Tôi Không Phải Nữ Phụ Bia Đỡ Đạn

CHƯƠNG 3


8 tháng


6.

Tôi cứ nghĩ sau lần nói chuyện này, Cố Chi Hành sẽ rời khỏi thế giới của tôi.

Không ngờ rằng ngay buổi tối, bạn cùng phòng Chúc Noãn Noãn ôm khuôn mặt khóc nức nở, chạy vào ký túc xá, kể khổ với Tống Tiểu Đoàn.

Tống Tiểu Đoàn làm bộ làm tịch mà an ủi: “Noãn Noãn, cậu không sao chứ?”

“Bạn trai chia tay với tớ rồi.”

“Không phải hai cậu mới hẹn hò ba ngày sao, sao lại chia tay rồi?”

“... Anh ta nói. Từ ngày hôm nay trở đi, anh ta sẽ giữ thân trong sạch cho vị hôn thê, sau đó thì cho tớ 10 vạn mà đá tớ rồi.”

Tôi nhìn thấy những biểu cảm nhỏ nhặt của Tống Tiểu Đoàn, đó là sung sướng.

“Chuyện này không phải rất tốt sao? Được không 10 vạn đó.” Biểu cảm ngưỡng mộ trong mắt Tống Tiểu Đoàn sắp chảy ra ngoài luôn rồi.

Chúc Noãn Noãn khóc lóc lắc đầu, nức nở mà tiếp tục nói: “Tớ cho rằng tớ sẽ là ngoại lệ của anh ta, anh ta cho tớ 1o vạn, rất là lớn.”

“Nhưng mà… Nếu như tớ gả cho anh ta, vậy sau này sẽ không còn phải lo nghĩ gì nữa. Anh ta là thiếu gia Cố Chi Hành của nhà họ Cố, hơn nữa anh ta rất đẹp trai đó.”

Rất rõ ràng, Chúc Noãn Noãn tham tiền của anh ta, cũng rất thích khuôn mặt của anh ta.

Duyên phận quả thật là kỳ diệu, hóa ra bạn gái mới của Cố Chi Hành lại là bạn cùng phòng của tôi.

Cũng đúng, nếu không phải ở trong tầng quan hệ này, Tống Tiểu Đoàn làm sao có được phương thức để quen biết với Cố Chi Hành chứ?

Tôi tin rằng, rất nhanh thôi Tống Tiểu Đoàn sẽ tìm cơ hội “vô tình gặp gỡ” Cố Chi Hành.

Đừng hỏi vì sao mà tôi biết…

“Noãn Noãn, cậu đừng đau lòng nữa. Cậu đưa phương thức liên hệ của anh ta cho tớ, tớ khuyên nhủ anh ta, cậu là một cô gái tốt như vậy, sao anh ta có thể nói đá là đá chứ?”

Nhìn xem, lời nói này của Tống Tiểu Đoàn gần như là bảo với Chúc Noãn Noãn “Để đó cho tớ” (Để đó cho tớ làm người tiếp theo) rồi.

“Cậu xinh đẹp như vậy, nhất định tớ sẽ giúp cậu theo đuổi lại Cố Chi Hành.”

Aiyo, ý đồ rõ ràng như vậy, có tên ngốc nào sẽ mắc l.ừa chứ!

Giây tiếp theo, tôi liền bị vả mặt rồi.

Nghe thấy lời của Tống Tiểu Đoàn, đứa NGỐC Chúc Noãn Noãn liền ngừng khóc, mở số điện thoại và wechat ra rồi đưa cho Tống Tiểu Đoàn.

A, đây không phải là tuyên bố cho Tống Tiểu Đoàn đào góc tường nhà mình sao.

Không biết phải phòng lửa, phòng tr.ộm, phòng bạn thân sao?

Cái con nhỏ Tống Tiểu Đoàn này cũng quá…

Ở khía cạnh nào đó, thiết lập nữ chính “trong sạch thoát tục” này cũng không sai nhỉ.

