Lại đến mùa đông -

Mùa đông ở Thiên Diệp Phong đẹp vô cùng, đặc biệt là sau tuyết lớn, ánh bình minh và hoàng hôn giống như cảnh tiên tận cùng trời đất.

Trong ánh bình minh, một nam nhân và một nữ tử đứng trên đỉnh vách đá hướng về gió. Nhìn xa tận chân trời, núi múa rắn bạc, trời đất một màu.

"Đây là thanh kiếm bề tôi của gia gia ngươi, trước khi đi ông trao kiếm cho phụ thân ngươi, phụ thân ngươi đi trước trao lại cho ta," Lý Lạc cầm kiếm một tay, vung lên, tiếng ken két vang lên, ánh lạnh loé sáng khuôn mặt đã mất đi vẻ trẻ con, xinh đẹp, "Nay nhiệm vụ của ta cũng hoàn thành, đến lúc trao lại cho ngươi." Tay vung lên, lưỡi kiếm trở vào vỏ.

"Cô cô!" Ánh mắt Lý Chung lo lắng, vì lời cô cô như di ngôn.

"Sao thế? Cô cô lang bạt nhiều năm không được dừng lại nghỉ ngơi sao? Nuôi các cháu khỏe mạnh, có ích gì không?" Lý Lạc khó chịu ném kiếm cho Lý Chung.

Chàng trai cao lớn,tuấn tú vội vàng đón lấy thanh kiếm dài, mỉm cười nói, "Cô cô, cô cô vẫn đẹp nhất khi mắng người!"

Do nịnh hót sai chỗ, chàng thiếu niên bị cô cô đánh một cái mạnh vào đầu.

Thiếu niên đón ánh bình minh, rút kiếm, lưỡi kiếm vung trong không trung, xoay một vòng rồi đâm sâu xuống đất đỉnh núi, sau đó hướng về dãy núi hô to, "Hậu duệ thế hệ thứ ba Lý gia, Tần Xuyên Lý Chung, tại đây thề trên kiếm, có hậu duệ Lý gia, Trung Nguyên vẫn còn!" Tiếng hô vang vọng khắp núi non, như vẫn còn vang đến tận cùng trời.

Lý Lạc nghe xong, không nhịn được ho một tiếng, lẩm bẩm, "Làm kẻ xấu lâu quá, nghe câu đó sao mà khó chịu thế."

"Cô cô, con nói như vậy có được không?" Lý Chung quay lại hỏi.

"Giờ kiếm là của cháu, cháu muốn nói gì cũng được. Trời ơi, trên vách đá gió lớn quá, lạnh chết ta rồi, nói xong xuống ngay!"

Thằng nhóc, nhận kiếm phải chạy lên đỉnh núi, lạnh đến mũi ta chảy nước mắt rồi.

Lý Chung nhặt kiếm lên, nhảy xuống theo cô cô, và ở mép vách đá nắm tay cô cô, sợ cô cô đi nhanh quá ngã xuống.

"Cô cô, giờ cô cô cũng giao kiếm ẩn dật rồi, có nghĩ đến chuyện trọng đại suốt đời của mình chưa? Cũng gần ba mươi rồi, không còn trẻ nữa đâu." Lý Chung niên nói giọng trưởng thượng.

"Sao? Không muốn cô cô ở đây nữa à?" Lý Lạc nói khó chịu.

"Sao lại thế! Cô cô vẫn xuân sắc như ngày nào, đẹp có thể so với mặt trời mặt trăng, ai thấy nhan sắc thật chẳng choáng ngợp, cả Vân Việt bên Tần Quyền cũng thế, từ khi gặp cô cô cứ bám ở Tần Xuyên đuổi cũng không đi." Lý Chung mỗi lần nghĩ tới việc này là thấy buồn cười.

Lý Lạc tất nhiên nhớ tên khó chịu kia, "Sau này không cho phép hắn tới Tần Xuyên nữa." Như đuôi cua bám theo chán muốn chết.

"Vậy - A Dương thúc thì sao?" Lý Chung thử hỏi thêm một câu.

"... " Nhưng Lý Lạc không trả lời.

Lý Chung thấy nàng không lên tiếng, biết cô cô không ghét A Dương thúc, cuối cùng thúc đã bảo vệ nàng nhiều năm như vậy, nếu ghét đã không giữ thúc ấy lâu như thế rồi, "Cô cô à, cuộc đời con người rất dài đôi lúc không nên quá chấp nhất."

Lý Lạci trừng mắt nhìn hắn, người làm cháu nên nói câu đó à? Tuy nhiên trừng thì trừng, câu trả lời thì vẫn phải nói, "Ta có hỏi huynh ấy nhưng huynh ấy không muốn."

