Mùa đông đã đến.

Hứa Quỳnh Quỳnh và Kỷ Hàn Đăng chuyển bàn học tới cạnh bếp than, mỗi người phân chia nhau ngồi một góc im lặng tự hoàn thành bài tập về nhà của mình.

Mỗi khi hai tay cảm thấy lạnh cóng, bọn họ lại đặt lòng bàn tay mình sát lại chiếc ấm nước đang cháy trên bếp để sưởi ấm.

Hứa Giang và Triệu Tĩnh Văn đã đi ra ngoài làm việc, công việc của bọn họ là tài xế xe tải và chịu trách nhiệm giúp đỡ mọi người vận chuyển hàng hóa. Xe không thuộc về họ, hàng hóa cũng không thuộc về họ, làm việc bao nhiêu thì được trả bấy nhiêu, thường thì dăm ba bữa nửa tháng mới về nhà một lần, thậm chí có khi còn không kịp về nhà vào đêm giao thừa.

Vì vậy, phần lớn thời gian ở nhà chỉ còn lại hai đứa trẻ là Hứa Quỳnh Quỳnh và Kỷ Hàn Đăng. Khi bố mẹ đi vắng, gánh nặng chăm sóc em trai đương nhiên đổ lên đầu chị gái.

Hứa Quỳnh Quỳnh cũng cảm thấy rất bất mãn với chuyện này, nhưng sau đó cô phát hiện ra rằng Kỷ Hàn Đăng đã chủ động xuống bếp nấu ăn ba bữa một ngày và chịu trách nhiệm đảm đương tất cả việc nhà, thậm chí cậu ấy còn có thể thay than trong bếp than, vì vậy cô cũng thức thời im lặng không nói gì nữa.

Làm xong bài tập về nhà, Kỷ Hàn Đăng liền lấy bút chì ra để vẽ tranh. Tư thế cầm bút của cậu ấy tuy không đúng chuẩn mực nhưng phong cách vẽ tranh lại khá chững chạc hơn tuổi, cậu ấy thản nhiên phác họa ra khung cảnh sân nhà họ Hứa làm Hứa Quỳnh Quỳnh bỗng cảm thấy sững sờ.

Nếu cậu ấy được sinh ra trong một gia đình giàu có, không, không cần phải giàu có lắm, dù chỉ là một gia đình bình thường ở thành phố lớn, cha mẹ cậu ấy có thể đã sớm phát hiện ra tài năng hội họa của cậu ấy rồi, sau đó bọn họ sẽ không tiếc công sức để đưa cậu ấy đi rèn luyện, cho cậu ấy tham gia vào các khóa học để trau dồi thêm kiến ​​thức. Nếu mọi việc suôn sẻ, lớn lên cậu ấy chắc chắn sẽ trở thành một họa sĩ rất nổi tiếng, giỏi đến mức có thể tổ chức triển lãm nghệ thuật của riêng mình, trong các phòng tranh sẽ tràn ngập những tác phẩm của cậu ấy, cậu ấy sẽ được mọi người ngưỡng mộ và tôn sùng.

Tuy nhiên, cuộc đời này không có nếu như.

Cây bút chì trong tay bỗng bị gãy, đó là chiếc bút chì duy nhất của cậu ấy.

Hứa Quỳnh Quỳnh nhìn chằm chằm vào bàn tay khô rát nứt nẻ của cậu ấy, bỗng nhiên hỏi: "Có khó chịu không?"

Cô hỏi một câu khá ngớ ngẩn.

“Không sao.” Kỷ Hàn Đăng cười nói: “Mùa đông nào cũng bị thế, em đã quen rồi.”

Mới có tám, chín tuổi mà giọng điệu nói chuyện cứ như một ông già tám mươi tuổi vậy.

Ngốc quá!

Trong lòng Hứa Quỳnh Quỳnh thầm thở dài, những ngón tay đã sưng đỏ đến thế rồi mà.

Cô đứng dậy, từ sâu trong ngăn kéo lấy ra một lọ thuốc mỡ, sau đó lấy ra một bụm thuốc lớn, rồi nắm lấy tay Kỷ Hàn Đăng, cẩn thận bôi lên những ngón tay sưng tấy của cậu ấy.