Tôi không nhiều lời, miễn cho tự nhiên lại rước chuyện vào thân.

Khương Tử Khinh lại không hề để tâm, cô ấy tựa vào ghế mà trào phúng Tống Tiểu Đoàn: “Có một số người, tính toán gian xảo lắm rồi đó.”

Tống Tiểu Đoàn lại rặn ra mấy giọt nước mắt, uất ức nói: “Khương Tử Khinh, tại sao cô cứ luôn nhắm vào tôi chứ?”

Nói xong, cô ta còn tỏ vẻ rụt rè sợ hãi mà nhìn chúng tôi.

“Nhìn cô không thuận mắt thôi, Lâm đại tiểu thư, chẳng lẽ cô không biết rằng vị hôn thê của Cố Chi Hành… chính là cô sao?”

Tống Tiểu Đoàn luôn nói rằng mình là công chúa nhỏ của Lâm thị và Tống thị, là bạn thân của cô ta, Chúc Noãn Noãn đương nhiên là tin tưởng.

Hiện giờ cô ta lại không thể tin nổi mà trừng mắt nhìn Tống Tiểu Đoàn.

Tống Tiểu Đoàn vội vàng giải thích: “Noãn Noãn, cô ta đang châm ngòi ly gián đó, cậu đừng tin cô ta, cô ta làm gì biết được chuyện gia đình tớ chứ?”

À, chuyện này…

Tuy rằng tôi không thừa nhận chuyện hôn ước của mình và Cố Chi Hành, nhưng giao ước của hai nhà cũng không phải là bí mật.

Khương Tử Khinh là cô chủ nhà họ Khương, biết được cũng không phải chuyện lạ.

Nhưng mà một công chúa giả như Tống Tiểu Đoàn, mắt sắp giương đến đỉnh đầu rồi, làm gì chú ý đến những thứ này.

Tống Tiểu Đoàn nắm chặt tay Chúc Noãn Noãn, “Noãn Noãn, hãy tin tớ, tớ nhất định giúp cậu theo đuổi lại Cố Chi Hành.”

… Cứ theo đuổi theo đuổi rồi trở thành cái kiểu chân ái của Cố Chi Hành luôn, đúng không.

Nhìn hai chị em cây khế này diễn vai “tỷ muội tình thâm”, nói thật thì, khá là gượng gạo đó.

Nhưng thân là một người xem kịch, người ta đã mời mình xem miễn phí, tôi cũng không nên mắng người phải không.



Không thể không nói hành động của Tống Tiểu Đoàn đúng là nhanh.

Tối qua vừa biết Cố Chi Hành là người có tiền, sáng sớm hôm nay cô ta đã bắt đầu hành động rồi.

Vừa sáng cô ta đã rời giường, cô ta đã tỉ mỉ trang điểm, sau đó đi tìm Cố Chi Hành ở khắp trường.

Tống Tiểu Đoàn tìm hơn nửa trường học, cuối cùng tìm được mục tiêu ở phòng đánh cầu lông.

Tôi và Khương Tử Khinh mang theo tinh thần ăn dưa hóng hớt mà đi theo Tống Tiểu Đoàn, thế là thấy rõ được cô ta lao vào người Cố Chi Hành.

Sau đó, cô ta mang theo một tư thế hoàn mỹ mà ngã xuống đất, rất “không thoải mái” mà nói: “Bạn học, vừa rồi cậu đánh cầu đụng vào người tớ rồi, không nói một lời xin lỗi sao?”

Cố Chi Hành liếc cô ta một cái, sau đó không hề đếm xỉa mà tiếp tục đánh cầu.

Tống Tiểu Đoàn cực kỳ ngượng nghịu mà ngồi ở đó, nhưng vẫn kiên trì mà tiếp tục diễn kịch: “Cậu, sao mà cậu lại như thế chứ…”

Nhìn xem, nước mắt lại rơi rồi kìa.

Cố Chi Hành trừng mắt, “Cô xem ông đây mù à?”

“Bạn học, cậu quá bất lịch sự rồi, tôi là tiểu thư của Lâm thị và Tống thị đó! Bạn học, tớ không đứng dậy được rồi, có thể kéo tôi một chút không?”

Đại khái Cố Chi Hành cũng không ngờ rằng có người không biết kiêng kỵ như vậy, chỉ vì chút lòng hư vinh mà lại gi.ả mạo thân phận của người khác.

Anh ta mím môi, trực tiếp gọi điện thoại cho tôi.

Tiếng chuông rất vang, Cố Chi Hành nghe theo tiếng chuông mà tìm được tôi.

Anh ta ngắt điện thoại, chạy về phía tôi, “Lâm Ninh, cậu đang…”

Tôi đẩy đẩy chiếc kính gọng đen mà mình vừa mua: “Đang xem kịch.”

Cố Chi Hành chỉ về phía Tống Tiểu Đoàn, “Cậu biết đứa thần kinh kia?”

“Rất quen đó.”

Không cam tâm bị phớt lờ, Tống Tiểu Đoàn tự đứng dậy, đỏ mắt mắng tôi: “Tiểu tam…”

Tự mình muốn trèo cao lại còn mắng người…

Mạch suy nghĩ của loại người này, những người bình thường như chúng ta không thể nào hiểu nổi.

Tống Tiểu Đoàn đang muốn phóng khoáng rời đi, tôi liền duỗi chân, cô ta liền ngã xuống rách cả da.

Một người như cô ta khóc to ở sân cầu, nhưng không ai an ủi cô ta cả.

Tôi trực tiếp lướt qua cô ta mà rời đi, Tống Tiểu Đoàn tức đến nỗi hét to tên của tôi: “Lâm Ninh…”

7.

Mơ quả nhiên chỉ có thể là mơ.

Trong mơ, tất cả mọi người đều như mất não, coi Tống Tiểu Đoàn là trung tâm của thế giới.

Nhưng quay về hiện thực, Tống Tiểu Đoàn không hề thuận buồm xuôi gió như vậy, cũng không khiến Cố Chi Hành yêu cô ta như trong mơ.

Trong mắt người khác, Tống Tiểu Đoàn chính là con hề nhảy nhót.

Vốn dĩ sau khi trải qua chuyện này, Tống Tiểu Đoàn sẽ yên ổn lại một chút, vậy mà không ngờ cô ta lại đi giở trò tiếp.

Không theo đuổi được Cố Chi Hành, ngược lại còn thành đôi với đàn em của Cố Chi Hành rồi.

“Tử Dương, Lâm Ninh cứ luôn ức h.iếp em, khiến mọi người trong phòng đều cô lập em, hiện tại em chẳng còn bạn bè nữa.”

Nói sao nhỉ? Ai mà muốn làm bạn với loại người như Tống Tiểu Đoàn chứ.

Mấy ngày trước, nghe xong những việc mà Tống Tiểu Đoàn làm, đến cả Chúc Noãn Noãn cũng nghỉ chơi với cô ta rồi.

Tuy nhiên, đàn ông đang yêu đương hiển nhiên ngó lơ tất cả những khuyết điểm của Tống Tiểu Đoàn.

Trần Tử Dương xoa xoa đầu Tống Tiểu Đoàn, ngữ khí mang theo vẻ cưng chiều: “Sao Lâm Ninh lại có bụng dạ hẹp hòi như thế chứ? Không sao, cô ta ức h.iếp em, anh sẽ giúp em.”

Tôi thình lình nói ra một câu: “Ai bụng dạ hẹp hòi?”

(Bụng dạ hẹp hòi: 小肚鸡肠 = có thể dịch là ruột non gà) mình không biết về món này lắm nên không dịch chuẩn.

