Tôi Không Phải Nữ Phụ Bia Đỡ Đạn

CHƯƠNG 4


8 tháng


8.

Nguyên đán.

Trong mơ vẫn còn một vài chuyện cần kiểm chứng, ví dụ như, đêm hội nguyên đán, Tống Tiểu Đoàn sẽ nhảy đẹp đến nỗi khiến mọi người kinh ngạc.

“...”

Hiện giờ sau khi nhảy xong, Tống Tiểu Đoàn đã giật mình từ tay MC, lớn tiếng: “Lâm Ninh, tôi muốn khiêu chiến với cô.”

Nói thật đó, cô ta không cảm thấy ngượng mặt sao?!

Hơn nữa ai thích thì nhảy, tôi cứ không nhảy thì cô ta làm gì được tôi chứ?

Lại còn khiêu chiến? Đúng là não có lỗ hổng.

Tôi xách túi cùng với An Minh Tinh và Khương Tử Khinh, sau đó rời đi ngay trước mắt tất cả mọi người.

“Lâm Ninh… Có phải cô không dám không?” Chỉ còn lại Tống Tiểu Đoàn bực bội hét lớn.

An Minh Tinh học theo giọng điệu của Tống Tiểu Đoàn, nói: “Lâm Ninh, tôi muốn khiêu chiến với cô.”

Nói xong cô ấy liền haha cười lớn.

“Aiyo, cười chớt tôi rồi, cô ta tưởng cô ta là công chúa Mary Sue gì chứ? Nói như vậy trên sân khấu, tôi thật sự bội phục cô ta.”

Về ký túc xá, tôi và mọi người đang nói chuyện vui vẻ, nhưng Tống Tiểu Đoàn vừa tới thì trong phòng đã lặng ngắt như tờ.

Tống Tiểu Đoàn vừa về thì đã nói hươu nói vượn: “Lâm Ninh, cô t.rộm quần áo cao cấp của tôi.”

Tôi nhướn nhướn mày, không chút hoang mang mà hờ hững nói: “Chứng cứ.”

Tống Tiểu Đoàn chạy đến trước tủ quần áo của tôi, mở ra, lấy ra bộ quần áo mà trước kia Trần Phương t.rộm.

Tôi có chút cạn lời, cái thủ đoạn vụng về như vậy mà cô ta cũng nghĩ ra?

“... Tống Tiểu Đoàn.”

Tống Tiểu Đoàn đắc ý nói: “Không - có - cách - giải - thích - rồi - nhỉ?”

Tôi hỏi ngược lại: “Bộ đồ này cô mua sao?”

Tống Tiểu Đoàn cao ngạo mà nhìn về phía trước, nhếch môi: “Đương nhiên rồi.”

Tôi với Khương Tử Khinh bật cười.

Dường như Tống Tiểu Đoàn khó chịu khi nhìn thấy vẻ kiêu ngạo của tôi nền liền hét lớn: “Lâm Ninh… Tôi sẽ đi báo cáo với cố vấn học tập!”

“Đi báo cáo đi, đồ dối trá!”

Nói xong, mọi người liền đồng thanh cười ha hả.

9.

Đại khái là cảm thấy trong ký túc xá không còn ai giúp mình, Tống Tiểu Đoàn bèn đổi sang ký túc xá khác với mặt mày xám xịt.

Vốn dĩ chuyện này đã đến hồi kết rồi. Nhưng mà không ngờ rằng, chuyện gì nên đến rồi cũng sẽ đến.

Mẹ ki.ếp Cố Chi Hành giống y như trong mơ mà hẹn hò với Tống Tiểu Đoàn rồi.

Không phải nói, cái thủ đoạn này của Tống Tiểu Đoàn đúng là…

Chậc chậc, khá là trâu bò đấy.

Trần Tử Dương là anh em của Cố Chi Hành, ăn cả bạn gái của anh em… không có đạo đức ha.