Ngày thường nhà họ Hứa quy định mỗi người chỉ được bôi một ít, hôm nay cô đã phá lệ vì Kỷ Hàn Đăng.

Thuốc mỡ lạnh lẽo rơi trên tay cậu ấy, vết sưng tấy, đau đớn và ngứa ngáy cũng dần dần giảm bớt dưới sự đụng chạm của cô. Kỷ Hàn Đăng vẫn bất động, lặng lẽ nhìn chằm chằm Hứa Quỳnh Quỳnh đang bôi thuốc giúp cậu ấy.

Ở trước mặt Hứa Quỳnh Quỳnh, cậu ấy luôn có một số ý nghĩ rất trẻ con, khó hiểu và kỳ quái.

Không biết những đứa trẻ khác có như vậy không nhỉ?

Kỷ Hàn Đăng cũng không chắc chắn lắm. Từ khi mới còn nhỏ xíu cậu ấy đã được bố mẹ mình chỉ dẫn cho cách trộm đồ, đánh nhau, ăn vạ người khác,... cậu ấy rất chắc chắn rằng mình không phải là một đứa trẻ bình thường.

Cha mẹ tội phạm sẽ sinh ra những đứa con phạm tội. Đó là điều người lớn thường nói.

Nếu Hứa Quỳnh Quỳnh biết cậu ấy đã từng làm nhiều chuyện xấu như vậy, liệu cô có còn giúp cậu ấy thoa thuốc một cách nhẹ nhàng và cẩn thận như bây giờ không?

Trên đầu cậu ấy ngày càng có nhiều tóc bạc, các bạn cùng lớp ngày nào cũng đều khinh thường, cười nhạo cậu ấy, liệu Hứa Quỳnh Quỳnh có cảm thấy cậu ấy ngày càng xấu xí và kinh tởm lắm không?

Trái tim cậu ấy như bị một bàn tay đen to lớn nắm lấy, Kỷ Hàn Đăng đột nhiên thu tay lại.

"Sao vậy?" Hứa Quỳnh Quỳnh thoáng giật mình.

"Không có gì." Cậu ấy bỗng cúi đầu, cả người khẽ run rẩy.

Hàn Đăng, đừng có ảo tưởng viển vông.

Đây là điều Kim Hiểu Tuệ thường nói với cậu ấy nhất.

Đừng có ảo tưởng rằng trên đời này sẽ có một người toàn tâm toàn ý yêu con, quan tâm đến con và không chán ghét dáng vẻ hay việc làm của con.

Nếu cứ bất chấp mơ mộng hảo huyền, những thứ ảo mộng hảo huyền đó sớm muộn cũng sẽ ép chết con.

Mỗi khi Kim Hiểu Tuệ nói ra những lời này, bà ấy đều sẽ mỉm cười rạng rỡ xoa đầu cậu ấy: "Con trai ngoan, trên đời này người thực sự yêu con chỉ có bố mẹ con thôi."

Ngay khi cậu ấy sắp tin vào điều này, cậu ấy chợt vô tình làm đứt sợi dây buộc tóc của Kim Hiểu Tuệ, ngay lập tức bà ấy liền thẳng thừng lấy chân đạp cậu ấy ngã lăn quay ra đất. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

"Rác rưởi." Kim Hiểu Tuệ chán ghét lên tiếng.

Con trai ngoan.

Yêu cậu ấy.

Rác rưởi.

Chỉ có hai từ cuối cùng là đúng.

Trong lòng mẹ cậu ấy, cậu ấy còn không bằng một sợi dây buộc tóc của bà ấy.

Vì vậy cậu ấy đã dưỡng thành thói quen không được tin tưởng bất kỳ ai, cho dù đó là bố mẹ của cậu ấy.

"Lần sau tự bôi đi!" Hứa Quỳnh Quỳnh đóng lọ thuốc mỡ lại, cau mày nói: "Không được, năm sau không được phép để da tay khô nứt như thế nữa. Cậu phải biết lo chăm sóc bản thân mình đi, thuốc mỡ của nhà chúng tôi rất đắt tiền."

Rất đắt tiền, ba lọ mà tốn tận năm tệ.

Kỷ Hàn Đăng chỉ tập trung vào từ "năm sau".

Hóa ra cô đã ngầm ngầm cho phép cậu ấy ở lại tới tận năm sau.

Ít nhất là cho đến mùa đông năm sau cậu ấy sẽ không bị đuổi đi.

Vẻ u ám trong đáy mắt vừa rồi trong nháy mắt liền bị quét đi tất cả, Kỷ Hàn Đăng vô thức nhếch khóe môi lên, mặt mày cũng dần trở nên sáng lạn.

Hứa Quỳnh Quỳnh: ?

Đúng là một đứa trẻ tâm tình bất định.

Khi Tết Nguyên đán đang đến gần, Hứa Giang và Triệu Tĩnh Văn vẫn chưa trở về nhà.

Gia đình Hứa Quỳnh Quỳnh không có TV, đài radio, tiểu thuyết hay truyện tranh gì cả nên sau khi làm xong bài tập về nhà cô cũng không có việc gì để làm. Nghĩ nghĩ một hồi, cô đến tủ lấy ra một cuộn len đỏ định dành hai ngày này để đan một đôi găng tay.

Cô cầm đôi găng tay màu đỏ do chính mình đan lên, nhìn đi nhìn lại, càng nhìn càng cảm thấy hài lòng. Những sợi len còn sót lại nằm vương vãi đầy giường, nếu Triệu Tĩnh Văn nhìn thấy cảnh tượng này này, Hứa Quỳnh Quỳnh sẽ khó tránh khỏi bị mắng một phen. Kỷ Hàn Đăng tìm đầu sợi len, kiên nhẫn cởi nút thắt, cuộn lại thành một cuộn rồi đặt lại vị trí ban đầu.

"Kỷ Hàn Đăng, lại đây." Hứa Quỳnh Quỳnh vẫy tay với cậu ấy.

Cô thích gọi cậu ấy bằng họ và tên như thế này, với lại cô hay gọi cậu ấy bằng giọng điệu thân mật nên không nghe ra vẻ gay gắt chút nào.

Kỷ Hàn Đăng nhanh chóng ngoan ngoãn bước tới.

“Đưa tay ra mau.” Cô nói.

Kỷ Hàn Đăng ngoan ngoãn đưa tay mình ra.

Giây tiếp theo, một đôi găng tay đỏ liền được đeo vào tay cậu ấy.

Kích thước vô cùng vừa vặn.

“Tôi đúng là một thiên tài đan găng tay!” Hứa Quỳnh Quỳnh vui vẻ kêu lên.

Kỷ Hàn Đăng vẫn còn đang duy trì tư thế vươn tay ra phía trước, hai cánh tay cậu ấy lúc này có chút cứng ngắc. Bất cứ khi nào có điều bất ngờ xảy đến, đại não cậu ấy nhất thời đều sẽ trở nên trống rỗng trong giây lát, và cậu ấy sẽ cảm thấy sợ hãi và do dự nhiều hơn là vui mừng.

Đôi găng tay xinh đẹp cô nghiêm túc đan suốt hai ngày nay thì ra là tặng cho cậu ấy.

Không phải, chắc chỉ là kêu cậu ấy mang thử mà thôi.

"Đan cho cậu đấy." Hứa Quỳnh Quỳnh nói.

Kỷ Hàn Đăng choáng váng một lúc lâu.

Đây là lần đầu tiên cậu ấy được người khác tặng quà.

Một món quà đặc biệt dành tặng cho cậu ấy.

Mãi đến khi buổi tối nằm trên giường, cậu ấy mới lấy hết can đảm và nói nhỏ: “Cảm ơn chị.”

Một lúc sau, cậu ấy còn trầm giọng nói thêm: “Em rất thích.”

Hứa Quỳnh Quỳnh đang ôm túi chườm nóng, trùm chăn kín đầu nên hoàn toàn không nghe thấy lời cậu ấy nói.

Ngoài nhà tuyết rơi dày đặc, nghĩ đến ngày mai có thể cùng Kỷ Hàn Đăng chơi ném tuyết, người chị này thích thú đến mức ngủ say như chết.

Sở dĩ cô vội vàng đan một đôi găng tay là để đôi bàn tay tê cóng của Kỷ Hàn Đăng dễ dàng nhào nặn những quả cầu tuyết hơn, sau đó hai người bọn họ sẽ có một trận chiến tốt đẹp.

Chứ ngồi không chán quá.

Kết quả là ngày hôm sau cả trận Kỷ Hàn Đăng đều không dám ném quả cầu tuyết vào cô, đơn phương gánh chịu toàn bộ đòn tấn công của Hứa Quỳnh Quỳnh. Thân hình gầy gò nhỏ bé lần lượt bị những quả cầu tuyết làm cho loạng choạng.

Hứa Quỳnh Quỳnh đột nhiên có cảm giác như mình đang bắt nạt một học sinh tiểu học, cô chợt im lặng dừng lại, chán nản ngồi xuống nền tuyết trắng xóa.

Cô đang giận sao? Chơi với cậu ấy chán quá sao? Kỷ Hàn Đăng có chút luống cuống tay chân.

“Quên đi, chúng ta thi xem ai xây được nhiều người tuyết hơn đi.” Hứa Quỳnh Quỳnh nhanh chóng thay đổi phương pháp chơi.

Bất cứ khi nào cả lớp cùng nhau thảo luận về phim hoạt hình và phim truyền hình, Hứa Quỳnh Quỳnh đều sẽ trở thành người ngoài cuộc. Cô chưa bao giờ nhìn thấy Vườn sao băng hay Thủy thủ mặt trăng, mặc dù đây là một thị trấn xa xôi hẻo lánh nhưng chỉ cần có TV để xem, trẻ em đều có cơ hội được hưởng những hình thức giải trí đơn giản nhất, nhưng tiền đề là bạn phải có một cái TV.

Hứa Quỳnh Quỳnh thậm chí còn không thể mua được một cuốn sách nhỏ nên cô đành phải suy nghĩ ra các phương thức giải trí không tốn tiền.

Ví dụ như khi đi ngang qua một tiệm cắt tóc, cô sẽ cố tình đứng trước cửa một lúc và lắng nghe những bản nhạc pop phát trên loa trong tiệm, đây là cách duy nhất để cô tiếp xúc với âm nhạc. Hàng xóm của cô đang đốt pháo hoa, cô lập tức chạy đến nơi gần nhất để xem, cô thích nhất cách pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm.

May mắn thay, nhờ có Kỷ Hàn Đăng bên cạnh cũng ít nhiều khiến cô cảm thấy bớt cô đơn và đau khổ hơn.

Ngày hôm đó, bọn họ đã làm tổng cộng mười lăm người tuyết, trong đó có bảy người tuyết của Hứa Quỳnh Quỳnh và tám người tuyết của Kỷ Hàn Đăng.

Khoảng sân không lớn chút nào lại chật cứng người tuyết đủ kích cỡ.

Cảnh tượng thật sốc.

Hứa Quỳnh Quỳnh đếm đi đếm lại rất cẩn thận, sau đó mới có thể chấp nhận sự thật rằng cô chỉ thua cậu ấy một người tuyết mà thôi, thế giới đột nhiên quay cuồng, đầu óc cô cũng dần trở nên choáng váng. Trước khi Kỷ Hàn Đăng xuất hiện, cô không biết mình lại có tính hơn thua đến vậy. ( truyện đăng trên app TᎽT )

"Cậu thắng rồi, mau nói cho tôi biết cậu muốn thưởng gì nào?"

Cô chống lại cảm giác muốn nghiến răng và cố tỏ ra bình tĩnh, là chị em thì phải nên biết rộng lượng.

Muốn mỗi ngày chị gái đều ôm cậu ấy.

Đây là tâm nguyện duy nhất của Kỷ Hàn Đăng.

Nhưng sở dĩ điều ước được gọi là điều ước là vì không thể nói ra thành lời và cũng không thể thực hiện được.

Kỷ Hàn Đăng phủi tuyết trên găng tay đỏ, cười nói: “Đây đã là phần thưởng tốt nhất rồi.”

Ừm, xem ra đứa trẻ này cũng khá hiểu chuyện.

Hứa Quỳnh Quỳnh hài lòng gật đầu và quyết định ngày mai nhất định sẽ có thể đánh bại cậu ấy.

May là điều không thiếu nhất ở thị trấn Tuyết Viên chính là tuyết. Mỗi khi mùa đông tới, cả thị trấn khắp nơi đều bị bao phủ bởi tuyết, đập vào mắt chỉ thấy một màu trắng xóa của tuyết và đống tuyết này rất lâu mới có thể tan, đủ để bọn trẻ em vui chơi thỏa thích.

Kỷ Hàn Đăng đột nhiên nhận ra: "Khó trách nơi này lại được gọi là thị trấn Tuyết Viên, hóa ra là vì vào mùa đông tuyết rơi vô tận. Chị ơi, thị trấn của chị lãng mạn quá."

Hứa Quỳnh Quỳnh cười lạnh: "Cậu đang nghĩ cái gì vậy? Tuyết Viên là từ đồng âm với từ “nghèo nàn”, ám chỉ đây là một thị trấn nghèo khổ, cám ơn cậu đã khen."

Kỷ Hàn Đăng: "..."

Sáng sớm hôm sau, Hứa Quỳnh Quỳnh đã quên mất việc ra ngoài đắp người tuyết, bởi vì Hứa Giang và Triệu Tĩnh Văn đã về nhà, không những thế bọn họ còn mang về một chiếc TV màu.

Ông chủ thuê họ vận chuyển hàng hóa từ chối trả khoản tiền cuối cùng, sau nhiều lần tranh cãi, cuối cùng ông ta đưa cho họ một chiếc TV màu đã qua sử dụng để đuổi họ đi. Hai vợ chồng đều là người mềm yếu, tranh cãi không bao giờ thắng người ta, cũng không dám trở mặt vì vẫn còn làm việc lâu dài nên chỉ có thể thỏa hiệp.

Những gì có vẻ là xui xẻo đối với người lớn lại là một bất ngờ lớn đối với trẻ em, vì điều đó có nghĩa là từ nay bọn họ đã có TV để xem.

Hứa Quỳnh Quỳnh vui mừng đến mức ôm hôn chiếc TV màu hồi lâu vẫn chưa chịu buông ra. Triệu Tĩnh Văn định phàn nàn vài câu, nhưng khi nhìn thấy con gái vui vẻ như vậy, bà ấy đành phải nuốt những lời muốn nói vào bụng: “Chỉ có một chiếc TV cũ thôi mà đã làm con vui vẻ đến thế rồi kìa, đúng là không có tiền đồ gì cả.”

Hứa Giang cũng mỉm cười, nói: “Chờ khi nhà ta có thể dọn vào nhà mới con vui mừng cũng chưa muộn.”

“Lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau chuyển chiếc TV này sang nhà mới!” Hứa Quỳnh Quỳnh coi chiếc TV màu này như một phần không thể thiếu trong cuộc sống của mình.

Hứa Giang: “Được rồi được rồi, đến lúc đó bố sẽ để nó trong phòng ngủ của con, để con có thể ôm hôn nó mỗi ngày.”

Hứa Quỳnh Quỳnh: “Bố, mẹ, sau này chúng ta mua một căn hộ ba phòng ngủ đi, bố mẹ ngủ ở phòng ngủ chính, con sẽ ngủ ở phòng ngủ lớn thứ hai, còn Kỷ Hàn Đăng thì ngủ ở phòng ngủ nhỏ thứ hai. Đúng rồi, cửa sổ, phòng của con chắc chắn phải có ánh nắng chiếu vào, còn gì tuyệt vời hơn nữa chứ.” 

Triệu Tĩnh Văn: “Không có bộ dạng của một người chị gái nữa rồi, sao con không nhường phòng ngủ lớn cho em trai?”

