về làm rể từ lâu rồi. Về chỉ huy chinh chiến, có lẽ hắn không bằng ta, nhưng về mưu trí, khí phách, trong đám chúng ta hắn xếp thứ hai, còn ai dám xưng nhất? Chỉ có hắn có thể dẹp yên Tây Nam, Tây Bắc đám tộc tính đại gia. Chỉ đáng tiếc tâm tính hắn thanh cao, từ nhỏ không thích tranh giành hơn thua, nếu không gặp muội ngày ấy trong Mộc Hương viên, có lẽ bây giờ hắn đã du ngoạn nơi nào trên thiên sơn rồi." Lý Bang Ngũ rất hiểu tính cách của bạn tốt.
"Huynh nói như vậy, làm muội có vẻ như tai họa vậy." Lý Lạc thầm thì, "Nếu biết sẽ có kết quả như thế này, hôm đó muội đã không lẻn ra vườn..." Đó là lần đầu nàng đến phủ Lý ở kinh thành, ban đầu là đi cùng phụ hoàng thăm tất phụ, vì không muốn ngủ trưa nên lợi dụng lúc nữ tỳ ngủ gà ngủ gật mà lẻn ra vườn hái hoa - mẫu thân nói tẩu tổ rất thích hoa mộc hương, nàng muốn hái một cành đặt trước linh cữu tẩu tổ thay mẹ, không ngờ lại gặp chàng trai trong bộ y xanh ấy.
"Chuyện này không liên quan gì đến ngươi, là sự lựa chọn của hắn, có lẽ trong lòng hắn rất vui vì ít nhất kiếp này không uổng công sống. " Nếu không gặp Lạc Lạc, với tính cách nhàn nhã của hắn, có lẽ đã không nghĩ tới việc chống lại thiên mệnh, với thể chất của hắn...
"Huynh đang nói về hắn, hay là nói về bản thân?" Lý Lạc nháy mắt với đại ca, dù không rõ đêm qua đại ca và Tử Triệu tỷ đã xảy ra chuyện gì, nhưng xem không khí ngượng ngùng giữa hai người, cùng vết thương ở khóe miệng đại ca, biết rằng đại ca cuối cùng cũng quyết định không còn đối xử với lễ nghĩa nữa, "Có vay có trả, phụ hoàng dùng mỹ nhân kế với Khải Hán ca ca, Tử Triệu tỷ lại dùng trên huynh, than ôi, thiên đạo thật là luân hồi a!"
"..." Lý Bang Ngũ không phản bác lời muội muội.
"Tử Triệu tỷ bây giờ căm ghét Lý gia, không tiếc phế nhục thanh danh của mình, nói với người ngoài là tiểu phu nhân của phụ hoàng, rồi lôi kéo huynh lên mưu, tử giả phụ thiếp, luân thường đổ nát, lại thêm một đề tài bàn tán cho thiên hạ, mưu kế thô thiển như vậy mà vẫn có hiệu quả. " Lý Lạc cười thở dài, nghĩ Lý gia bọn họ quả thật đều chú trọng sắc đẹp, "Đại ca, huynh có phải rất mong chờ mưu kế của Tử Triệu tỷ không?"
Lý Bang Ngũ vỗ một cái vào sau đầu muọi muội, trừng phạt nói bất cẩn của nàng.
"Thực ra muội cảm thấy huynh không cần quá để tâm đến Sở Nam Trúc, có lẽ Tử Triệu tỷ cũng không biết, người nàng thích không phải Sở Nam Trúc." Thích một người sẽ không kiềm chế được muốn gặp người ấy, càng không kiềm chế được muốn nhìn người ấy, thậm chí không cần dùng mắt, cũng có thể cảm nhận được sự xa gần của đối phương, còn Ngô Tử Triệu từ đầu đến cuối chưa từng có phản ứng như vậy với Sở Nam Trúc, ngược lại luôn vướng víu với đại ca là kẻ thù truyền kiếp này.