Đừng hỏi vì sao tôi biết Cố Chi Hành và Tống Tiểu Đoàn yêu nhau, vì cái tên Trần đầu sừng đang ở cạnh tôi đó.

“Chị Ninh, em cứ tưởng rằng Tống Tiểu Đoàn là một cô gái tốt, vậy mà sao cô ta có thể như thế chứ?” Trần Tử Dương cay đắng rơi nước mắt mà kể ra nỗi đau của mình.

Tôi nỗ lực giữ vững vẻ mặt: “Cậu đã bao giờ nghĩ, cô ta tiếp cận cậu chính là vì Cố Chi Hành?”

Trần Tử Dương như bị sét đánh, càng khóc dữ dội hơn. Mà tôi chỉ muốn cười, muốn cho cậu ta sáng mắt sáng não ra.

Sau đó tôi nhìn nhìn điện thoại mình, nói với Trần Tử Dương: “Cậu đợi lát nữa hẵng khóc, tôi nghe điện thoại đã.”

“...”

Lần này giọng nói của Cố Chi Hành vô cùng nặng nề: “Lâm Ninh… Lần này tôi hẹn hò với một người…”

“Ồ, Tống Tiểu Đoàn.”

“Sao cậu lại biết?”

“Trần Tử Dương đang khóc đây này.”

Trâu bò đến nỗi cướp bạn gái của anh em, chỉ vì Tống Tiểu Đoàn mà không quan tâm đến tình cảm anh em, Cố Chi Hành đúng là được đó.

Cố Chi Hành kể ra tình yêu của mình dành cho Tống Tiểu Đoàn: “Tôi phát hiện dường như mình đã thật sự thích cô ấy, không biết là bắt đầu từ bao giờ, dường như là vào giây phút cô ấy nhảy trên sân khấu.”

Lúc đó Tống Tiểu Đoàn mới hẹn hò Trần Tử Dương được mấy ngày nhỉ?

Trần Tử Dương ở một bên cuối cùng cũng không nhịn nổi rồi, cậu ta hét lớn về phía của tôi: “Ông đây thật sự là nhìn nhầm hai người rồi. Cố Chi Hành…”

Nghe tiếng tiếng của Trần Tử Dương, Cố Chi Hành mới lặng lẽ tắt điện thoại.

Trần Tử Dương căm phẫn đến ngứa răng.

Tôi lạnh nhạt mà liếc cậu ta: “Cậu tìm tôi còn việc gì sao?”

Trần Tử Dương lại lộ ra nụ cười ngờ nghệch, vẻ hung dữ hoàn toàn biến mất: “Hihi, đó không phải là vì muốn chị Ninh giả làm bạn gái của em sao?”

“Cậu muốn ăn r.ắm hả?”

“Chị Ninh, em muốn trông thấy dáng vẻ tức giận của Cố Chi Hành, để cho anh ta không thoải mái.”

Tôi không chút lưu tình mà tặng cậu ta một chữ: “... Cút.”

Tuy rằng quá trình khác rất nhiều, nhưng giấc mơ đúng là ứng nghiệm.

Chẳng lẽ tất cả mọi việc sẽ phát triển theo tình tiết sao?

Trần Tử Dương vẫn còn ở đó mà ngao ngán thở dài, tôi chỉ có thể cho cậu ta thêm một kích nặng hơn.

“Yên tâm, trong lòng Tống Tiểu Đoàn vẫn còn có cậu đó.”

“Ý gì vậy.” Hiển nhiên Trần Tử Dương không hiểu.

“Bởi vì trong lòng Tống Tiểu Đoàn, cậu là là *liếm cẩu số 1, nói không chừng sau này cô ta còn đem cậu ra làm lốp dự phòng đấy.”

(Liếm cẩu "舔狗" : Biết rõ đối phương không thích mình nhưng vẫn không có liêm sỉ mà theo đuổi, đeo bám.)

“... Chị Ninh, chị đừng có chế giễu em nữa.”

Cố Ninh Châu chạy đến bên cạnh tôi, giọng nói dịu dàng: “Ninh Ninh, em đang làm gì thế?”

Tôi chỉ vào Trần Tử Dương: “Đang nhìn đứa bị anh em tốt và bạn gái cắm sừng.”

Cố Ninh Châu nhìn cậu ta một cái, mắt lộ ra vẻ đồng cảm, “Hóa ra chính là cậu à…”

Tốt lắm, Trần Tử Dương hoàn toàn sụp đổ rồi.

Mắt thấy cậu ta lại khóc nữa, tôi liền cắt ngang: “Giới thiệu cho cậu, đây là Cố Ninh Châu.”

“Chị Ninh, hai người… Thảo nào chị không đồng ý với em.” Trần Tử Dương nở một nụ cười ám muội.

Cố Ninh Châu lộ vẻ đắc ý: “Rất nhanh thôi Ninh Ninh sẽ là bạn gái của tôi.”

Nhìn Cố Ninh Châu trước mặt, tôi thật sự không nhớ ra nổi bộ dạng lạnh lùng hồi cấp ba của cậu ấy.

Cố Ninh Châu ngắm nghía bàn tay tôi, động tác mập mờ.

Tôi không quan tâm, dù sao cũng quen rồi.

Hiện tại chỉ còn cái miệng tôi là chưa thừa nhận về Cố Ninh Châu thôi, chứ điều gì có thể hiểu thì đều hiểu hết rồi.

Biểu cảm của Trần Tử Dương một lời khó nói hết, đại khái là cảm thấy bản thân có hơi dư thừa.

Tôi trừng Cố Ninh Châu một cái, xoay người nói với Trần Tử Dương: “Cậu muốn báo t.hù không?”

Trần Tử Dương hậm hực nói: “Em có thù gì chứ? Em còn phải cảm ơn anh ta đã giúp em kiểm định Cố Tiểu Đoàn.”

“Ồ, vậy cậu đi đi.”

“... Chị Ninh ~”



Về tới ký túc xá.

Tống Tiểu Đoàn kiêu căng đi đến trước ký túc xá của chúng tôi, lớn tiếng: “Lâm Ninh, tôi không quan tâm quan hệ của cô và Cố Chi Hành tốt như thế nào, hiện tại tôi là bạn gái của anh ấy rồi, hơn nữa chỉ có thân phận của tôi mới xứng với anh ấy.”

Thì ra Cố Chi Hành vẫn chưa nói với cô ta về thân phận của tôi nhỉ.

Hện giờ Tống Tiểu Đoàn quá phách lối, hấp dẫn vố số người đến vây xem.

Trong đó có cả Chúc Noãn Noãn.

Mấy bạn học cũng biết Tống Tiểu Đoàn cướp bạn trai của Chúc Noãn Noãn nên đều an ủi cô ấy: “Noãn Noãn, đừng đau lòng, sớm muộn gì cô ta cũng bị đá thôi.”



Hiện giờ đến cả người bạn duy nhất mà Tống Tiểu Đoàn cũng không còn nữa rồi nhỉ ~

Giọng của Tống Tiểu Đoàn cực nhỏ, nhưng tôi đứng rất gần cô ta nên nghe được rõ ràng: “Tôi mới là người thắng cuộc cuối cùng, tôi dựa vào năng lực… để thắng được trái tim anh ấy.”

Quả nhiên cách nghĩ của cái loại người này không thể dùng lỗi suy nghĩ của người bình thường để hiểu được.

“Tống Tiểu Đoàn, giấy không gói được lửa.” Nói xong, tôi đóng cửa ký túc xá lại.

10.

Điều khiến tôi không ngờ là, mắt của Tống Tiểu Đoàn với mẹ cô ta dày hơn cả bức tường xi măng.

Ngày ba mẹ tôi trở về, Trần Phương xách Tống Tiểu Đoàn đến trước cửa… Nói muốn ba mẹ tôi nhận Tống Tiểu Đoàn làm con nuôi.

Rốt cuộc là não bị làm sao mới nghĩ ra cái ý nghĩ “thiên tài” đó nhỉ.

Tôi đứng trên lầu xem kịch, Trần Phương đau khổ rơi lệ, kể khổ với mẹ tôi: “Phu nhân, cầu xin bà, có thể nhận Tiểu Đoàn làm con gái nuôi không… Tiểu Đoàn học đại học, tôi không tạo điều kiện được.”

Trần Phương càng nói càng thấy thú vị: “Phu nhân, sau này Tiểu Đoàn cũng sẽ hiếu kính với bà… Kết nghĩa với nhau, sau này Tiểu Đoàn và cô chủ sẽ bầu bạn, như vậy cô chủ học đại học sẽ không cô đơn nữa.”

Hự…

Chúc ta có thể nói, người ở đại học phải cô đơn trơ trọi chính là Tống Tiểu Đoàn được không.

Lúc này tôi có phải đến nói mấy câu không nhỉ?

Giọng nói của tôi vang vọng khắp biệt thự: “Dì Trần, nghĩ hay đấy.”

Nhìn thấy tôi, hiển nhiên là Tống Tiểu Đoàn hoang mang rồi.

Cô ta nhanh chóng nấp phía sau lưng mẹ tôi, trực tiếp nhận thân thích luôn: “Mẹ nuôi. Đây là bạn của chị sao? Vẫn nên khuyên chị không nên giao du với loại người này, trước kia cô ta còn mang người đến bắt nạt con.”

Mẹ tôi rút tay ra.

Chắc bị mùi nước hoa nồng nặc của Tống Tiểu Đoàn xông vào mũi, cho nên bà ấy bịt mũi lại: “Đây là con gái tôi.”

Tôi đi đến nắm lấy tay mẹ tôi.

“Tôi tự giới thiệu một chút, tôi là Lâm Ninh, họ Lâm.” Tôi đặc biệt nhấn mạnh họ của mình là gì.

Chắc hẳn cô ta cũng đã biết tôi là ai, thế nên liền ngớ ra rồi.

“CHẳng trách…” Tống Tiểu Đoàn lẩm bẩm, sau đó mắt đỏ bừng lên, mang theo vẻ căm phẫn mà nhìn tôi, lại còn chất vấn tôi: “Thế nên cái gì cô cũng biết… Thế nên cô… Cứ như thế mà xem trò cười của tôi, giẫm đạp lên tôn nghiêm của tôi sao?”

Sao mạch não của Tống Tiểu Đoàn có thể cứ vi diệu như thế nhỉ? Tự ham hư vinh mà còn trách lên đầu tôi?

“Dì Trần, tôi đã nói là không muốn nhìn thấy dì nữa. Nếu không, tôi không đảm bảo rằng là mình có truy cứu hay không…”

Cuối cùng Trần Phương cũng biết sợ rồi.

Còn Tống Tiểu Đoàn giống như không chịu nổi đả kích, cho nên liền khóc lóc chạy ra ngoài.

Nhìn thấy Tống Tiểu Đoàn như vậy, trong lòng tôi sinh ra cảm giác sảng khoái kỳ lạ.

Trần Phương còn có mưu đồ b.ắt c.óc đạo đức tôi: “Tiểu thư, Tiểu Đoàn nhà tôi còn nhỏ, con bé rất ngoan, không có ý làm sai gì cả, tiểu thư có thể tha thứ cho nó không.”

Tôi bật cười. Chỉ cần tôi không có đạo đức, vậy thì người khác sẽ không thể b.ắt c.óc đạo đức của tôi.

“Tôi - không - tha - thứ-]

Tống Tiểu Đoàn dừng bước rồi hét lớn: “Đủ rồi, cô dựa vào cái gì… dựa vào cái gì mà xem trò cười của tôi. Cô là cái thứ gì chứ, chỉ có gia cảnh nhà cô tốt hơn một chút mà thôi. Nếu như tôi nỗ lực, tôi có thể tốt hơn cô nhiều.”

Tôi xua xua tay: “Ồ, vậy thì cô nỗ lực đi.”

“Tôi sẽ còn chói mắt hơn cô, càng khiến người khác yêu thích. Lâm NInh, cô sinh ra tại hào môn thì sao chứ? Tôi cũng sắp vào được hào môn rồi, Cố Chi Hành đã từng nói là sẽ lấy tôi đó.”

“Sao cô có thể ngây thơ như vậy? Cho dù anh ta và tôi hủy hôn, thì vẫn còn rất nhiều thiên kim sẽ liên hôn với anh ta. Cố Chi Hành chính là một tên cặn bã, lời ngon tiếng ngọt của anh ta cô cũng tin sao?”

Bất kể thế nào thì đả kích cô ta cũng đúng rồi, nhìn cô ta vì tôi mà hoài nghi, tôi càng cười vui vẻ hơn.

Mẹ tôi hiển nhiên đã mất kiên nhẫn với cặp mẹ con kia, thế là bắt đầu đuổi hai người họ.

“Trần Phương, đưa con gái của bà ra khỏi đây đi.”

Dường như Trần Phương vẫn còn muốn vãn hồi một chút, “Phu nhân, để Tiểu Đoàn nhà chúng tôi ở lại đây đi, xin bà đó, phu nhân.”

“Trần Phương… Chẳng lẽ muốn tôi báo cảnh sát thì bà mới vừa lòng?” Tôi đưa ra thông báo cuối cùng.

Thấy tôi dầu muối đều không chịu, cuối cùng Trần Phương cũng bỏ cuộc rồi.

11.

Lần tiếp theo gặp lại Tống Tiểu Đoàn là khi cô ta đang xách hành lý định rời đi.

Tôi nhếch môi cười chế nhạo: “Tống đại tiểu thư, cô bị cho thôi học rồi à?”

Chuyện Tống Tiểu Đoàn nghỉ học không hề có liên quan gì đến tôi.

Chuyện Cố Chi Hành mập mờ với người con gái khác bị Tống Tiểu Đoàn biết được rồi. Vì để đối phó nữ sinh đó, Tống Tiểu Đoàn đã giở thói bạo l.ực học đường ra.

Đại khái là Tống Tiểu Đoàn thật sự có chút hào quang, cho nên nữ sinh kia bị bắt nạt rất thảm thương. Thậm chí, cô ta còn đánh nữ sinh đó bị thương nặng.

Cuối cùng bạn cùng phòng của nữ sinh đó không nhìn được nữa, thế là làm lớn chuyện.

Là một kẻ đầu têu bắt nạt, Tống Tiểu Đoàn bị đuổi học rồi.

Để tôi nó thì chuyện đó có gì mà kích động chứ, mấy việc Cố Chi Hành làm ra đâu có lạ gì.

Cặn bã mà, ngoại tình chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Tống Tiểu Đoàn nên biết từ sớm rồi.

“Lâm Ninh, tất cả các người đều như vậy.” Cuối cùng cũng không khống chế được, Tống Tiểu Đoàn suy sụp mà òa khóc, sau đó ngẩn ngơ mà lẩm bẩm: “Rõ ràng trong giấc mơ, tôi mới là người thắng cuộc, tôi mà là nữ chính mà…”

Trùng hợp không, vậy mà Tống Tiểu Đoàn cũng mơ thấy giấc mộng đó.

Trong mơ là một câu chuyện hoàn chỉnh, mà tất cả mọi người đều là một nhân vật trong đó.

Nếu tôi không nằm mơ, liệu câu chuyện sẽ cứ như thế mà phát triển sao?

Chắc là cũng sẽ không đâu.

Vận mệnh nằm chắc trong tay chúng ta, có thể giấc mộng đó có ràng buộc với chúng ta, cho nên quanh đi quẩn lại Cố Chi Hành vẫn yêu Tống Tiểu Đoàn.