Hứa Quỳnh Quỳnh: "Còn phải có một phòng tắm lớn nữa, con có thể thoải mái đánh răng, tắm rửa và đi vệ sinh, không còn phải mỗi ngày phải chạy đến nhà vệ sinh công cộng bẩn thỉu, hôi hám đó nữa!"

Triệu Tĩnh Văn: “Nhà vệ sinh trong các căn hộ ở thành phố đều là dạng bồn cầu ngồi, đến lúc đó con đừng than thở không quen.”

Hứa Quỳnh Quỳnh: “Không sao, con rất dễ thích ứng!”

Một nhà ba người đang bận suy nghĩ về tương lai, Kỷ Hàn Đăng đang im lặng lắng nghe, đột nhiên Hứa Quỳnh Quỳnh đưa tay ra vẫy vẫy trước mặt cậu ấy, sau đó liền cau mày tiến lại gần cậu ấy: "Kỷ Hàn Đăng, cậu thích ở trong phòng lớn hay phòng nhỏ?"

Kỷ Hàn Đăng sửng sốt một lát, dưới đôi mắt sáng ngời của Hứa Quỳnh Quỳnh, cậu ấy nhẹ nhàng nói: "Phòng nhỏ cũng được."

Hứa Quỳnh Quỳnh lập tức vỗ tay, kiêu ngạo cười nói với bố mẹ mình: "Nhìn xem! Chính cậu ấy cũng đã lựa chọn như thế, dù sao con cũng muốn ở trong phòng lớn!"

Hàn Đăng, đừng có ảo tưởng viển vông.

Ban đầu, Kỷ Hàn Đăng luôn nhắc nhở mình như vậy.

Tuy nhiên, tương lai mà nhà họ Hứa tưởng tượng lại thật tươi đẹp.

Đặc biệt trong giấc mơ đẹp đẽ đó còn có cả cậu ấy.

Hứa Quỳnh Quỳnh kéo cậu ấy vào thế giới của cô như một điều đương nhiên và không hề khiên cưỡng.

Nụ cười tươi tắn rạng rỡ của cô khiến cậu ấy vô thức muốn tin rằng mọi kỳ vọng đẹp đẽ đó sẽ trở thành hiện thực.

Hứa Giang và Triệu Tĩnh Văn nhất định sẽ chuyển họ đến một ngôi nhà mới có ba phòng ngủ và một phòng khách. Hứa Quỳnh Quỳnh sẽ sống trong một căn phòng rộng rãi và đầy nắng, có chiếc TV màu yêu thích của cô đặt đối diện giường, còn cậu ấy sẽ sống trong căn phòng nhỏ bên cạnh cô, giữa họ chỉ bị ngăn cách bởi một bức tường. Bọn họ sẽ cùng đứng trước gương trong phòng tắm và cùng nhau đánh răng, sẽ cùng nhau đếm số bước lên xuống cầu thang, sẽ có thể ăn những que cay và sôcôla một cách dễ dàng, sẽ được mặc những bộ đồng phục học sinh mới sạch đẹp, và mỗi người bọn họ sẽ được nhận vào trường đại học mơ ước của mình và sẽ có một tương lai tươi sáng đang chờ đợi trước mắt.

Nhất định sẽ như vậy.

Những người tuyết trong sân lần lượt tan chảy không để lại dấu vết nào; mái nhà dột sửa đi sửa lại, gạch mới biến thành gạch cũ; quần áo trẻ em trên dây phơi dần biến mất thay bằng quần áo của người lớn, cánh cửa lớn cũ kỹ ngày càng bị rỉ sắt nghiêm trọng.

Kỷ Hàn Đăng mười tám tuổi giơ tay lên và gõ vào cánh cửa quen thuộc trước mặt.

Bùm.

Bùm.

Bùm.

Cánh cửa sắt cũ kỹ từ từ mở ra.

Hứa Quỳnh Quỳnh đang mặc tang phục bỗng ngẩng đầu lên, khuôn mặt tràn đầy suy sụp, ánh mắt thất thần của cô bất ngờ va phải ánh mắt tràn đầy khẩn trương của cậu ấy.

Đúng vậy.

Cuối cùng ước mơ đã không thể thành sự thật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play