"Tuy nhiên, với tình trạng hiện tại của nàng, tốt nhất đừng nghĩ rõ ràng quá, nếu không sẽ phải đổ máu đấy."
Từ nhỏ Ngô Tử Triệu đã bị gia đình giáo dục rằng Lý gia là kẻ thù, mất đi niềm tin này, cũng có nghĩa là mất đi ý nghĩa sống sót, "Đại ca, huynh vẫn nên tiếp tục làm kẻ sành sắc đi, danh tiếng so với hạnh phúc cá nhân, việc có con nối dõi vẫn là quan trọng hơn, dù sao huynh cũng đâu còn trẻ. " Với tính cách của đại ca, nhất định sẽ không để Ngô Tử Triệu sinh con với người khác nên mưu kế của nàng chắc chắn sẽ thực hiện rất thuận lợi.
Nghe xong lời muội muội, Lý Bang Ngũ nhíu mày sâu, "Tuổi còn nhỏ, lại là cô nương, cả ngày nói những lời giang hồ lung tung, thực sự cần dạy dỗ một trận."
"Muội không giống các huynh, cả ngày ngoài ra ngoài khoe mẽ, dù làm trò hề cũng có giới hạn, huynh muốn quản thì cứ quản Tứ ca đi, hắn vì kỹ nữ của Quan Phường Tự kinh thành mà suýt đánh chết tiểu cậu của Nhạc Nhất Nam. " Năm nay vào mùa thu, Lý Lạc thay phụ hoàng đi kinh đô gửi thư, vừa vặn gặp Lý Tứ Ngũ - nhị ca gây dựng danh tiếng ở kinh thành, oai phong lẫm liệt đến nỗi gần như được xưng tụng là Đại Nhạc nhị tổ trong thế hệ sau!
Lý Bang Ngũ quay đầu nhìn xe ngựa của đệ - tên đó tối qua say rượu, bây giờ vẫn còn ngái rượu chưa tỉnh, "Tên này vẫn không sửa được!" Ba năm trước vì một đào hát nhỏ bị Tần Quyền đánh một trận, tức giận một hồi, hắn liền đưa thằng nhóc đi huấn luyện một năm ở Ngự Lâm quân, tưởng sau khi ra ngoài sẽ biết tiết chế hơn, không ngờ lại xảy ra chuyện như thế này.
"Theo muội thì lần trước huấn luyện còn quá nhẹ." Lý Lạc ở bên cạnh châm dầu vào lửa.
"Lý Lạc - ngươi đừng ở đây tính sổ tư riêng với ta!" Lý Lạc vừa đổ dầu xong, trong xe liền vang lên tiếng quát giận! Tiếp đó rèm xe vén lên, một bóng người nhảy phóc ra, leo lên ngựa bên cạnh.
Lý Lạc vung roi, đánh nhau không giỏi nhưng chạy trốn nàng rất chuyên, vừa chạy vừa hô về phía sau, "Đại ca, huynh ấy còn tiêu một vạn lượng bạc chuộc thân cho kỹ nữ ấy - "
"Đợi đấy, cho ngươi mượn bạc nữa, ta cùng họ với ngươi!" Lý Tứ Ngũ phi ngựa đuổi theo, không biết là trả thù hay chạy trốn, dù sao thì cũng chạy nhanh như bay!
Lý Bang Ngũ vẫn ngồi thong thả trên lưng ngựa, không vội vã đuổi theo hai đệ muội vì biết chúng không thoát khỏi lòng bàn tay của mình.
Phía trước trong xe, Ngô Tử Triệu vén rèm xe nhìn hai huynh muội chạy trốn - trong ấn tượng của nàng, quan hệ huynh muội Lý gia dường như không hòa thuận cho lắm, nhất là sau khi trưởng thành, nghe nói nhà hai và nhà ba luôn tranh giành quyền lực ngầm, nhìn bộ dạng này, có vẻ khác với tin đồn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT