Mục tiêu sống của Kỷ Hàn Đăng là có thể sống sót.

Từ khi mới lên ba tuổi, cậu ấy đã trộm thành công một bao thuốc lá dưới sự hướng dẫn của Kỷ Huy.

Kỷ Huy ngậm điếu thuốc trong miệng, vui vẻ sờ sờ đầu của Kỷ Hàn Đăng: “Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy.”

Khi lên bảy tuổi, Kỷ Hàn Đăng đã có thể thành thục lấy một chai bia từ một cửa hàng tạp hóa.

Nhưng Kỷ Huy lại tỏ vẻ không vừa lòng: “Có một chai sao đủ chứ?”

Kim Hiểu Tuệ ngọt ngào hôn cậu ấy: “Lần sau con có thể giúp mẹ trộm một sợi dây chuyền vàng được không?”

Không lâu sau đó, Kỷ Huy và Kim Hiểu Tuệ đều bị bỏ tù vì tội trộm cắp.

Trẻ em phải phụ thuộc vào người lớn để tồn tại. Kết quả là từ khi Kỷ Hàn Đăng chỉ mới có bảy tuổi mà cậu ấy đã phải chuyển từ nhà người lạ này sang nhà người lạ khác, giống như một quả bóng vỡ bị người lớn thiếu kiên nhẫn đá tới đá lui, chỉ mới có một năm ngắn ngủi mà cậu ấy đã thay đổi tận mấy gia đình nhận nuôi.

Dù Kỷ Hàn Đăng đã cố gắng giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình, lúc nào cũng cố gắng ăn ít nhất, làm nhiều việc nhất, ban đêm chỉ dám nằm cuộn tròn trong một góc, không bao giờ dám chiếm giường, nhưng cậu ấy vẫn không thể tránh khỏi bị người nhà của gia đình nhận nuôi coi thường và sỉ nhục vì cậu ấy là con của kẻ trộm.

Bọn cố tình bắt Kỷ Hàn Đăng làm việc trong giờ ăn, khi cậu ấy đi làm về, thức ăn trên bàn đều đã được dọn sạch, bọn họ còn cố tình ném cặp sách của Kỷ Hàn Đăng ra ngoài vào những ngày mưa làm ướt hết sách giáo khoa của cậu ấy, bọn họ sẽ lợi dụng những lúc Kỷ Hàn Đăng ra ngoài mà cố tình khóa cửa, không để ý đến việc cậu ấy liên tục gõ cửa la hét, bỏ mặc cậu ấy ngồi xổm ở cửa cả đêm.

Một năm sau đã không có nhà nào chấp nhận nhận nuôi cậu ấy nữa.

Người cuối cùng đứng ra nhận nuôi Kỷ Hàn Đăng chính là mẹ của Hứa Quỳnh Quỳnh.

Triệu Tĩnh Văn và Kim Hiểu Tuệ là người cùng làng, là hàng xóm và cũng là bạn học cũ ở thôn Bạch Hạc.

Kim Hiểu Tuệ thường nhắc là: Bà ấy và Triệu Tĩnh Văn lớn lên cùng nhau, cho nên hoạn nạn gì cũng sẵn sàng ra tay giúp đỡ nhau, thân thiết với nhau như hình với bóng, tuy không phải người thân nhưng còn thân hơn cả người thân. Tất cả những kỷ niệm đẹp đẽ thời thơ ấu đều có liên quan đến nhau. Triệu Tĩnh Văn thích hoa sơn trà vì thế Kim Hiểu Tuệ đã hái rất nhiều hoa sơn trà đưa cho bà ấy, khi Triệu Tĩnh Văn bị người khác ức hiếp cũng là Kim Hiểu Tuệ không chút do dự đứng bên cạnh bà ấy và kiên quyết bảo vệ bà ấy đến cùng, tuy rằng sau khi trưởng thành hai người tách biệt hai nơi khác nhau nhưng tình cảm chị em chia bao giờ bị xa cách, và bọn họ sẽ mãi mãi là chị em tốt của nhau suốt đời.