Nhưng sự ràng buộc này không hề mạnh, cho nên người phản cảm Cố Chi Hành là tôi không hề thật sự yêu anh ta.

Tống Tiểu Đoàn quá tin vào giấc mơ, cho rằng đó là tương lai.

Không hề biến rằng, tương lai chưa từng là một điều bất biến.

Cô ta vẫn còn chưa chịu tỉnh ngộ, cực kỳ không cam lòng: “Dựa vào gì, cô sinh ra đã ở đỉnh cao của đời người, còn tôi thì ở vũng bùn, bị người ta giẫm đạp.”

Cô ta đã bị người ta giẫm đạp sao? Đâu có chứ?

Cô ta đã thi vào một trường đại học tốt, sự phát triển trong tương lai đâu có tệ?

Chỉ là cô ta không thấy mình đã đạt được những gì, cô ta chỉ biết ghen ghét những người sống tốt hơn cô ta mà thôi.

……

Là một bạn trai cũ bị cắm sừng, Trần Tử Dương đương nhiên không bỏ qua cơ hội cười trên nỗi đau của người khác. “Tống Tiểu Đoàn, cô bị đuổi học rồi, Cố Chi Hành có giúp cô không?”

Đương nhiên Cố Chi Hành sẽ không giúp rồi, anh ta có thể tuyệt tình hơn bất cứ ai.

Giọt nước mắt của Tống Tiểu Đoàn vẫn đọng lại trong mắt, dường như cô ta không thể nào kiên cường nổi nữa: “Tử Dương, đến cả anh cũng nói vậy với em?”

Trần Tử Dương nhún nhún vai, “Tôi nói gì nào? Chị Ninh, sao chị có thời gian nói chuyện với loại người này chứ.”

Tống Tiểu Đoàn cắn môi, không cam tâm: “Tử Dương…”

Trần Tử Dương trừng mắt nhìn cô ta một cái rồi rời đi.



Sau này cũng rất ít khi tôi gặp Cố Chi Hành. Sau khi tốt nghiệp, Cố Chi Hành thừa kế công ty nhà anh ta, sau đó liên hôn với một cô gái.

Sau khi kết hôn, anh ta vẫn không thể thay đổi được bản tính trăng hoa của mình, đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt.

Người con gái liên hôn cùng anh ta cũng là người nóng tính, cho nên đương nhiên không nhịn anh ta.

Hai người họ cãi nhau đến gà bay chó sủa, trở thành trò cười ở trong giới.

Tống Tiểu Đoàn thì lại càng thảm, cô ta có t.iền án đánh người, học lực lại không cao, không tìm được công việc nào tốt, chỉ có thể đến nhà máy làm công, mỗi tháng được bốn, năm ngàn mà ăn mòn thời gian mà làm mòn chính bản thân.

Nếu thời đại học cô ta học hành đến nơi đến chốn, có lẽ sẽ có một cái kết đẹp hơn.

12.

Sau khi tốt nghiệp, Cố Ninh Châu đã cầu hôn tôi.

Trên hôn lễ của tôi, Cố Ninh Châu cầm nhẫn và quỳ một chân xuống. “Ninh Ninh, em xem, anh đã sớm nói chúng ta sẽ bên nhau cả đời.”

Tôi nghiêm túc mà nhìn chằm chằm anh ấy: “Anh thật sự có kiếp trước sao?”

Cố Ninh Châu dịu dàng nhìn tôi, “Có chứ, đời trước có một điều nuối tiếc là không thể cưới được em. Nhưng mày mà ông trời đã cho anh cơ hội được làm lại.”

“Cố Ninh Châu.”

“Hửm?”

“Vậy đời này chúng ta hãy ở bên nhau thật tốt nhé?”

“Được.” Kiếp này chúng ta sẽ ở bên nhau.

Hết)


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play