"Hỏi huynh ấy à? Cô cô hỏi thế nào?" Lý Chung tò mò, ánh mắt của A Dương thúc nhìn cô cô có thể kéo sợi tơ sao lại không chịu ở bên cô cô chứ?

"Lần trước ở Thanh Dương, thấy môtj đại tẩu có cháu gái rất dễ thương, ta bảo huynh ấy về sinh con đi, kết quả huynh ấy không tiếp chuyện ta nữa đến giờ vẫn không thấy đâu cả." Lý Lạc thở dài.

"Cô cô à..." Lý Chung cũng thở dài theo, "Cô cô là tiểu thư đại gia mà chứ không phải đầu gấu!"

"Huynh ấy là người giang hồ không phải nên thẳng thắn sao?" Lý Lạc thấy cách làm của mình không có vấn đề gì.

"Không phải thẳng thắn có vấn đề mà là nói như vậy có vẻ như cô cô không chân thành." Dù có yêu mến nhiều đến đâu cũng không bằng hai lòng ba dạ, nhất là A Dương thúc thật lòng thích cô cô, bao năm bên cạnh bảo vệ cô cô, dù tình thế nguy hiểm đến mấy cũng không để cô cô bị tổn thương chút nào, sao chấp nhận được cách hỏi qua loa của cô cô?!

"Thật rắc rối." Lý Nhi lẩm bẩm.

"Cô cô à, vì tương lai không cô độc cô cô nên nghiêm túc chuyện này. Hơn nữa - con cũng hứa với phụ mẫu, nhất định sẽ làm cô cô hạnh phúc." Việc này giao cho cô cô xử lý nghĩ sao cũng thấy không ổn sau này tốt nhất hắn tìm gặp A Dương thúc trực tiếp hơn.

"... " Không biết là do gió núi thổi hay sao, Lý Lạc bỗng thấy đau đầu kinh khủng.

Cuối cùng A Dương vẫn quay lại mang theo tuyết phủ khắp người đưa nàng một dây cương ngựa, nói với nàng: ta đưa nàng đến Trường Nhai.

Trường Nhai...

Nàng luôn muốn đến, đến nơi nàng chưa bao giờ dám đặt chân tới, cho dù nơi đó không còn nguy hiểm nữa.

Đứng bên ngoài thành Trường Nhai, từ xa nhìn cánh cổng hoen rỉ trong ánh chiều tà kia, Lý Lạc bỗng thấy hơi thở khó khăn...

Người ấy chính là rời đi sau cánh cổng đó, rất anh dũng, rất thản nhiên như thể trên đời này không còn gì đáng lưu luyến.

Nàng căm ghét hắn, ghét hắn đưa nàng đi, ghét hắn ra đi dứt khoát đến vậy, ghét hắn không hề lưu luyến thế gian này, dù chỉ vì nàng!

Cuối cùng mặt trời cũng lặn, theo tiếng ầm ầm, cánh cổng bắt đầu đóng lại -

Nàng vẫn bước vào, đứng trên tấm bia xanh nơi hắn rời đi, chăm chú nhìn những đường vân trên tấm bia...

Nàng chưa hề rơi nước mắt vì sự ra đi của hắn, không một giọt, ngay cả bản thân nàng cũng nghi ngờ, liệu nàng có thực sự yêu hắn? Nếu thực sự yêu, sao lại không nàng nước mắt?

Nàng muốn khóc vì hắn chỉ một lần thôi, vì hắn từng nói một lần là đủ.

Rút lấy kẹp tóc bên thái dương - nắm đấm của A Dương cũng siết chặt theo.

May mà kim không đâm vào cổ hoặc cổ tay nàng, mà cắm mạnh vào lòng bàn tay - Nếu không có nước mắt, thì dùng máu thay thế vậy. Triệu Hán Chi chàng thật đáng ghét, có quyền gì quyết định cuộc đời ta!

Giọt máu rơi xuống đá lát, phát ra tiếng lạch cạch nhẹ -

Trong màn máu, nàng nhìn về phía đèn lồng đường, có bóng người cao gầy, tóc đen da trắng, ủng xanh áo dài, đang cười với nàng, nụ cười ấm áp dịu dàng giống hệt ngày hắn rời đi.

Nàng rất muốn chạy tới mắng hắn một trận nhưng nhìn nụ cười ấy, nàng không dám lại gần, sợ cử động là tất cả sẽ biến mất.

Hai người nhìn nhau thật lâu, nàng nhỏ giọng hỏi: "Lần này... thật sự phải đi rồi sao?"

Đối phương không trả lời, chỉ gật nhẹ đầu.

Một giọt nước mắt lăn dài trên mi, rơi xuống đá lát, làm mờ đi bóng dáng dưới đèn.

Đã lớn rồi nhỉ, Lạc Lạc của ta.

Một tiếng thở dài, thoang thoảng như vang lên từ tận sâu thẳm linh hồn nàng.

Lý Lạc quỳ xuống đất, ôm đầu gối, lần đầu khóc thảm thiết như vậy, vì phụ mẫu vì Triệu Hán Chi, vì huynh trưởng, vì chính bản thân nàng đã kiên cường đến tận bây giờ.

"A Dương, ta nhớ nhà quá." Giữa những tiếng nấc nghẹn ngào, nàng thì thầm với người gần kề.

"Được, ta đưa nàng về." A Dương vỗ nhẹ lưng nàng.

Cuối cùng, hắn đưa nàng về Tức Mã Pha...

Lão Tường Ba nói: Một đời chỉ có một duyên chính, nhưng có thể có nhiều duyên phụ.

Lý Lạc: Sao không thể chỉ có một duyên?

Lão Tường Ba: Vì cuộc đời quá dài.

Lý Lạc: Vậy ta không muốn sống lâu có được không?

Lão Tường Ba: Không được, vì kiếp này con có nhiều việc phải làm, thời gian ngắn không đủ.

Lý Lạc: Vậy sao người khác có thể ra đi nhanh thế?

Lão Tường Ba: Vì họ nợ ít hơn.

Lý Lạc: Vậy ta có thể nợ trước, rảnh rỗi sẽ trả sau không?

Lão Tường Ba: Có bao giờ nghĩ, chính vì nợ nhiều quá nên con mới phải đến đây?

Lý Lạc... không nói gì, chỉ ném que tre xuống đất, còn dẫm lên hai cái. nàng nhất quyết không trả! Sao đây!

Lão Tường Ba thở dài, nhặt que tre dính dấu chân lên, trên đó viết một dòng nhỏ:

Duyên đến duyên đi, lòng này tình kia, một duyên phu thê, hai duyên phu thê.

"Đưa ta đi." Một giọng nữ dịu dàng vang lên từ sau lưng Lão Tường Ba.

Áo trắng thướt tha, mái xanh quấn đỗ đỏ, một mỹ nhân.

"Lý Lạc lại nổi nóng à?" Một giọng nam vang lên từ dưới bậc thang, theo tiếng bước chân nhẹ nhàng, trên thềm xuất hiện một bóng dáng cao ngất, phong thái tuấn tú, uy nghi.

"Chắc nghe điềm xấu không vừa ý, không cam tâm, lật bàn rồi." Chàng thiếu niên khôi ngô ở sau nam nhân cười to.

"Chỉ kẻ không dám mang ví tiền mới không cam tâm chứ." Lý Lạc vòng hai tay trước ngực, thái độ hung dữ.

"Đã xin được quẻ rồi, có thể lên đường về nhà chưa?" Mỹ nhân âu yếm vuốt tóc bím của Lý Lạc.

Vẻ mặt Lý Lạc đột nhiên từ tức giận chuyển sang buồn rầu, ôm cánh tay nam nhân bên cạnh, nũng nịu nói, "Phụ thân, con vẫn muốn ở Thanh Dương thêm hai ngày nữa, phụ thân ở lại với chúng con nhé?"

Mỹ nhân cũng nhìn về phía nam nhân.

Dưới ánh mắt của mẫu tử họ, khóe miệng nam nhân nhếch lên, đáp, "Được, phụ thân sẽ ở lại đón Tết với các con."

"Không đi săn nữa à?" Lý Lạc đu đưa trên cánh tay phụ thân.

"Không đi nữa." nam nhân nhìn con gái mỉm cười dịu dàng.

Nữ hài nhảy cẫng lên, kéo theo chàng thiếu niên bên cạnh, nài nỉ hắn mua diều cho mình.

Trên thềm chỉ còn nam nhân và nữ tử.

"Thật sự không đi nữa à?" nữ tử nghiêng đầu hỏi.

"Ừm." nam nhân gật đầu, "Nàng muốn gì, ta cũng sẽ mua giúp."

Nữ tử mỉm cười, "Ngươi có tiền không?"

Nam nhân lắc đầu, "Không có tiền, nhưng ta sẽ cướp."

Nữ tử cười không ra tiếng, tự do, "Vậy ngươi giúp ta đi cướp một người."

"Không cần cướp." nam nhân đưa bàn tay ra, nắm lấy bàn tay nữ tử, "Người đó không thể chạy đâu."

Một gia đình bốn người vui vẻ rời đi.

Lão Tường Ba cúi nhìn xuống bình dầu hương trên bàn, mải ngắm nhìn mỹ nhân và anh hùng nên quên mất chưa kịp đòi tiền xin quẻ…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play