Còn Triệu Tĩnh Văn thì kể là: Kim Hiểu Tuệ từ nhỏ đã bị ghét nên không có đứa trẻ nào trong thôn muốn chơi với bà ấy nên bà ấy chỉ biết dựa vào Triệu Tĩnh Văn. Mỗi hộp cơm, vài thứ linh tinh bà ấy trộm về cũng đều đem hết sang cho Triệu Tĩnh Văn. thậm chí ngay cả hoa sơn trà bà ấy tặng cho Triệu Tĩnh Văn cũng là hái trộm trong sân của nhà người ta, còn hại Triệu Tĩnh Văn suýt thì bị hiểu lầm là kẻ trộm, suýt chút nữa đã tạo thành bóng ma tâm lý cho Triệu Tĩnh Văn. Sau khi trưởng thành từng người cũng lần lượt rời khỏi thôn, Kim Hiểu Tuệ liền nhanh chóng đem Triệu Tĩnh Văn vứt ra sau đầu, chỉ đến khi kết hôn sinh con bà ấy mới nhớ tới liên lạc với Triệu Tĩnh Văn.

Sau khi biết không còn ai chịu nuôi Kỷ Hàn Đăng nữa, Kỷ Huy lập tức xua tay, nói: "Vậy cho nó lên thành phố xin ăn đi, con trai của Kỷ Huy tôi đương nhiên biết cách tự mình nuôi sống bản thân!"

Nhưng Kim Hiểu Tuệ vẫn còn sót lại chút tình mẫu tử, trong tù bà ấy lần lượt gọi điện cho người quen và người thân để cầu cứu nhưng đều bị cúp máy giữa chừng, cuối cùng bà ấy hết cách chỉ còn biết gọi điện cho Triệu Tĩnh Văn. Sau khi cuộc gọi được kết nối, bà ấy liền bật khóc nức nở…

Người bình thường gặp phải loại tình huống này nhất định sẽ thẳng thừng cự tuyệt, cho dù quan hệ có tốt đến đâu cũng không thể giúp nhau nuôi dạy con cái một cách không công như thế, hơn nữa lần cuối cùng bọn họ gặp nhau đã là từ bảy, tám năm trước, đến giờ cũng có thể coi là hai người hoàn toàn xa lạ. Chưa kể ngay chính gia đình nhà họ Hứa vẫn còn phải đang chen chúc trong một ngôi nhà cũ kỹ nhỏ bé, đổ nát, muốn chen thêm một thành viên nữa e là cũng khá khó khăn. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Tuy nhiên, bố mẹ của Hứa Quỳnh Quỳnh không phải là người bình thường, tuy họ không giàu về vật chất nhưng bọn họ lại rất giàu về tình cảm.

Chính vì tính cách tốt bụng này mà bọn họ liên tục bị kẻ xấu lừa gạt, cuối cùng cả gia đình chỉ có thể chen chúc trong một căn nhà chật hẹp như thế này.

"Hiểu Tuệ, cô đừng lo lắng. Cả nhà tôi sẽ chăm sóc Đăng Đăng giúp cô, chờ sau khi hai vợ chồng cô cải tạo xong, nhà chúng tôi sẽ trả lại cho nhà cô một cậu bé cực kì mũm mĩm."

Triệu Tĩnh Văn hứa hẹn như thế trong điện thoại.

Năm đó Hứa Quỳnh Quỳnh mới mười bốn tuổi, cô đang nhúng nửa chiếc bánh bao cứng vào cháo nóng, nghe thấy mẹ cô nói thế cô liền trợn mắt đầy kinh ngạc.

Người nghèo giúp đỡ người nghèo, kết quả cuối cùng chỉ có thể là cả hai cùng chết đói.

Cô cố gắng thuyết phục bố mình “lên án” hành vi của mẹ mình, nhưng lại thấy bố cô, Hứa Giang, thở dài buồn bã: "Đăng Đăng thật là tội nghiệp, tại sao thằng bé lại có cha mẹ tù tội như vậy chứ! Bây giờ chỉ có chúng ta mới có thể bảo vệ thằng bé. Chà, mẹ con nói đúng, chúng ta phải nuôi dạy thằng bé thật tốt!”

Hứa Quỳnh Quỳnh: ?

Nói như thế có nghĩa là trong cái gia đình này chỉ có duy nhất mình cô không phải là thánh mẫu chuyên cứu nhân độ thế.

Năm đó Kỷ Hàn Đăng vừa tròn tám tuổi liền chuyển đến nhà cô ở thị trấn Tuyết Viên.

Sở dĩ nhà cô nổi tiếng nhất ở thị trấn này là vì nhà bọn họ là gia đình nghèo nhất và thiệt thòi nhất thị trấn.

Trong khi những hộ dân khác đang cải tạo, xây dựng nhà cửa khang trang thì gia đình Hứa Quỳnh Quỳnh vẫn đang dùng chậu rửa để hứng nước mưa rỉ ra từ mái nhà, ba người bị ép vào một căn nhà nhỏ cũ nát, ăn ngủ chung một khu, chỉ sử dụng duy nhất vài mảnh vải để ngăn cách không gian, phòng tắm chỉ dùng để tắm, ngoài sân thường để sẵn một cái bô, sau khi đi ra ngoài nhà và đi qua một con hẻm dài sẽ thấy ngay một cái nhà vệ sinh chung và một khu rừng nhỏ.

Lần đầu tiên bước vào nhà họ Hứa, Kỷ Hàn Đăng ngoan ngoãn đi theo phía sau Triệu Tĩnh Văn, cậu ấy thận trọng thò đầu ra ngoài, ánh mắt vừa lúc gặp phải ánh mắt của Hứa Quỳnh Quỳnh.​

Hứa Quỳnh Quỳnh nói: “Nếu cậu cho rằng điều kiện của nhà chúng tôi không tốt thì cứ việc cút ra ngoài.”

Không cần đoán cũng biết tiểu tử này buổi tối nhất định sẽ ngủ với cô, giường của cô đã đủ nhỏ, nếu chen thêm người nữa nhất định sẽ bị đè bẹp dí.

Cha mẹ cô cùng lúc nhìn chằm chằm vào cô: "Quỳnh Quỳnh! Tại sao con lại nói chuyện với em như thế? Trông con có ra dáng chị gái chưa kìa!"

Kỷ Hàn Đăng lập tức đi tới trước mặt Hứa Quỳnh Quỳnh, cậu ấy hơi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên, nở nụ cười hồn nhiên và lễ phép với cô: "Em chào chị!"

Là một đứa trẻ đầu đường xó chợ đã quen sống dưới mái nhà của người khác, đây là nụ cười đặc trưng của Kỷ Hàn Đăng mỗi khi gặp gia đình nhận nuôi mình.

Trước đó, mỗi lần được đưa đến một gia đình mới, cậu ấy sẽ lập tức tìm kiếm người có khuôn mặt u ám nhất, tìm mọi cách để lấy lòng người đó, chỉ có giải quyết được nhân vật khó nhất trước thì cuộc sống sau này của cậu ấy mới trở nên dễ dàng hơn.

Mà Hứa Quỳnh Quỳnh đương nhiên là nhân vật khó tính nhất trong nhà họ Hứa.

Đây không phải là lần đầu tiên Hứa Quỳnh Quỳnh gặp Kỷ Hàn Đăng, khi cậu ấy mới sinh ra, Triệu Tĩnh Văn đã từng đưa cô đến nhà họ Kỷ ở tỉnh khác để ăn mừng tiệc đầy tháng của cậu ấy.

Khi đó, Kỷ Huy và Kim Hiểu Tuệ đang bận đếm tiền của khách khứa đến chung vui và bỏ xó chiếc nôi vào góc phòng nên không hề nghe thấy tiếng em bé khóc.

Chỉ có Hứa Quỳnh Quỳnh là người duy nhất chú ý đến tiếng kêu yếu ớt của em bé, cô lập tức đặt bát đũa xuống, chạy lon ton đi về phía phát ra âm thanh, kiễng chân lên ôm nôi nhìn sang thì thấy một đứa bé nhăn nheo, cả người vàng khè gầy gò như con khỉ đang vặn vẹo xoay người trông khá buồn cười.

Cô không nhịn được liền cười khúc khích.

Sau khi nghe được tiếng cười của Hứa Quỳnh Quỳnh, đứa bé dường như cuối cùng cũng bình tĩnh lại, ngừng khóc, hai mắt sáng ngời nhìn cô, đôi mắt đen sáng tràn đầy tò mò.

Khi đó, Hứa Quỳnh Quỳnh còn cau mày than thở trên đời còn có đứa trẻ xấu xí như vậy sao, cô âm thầm lo lắng cho tương lai của đứa bé kỳ lạ này, nhưng nào mà có ngờ tương lai của nhóc con này lại có quan hệ mật thiết với cô.

Lúc này, Hứa Quỳnh Quỳnh mười bốn tuổi lại cau mày, cô đưa mắt nhìn cậu bé đẹp trai trước mặt một lượt từ trên xuống dưới, còn nghi ngờ chẳng lẽ đứa bé xấu xí năm đó đã bị tráo đổi rồi chăng.

Sau khi đến gần, Hứa Quỳnh Quỳnh kinh hãi phát hiện trên đầu của Kỷ Hàn Đăng có rất nhiều sợi tóc bạc dù cậu ấy mới chỉ có tám tuổi. Cô lập tức tưởng tượng ra cảnh tượng kinh hoàng khi một con ma chiếm lấy cơ thể và nhanh chóng lùi lại để giữ khoảng cách với cậu ấy.

Triệu Tĩnh Văn lên tiếng phá vỡ trí tưởng tượng của cô: "Tóc Đăng Đăng bị bạc là do thằng bé bị suy dinh dưỡng và tinh thần căng thẳng quá mức. Đứa trẻ này cũng thật là đáng thương, mới có tí tuổi mà đã phải chịu đựng biết bao nhiêu đau khổ."

Quả thực rất đáng thương.

Nhưng cho dù có đáng thương đến đâu thì Hứa Quỳnh Quỳnh cũng không thể chấp nhận việc một đứa trẻ không liên quan gì đến nhà cô đột nhiên từ trên trời rơi xuống sống trong nhà cô, ăn đồ ăn của cô và ngủ trên giường của cô.

Vì vậy cần phải đuổi cậu ấy đi.

Đêm đó cô lén lút nhét một con chuột chết vào cặp sách của Kỷ Hàn Đăng.

Những đứa trẻ nghèo khó không dám làm loạn, trong hầu hết các tình huống, Hứa Quỳnh Quỳnh vẫn luôn là một cô con gái ngoan và hiểu chuyện, miễn là trong nhà không có người ngoài.

Sau khi phát hiện ra sự tồn tại của con chuột chết, Kỷ Hàn Đăng không hề lộ ra vẻ mặt kinh hãi như Hứa Quỳnh Quỳnh mong đợi mà lặng lẽ kéo dây kéo, bỏ con chuột chết vào trong cặp sách.

Và thời gian con chuột chết nằm trong đó tận ba ngày.

Cũng may thời điểm này không phải là mùa hè, nếu không trong cặp sách của cậu ấy sẽ xuất hiện những lũ giòi dày đặc bò ra từ khe hở trong cặp sách.

Cuối cùng, Hứa Quỳnh Quỳnh không thể chịu đựng được nữa nên cô đành phải giật lấy cặp sách của cậu ấy, lấy con chuột chết vốn đã bốc mùi khó chịu ra rồi ném vào thùng rác ven đường.

"Tại sao lại vứt nó đi?" Kỷ Hàn Đăng có vẻ bối rối.

"Cậu biết đó là gì không?" Hứa Quỳnh Quỳnh kinh ngạc.

“Đó là quà chị tặng em.” Kỷ Hàn Đăng ngây thơ cười nói, hành động cư xử rất lễ độ.

Tiểu tử này không đơn giản chút nào.

Hứa Quỳnh Quỳnh nhận ra rằng mình đã đụng phải một nhân vật không hề tầm thường.

Kiên nhẫn nhẫn nhục, nằm gai nếm mật, lòng muông dạ thú, trong tương lai cậu ấy chắc chắn sẽ là một nhân vật tàn nhẫn.

Để một cậu bé mưu mô như vậy ở nhà mình là quá nguy hiểm.

Ngay khi cô còn đang suy nghĩ xem tiếp theo nên đối phó với cậu ấy như thế nào thì cô chợt tận mắt chứng kiến Kỷ Hàn Đăng bị một nam sinh trong lớp đá xuống mương trên đường đi từ trường về nhà. Các chàng trai xung quanh rất khoái chí cười lớn: “Tên nghèo khổ này lúc đầu còn chống cự, ấy mà sau khi chúng ta bảo mỗi cú đá sẽ đổi lại được một đồng thì cậu ta liền ngoan ngoãn đồng ý.”

Quả là có đầu óc làm ăn, Hứa Quỳnh Quỳnh thầm sửng sốt lần nữa.

Mới có tám tuổi mà đã biết dựa vào sức mình kiếm tiền.

Một cú đá đổi lại được một đồng, vậy thì mười cú đá đổi lại được tận mười đồng rồi.

Nếu chịu khó tiết kiệm thì có thể tích góp được cả trăm đồng rồi.

Sở dĩ còn phải khỏa thân là do Kỷ Hàn Đăng tự mình yêu cầu, bởi vì mương nước sẽ làm bẩn quần áo của cậu ấy, không bằng cứ ngoan ngoãn chờ bọn họ giải khuây xong xuôi, sau đó cậu ấy liền nhanh chóng chạy về nhà chịu khó tắm rửa sạch sẽ là được rồi.

Bị người ta bắt nạt mà cũng có thể đổi lại được tiền.

Hứa Quỳnh Quỳnh thầm cảm thán sự thông minh và trí tuệ của cậu ấy, cô chợt dừng lại và nhìn Kỷ Hàn Đăng đang nằm co ro trong con mương hôi hám.

Cậu ấy gầy như một bộ xương, mỗi tấc da thịt đều dính đầy thứ chất lỏng màu đen toát ra mùi hôi thối nồng nặc, những người trên bờ ai nấy đều cau mày và bịt mũi một cách ghê tởm, nhưng dường như cậu ấy vẫn cố tình không ngửi thấy gì và tiếp tục bò lên bờ lần nữa mà không hề kêu ca một lời, cậu ấy đứng thẳng trên bờ, chờ đợi các bạn cùng lớp xô mình xuống mương lần nữa

Không biết hành động này đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, cuối cùng các cậu bé cũng chơi chán và xách cặp lên định đi về nhà. Lúc này cả người Kỷ Hàn Đăng dính đầy bùn, cậu ấy mở rộng lòng bàn tay hướng về phía bọn họ rồi nói: "Đưa tiền cho tôi."

Tên mập mạp đứng ở hàng đầu cười khoái chí đến mức không đứng thẳng nổi: “Mày thật sự tin rằng bọn tao sẽ cho mày tiền sao?”

Hứa Quỳnh Quỳnh lập tức tiến lên đá cho cậu ta một cái.

Tên mập mạp không kịp chuẩn bị nên liền bị văng ra xa một đoạn rồi ngã xuống đất, lúc này mới thật sự đúng là đứng không nổi.

Kỷ Hàn Đăng giật mình quay đầu nhìn Hứa Quỳnh Quỳnh, trên khuôn mặt bẩn thỉu không nhìn rõ cậu ấy đang có biểu cảm gì.

Hứa Quỳnh Quỳnh nhấc chân giẫm lên lưng tên mập, xé toạc cặp sách của cậu ta, vứt hết sách vở đồ dùng học tập của cậu ta xuống đất, móc chín đồng từ trong túi cậu ta ra rồi nói: “Vừa rồi cậu đá Kỷ Hàn Đăng chín lần, tôi cũng mới đá cậu một lần, xem như là còn chín đồng, như vậy đã sòng phẳng rồi chứ?”

Cho dù những học sinh tiểu học có kiêu ngạo đến đâu thì khi đối mặt với những học sinh trung học lớn hơn bọn họ cũng phải e ngại vài phần. Huống chi, sức lực của học sinh cấp hai này còn mạnh hơn bọn họ. Tên mập ngoan ngoãn nằm trên mặt đất, nước mắt rơi lã chã như thể vô cùng oan ức nhưng cũng không dám hé răng nói một lời.

Hứa Quỳnh Quỳnh nhìn những nam sinh khác đang sợ hãi, bình tĩnh nói: “Người đội mũ đen đá năm lần, người mặc áo xanh đá ba lần, thằng nhóc cắt tóc húi cua kia đá một lần,... lập tức ngoan ngoãn xếp hàng và giao tiền ra mau.”

Trên thế giới này Kỷ Hàn Đăng không bao giờ tin vào ông trời.

Nếu không tại sao ông ấy lại cứ trơ mắt nhìn người tốt muôn đời thì vẫn nghèo khổ, còn kẻ xấu thì hàng đời vẫn có thể sung sướng hưởng lạc?

Kỷ Hàn Đăng không thích Hứa Quỳnh Quỳnh chút nào cả.

Cậu ấy cố tình làm lơ những lời khiêu khích của cô, mỉm cười với cô hết lần này đến lần khác, ngọt ngào gọi cô một tiếng “chị gái” chỉ để có thể ở lại nhà họ Hứa thật lâu mà thôi.

Cậu ấy đã quen với việc luôn cố gắng làm hài lòng người khác, dùng nụ cười để bao bọc lấy trái tim mệt mỏi và tê liệt của mình.

Tuy nhiên kiểu lấy lòng này không có nghĩa là thích.

Cậu ấy không thích ai cả.

Cho dù đó là vợ chồng thánh mẫu Triệu Tĩnh Văn cũng không ngoại lệ, Kỷ Hàn Đăng lúc nào cũng cảm thấy lo lắng lỡ như một ngày nào đó bọn họ sẽ chán nản và bỏ rơi cậu ấy. Ngay cả người thân ruột thịt cũng nhẫn tâm bỏ rơi cậu ấy như vứt bỏ một đôi giày cũ thì huống chi là một người ngoài không cùng quan hệ huyết thống. Cho dù bọn họ là người có tấm lòng nhân hậu đến đâu thì khi trong nhà chỉ còn nửa miếng bánh bao, bọn họ cũng sẽ đưa cho con gái ruột của mình trước, đấy mới là bản chất của con người.

Cậu ấy chưa bao giờ dám trông cậy vào nhà họ Hứa sẽ nuôi dưỡng cậu ấy càng lâu càng tốt.

Nhưng khi thấy Hứa Quỳnh Quỳnh không ngại bùn đất khắp người liền nắm lấy tay cậu ấy, kiên định dẫn cậu ấy bước qua đám đông, Kỷ Hàn Đăng đột nhiên cảm thấy người chị gái có tính tình nóng nảy này có lẽ còn đáng tin cậy hơn cả ông trời.

Ngày hôm đó, Kỷ Hàn Đăng kiếm được gần hai mươi đồng.

Hứa Quỳnh Quỳnh liền “trấn lột” năm đồng để đi mua que cay.

“Coi như là tiền phí bảo vệ.” Cô thản nhiên nói.

"Ừ." Kỷ Hàn Đăng cũng không có phản đối.

“Có một số chuyện chỉ có thể lấy bạo trị bạo mới giúp giải quyết được vấn đề.”

Hứa Quỳnh Quỳnh ngậm que cay trong miệng và trong ngực còn đang ôm quần áo của Kỷ Hàn Đăng.

“Ừ.” Kỷ Hàn Đăng ngồi xổm ở cạnh một cái ao, cẩn thận rửa sạch bùn đất trên người.

Cậu ấy phải tắm rửa sạch sẽ trước rồi mới được về nhà, nếu không dì Triệu và chú Hứa sẽ lo lắng.

Bị nước lạnh tạt vào người có chút lạnh, Kỷ Hàn Đăng đang quay lưng về phía Hứa Quỳnh Quỳnh không ngừng run rẩy.

Sau khi Kỷ Hàn Đăng tắm rửa sạch sẽ, Hứa Quỳnh Quỳnh theo thói quen liền đi tới giúp cậu ấy mặc quần áo.

"Tự em có thể làm được." Kỷ Hàn Đăng cúi đầu, bối rối nhìn đi chỗ khác.

Nghĩ đến bộ dáng mình khỏa thân xấu hổ bị Hứa Quỳnh Quỳnh nhìn thấy, cậu ấy bỗng nắm chặt hai tay, hai lỗ tai cũng dần trở nên đỏ ửng.

Một đứa trẻ mới chỉ có tám tuổi thế mà đã có cảm giác xấu hổ.

Hứa Quỳnh Quỳnh ném quần áo trong tay lên đầu cậu ấy, cười nhạo nói: "Xấu hổ gì chứ? Chẳng phải tối nào chúng ta cũng ngủ chung với nhau sao?"

Đêm nào đứa nhỏ này cũng đều cố gắng thu mình lại sát mép, đến nỗi một mảnh quần áo của cậu ấy cũng không thể chạm vào cô nên cũng không chiếm nhiều diện tích của cô.

Gương mặt của Kỷ Hàn Đăng càng lúc càng đỏ hơn.

“Lần sau bị đánh nhớ đánh trả.” Hứa Quỳnh Quỳnh sửa lại cổ áo cho cậu ấy.

Kỷ Hàn Đăng nhẹ nhàng gật đầu: "Dạ."

Trên đường về nhà, Hứa Quỳnh Quỳnh lấy ra một que cay đưa tới miệng Kỷ Hàn Đăng.

“Đây là phần thưởng cho cậu.” Cô nói.

Kỷ Hàn Đăng ngoan ngoãn mở miệng ăn que cay cô đút cho.

Đây là lần đầu tiên trong đời cậu ấy ăn que cay này.

Có một chút cay và cũng có một chút ngọt ngào.

Cậu ấy nhai kỹ từng chút một rồi chậm rãi nuốt xuống.

Cậu ấy bị đá gần hai mươi cái nên trên lưng cậu ấy lúc này đang có đầy những vết bầm tím, thậm chí xương cốt cũng cảm thấy vô cùng đau nhức, nhưng hình như que cay của cô đã giúp cậu ấy cảm thấy bớt đau hơn phần nào.

Kỷ Hàn Đăng không biết rằng đây cũng là lần đầu tiên Hứa Quỳnh Quỳnh ăn que cay này.

Cô vẫn luôn muốn ăn thử món đồ ăn vặt này từ thời tiểu học, trong giờ ra chơi mỗi khi thấy các bạn cùng lớp đang thích thú tận hưởng món ăn này, cô đều sẽ cúi đầu giả vờ như đang đọc sách và chỉ dám lặng lẽ ngửi mùi hương hấp dẫn của nó.

Đây là món ăn vặt rẻ nhất trong cửa hàng tạp hóa nên rất được nhiều học sinh ưa chuộng, nhưng cô thậm chí còn không có đủ tiền để mua món ăn vặt rẻ nhất.

Phương châm của nhà họ Hứa là không được lãng phí một xu vào những việc vô ích.

Que cay này cũng bao gồm trong số đó.

Trong khi những đứa trẻ khác đang hào hứng khi được bố mẹ dẫn đến công viên giải trí, vườn thú hay các cửa hàng gà rán thì Hứa Quỳnh Quỳnh và Kỷ Hàn Đăng lại đang chia sẻ với nhau một túi que cay vô cùng nghiêm túc.

Khi bọn họ vừa bước đến cửa nhà thì tình cờ chỉ còn sót lại một que cuối cùng.

“Chị ăn đi.” Kỷ Hàn Đăng hiểu chuyện lên tiếng trước.

Hứa Quỳnh Quỳnh cắn đứt que cay thành một nửa và nhét nửa còn lại vào miệng Kỷ Hàn Đăng.

"Ngàn vạn lần đừng để bố mẹ tôi biết tôi vừa tiêu tiền để mua que cay."

Cô cẩn thận lau miệng mình trước, sau đó liền quay sang tỉ mỉ lau miệng giúp Kỷ Hàn Đăng.

“Ừm.” Kỷ Hàn Đăng mỉm cười: “Đây là bí mật chỉ thuộc về hai chúng ta, đến chết em cũng không nói cho ai biết đâu.”

"Không cần phải vậy đâu." Hứa Quỳnh Quỳnh nói.

Kỷ Hàn Đăng vẫn còn đang mỉm cười nhìn cô.

Cười tươi đến mức lộ cả răng.

Không còn là nụ cười giả tạo nịnh nọt như lúc trước nữa.

Chỉ đơn giản là đang cảm thấy hạnh phúc mà thôi.

Không có công viên giải trí, không có sở thú, không có cửa hàng gà rán.

Nhưng đối với cậu ấy mà nói, ngày hôm nay là một ngày vô cùng đẹp đẽ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play