Trần Tử Dương chậm chạp quay đầu, sau đó nở ra nụ cười nịnh nọt, tự vỗ vào đầu mình: “Em nói là hầm ruột gà cho chị. Chị Ninh, em nấu cơm ngon lắm đó, lần sau sẽ làm cho chị ăn.”

Tôi ngoài cười nhưng trong lòng không cười: “Cậu nên tự làm bát canh cá, ăn cho bổ não đi.”

… Đồ ngốc, bị lừa mà cũng không biết.

Người như Trần Tử Dương tôi hiểu khá rõ, cậu ta chỉ dám nói mà thôi, chứ còn việc ra tay với tôi thì cho một trăm lá gan cậu ta cũng không dám.

Nhưng mà, cậu ta đúng là không có mắt.

Trần Tử Dương nở một nụ cười ngốc nghếch, chỉ chỉ về phía trước: “Vậy thì chị Ninh, không có chuyện gì thì em đưa Tiểu Đoàn đi trước nhé.”

Cậu ta vừa muốn kéo tay Tống Tiểu Đoàn, Tống Tiểu Đoàn đã dùng sức hất tay cậu ta ra, sau đó đứng tại chỗ mà trừng mắt với tôi.

“Tử Dương, anh cho phép cô ta ức h.iếp bạn gái anh sao? Sao anh có thể như thế chứ?”

Aiyo…

Nhìn cô ta tủi thân kìa.

Trần Tử Dương nhìn tôi rồi lại nhìn cô ta, cả hai bên đều không dám đắc tội, chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí mà nói với Tống Tiểu Đoàn: “ À thì… Chị Ninh đã bắt nạt em sao?”

Tống Tiểu Đoàn hít hít mũi, giọng nói nức nở: “Anh mù sao? Sao anh lại xấu như vậy chứ, để cô ta bắt nạt em.”

Giọng nói cô ta còn mang theo ngữ khí làm nũng.

“...”

Thật cạn lời, sao mà đi đến đâu cũng có bóng dáng Tống Tiểu Đoàn. Hôm nay chỉ đi dạo thôi cũng đã gặp cô ta.

Trần Tử Dương như rút hết can đảm mà hít sâu một hơi, đi đến trước mặt tôi.

Không biết còn tưởng cậu ta muốn đánh tôi.

Quả nhiên giây tiếp theo, câu ta sợ hãi rồi.

“Chị Ninh… À thì sau này chị có thể không dẫn đầu cô lập Tiểu Đoàn không, Tiểu Đoàn là một người rất lương thiện, lòng tự tôn lại rất cao, không chịu nổi chút đả kích. Hơn nữa cô ấy còn nói rất muốn làm bạn với chị…”

Tống Tiểu Đoàn đứng tại chỗ mà giậm chân, lại bắt đầu đau lòng rồi. Thật sự không hiểu nổi, sao một ngày cô ta có thể chảy nước mắt nhiều như thế chứ.

“Ai muốn làm bạn với cô ta, sau này em sẽ tốt hơn cô ta nhiều, sẽ càng được yêu thích hơn.”

Tôi cạn lời mà trừng mắt.

Đang muốn đi, Tống Tiểu Đoàn lại như thần kinh mà chặn tôi lại, chỉ vào tôi mà quát lớn: “Lâm Ninh, tôi muốn thi đấu với cô.”

Hừm… Màn kịch kinh điển của Mary Sue. (mary sue hiểu nôm na là được nhiều người thích)

“Lâm Ninh, chuyên ngành của tôi không bằng cô. Còn so về vũ đạo, tôi là người dẫn đầu trong xã đoàn đó.”

Tống Tiểu Đoàn không biết ngượng là gì đúng không?

Đúng là cạn lời.

“Lâm Ninh, cô có dám không?” Tống Tiểu Đoàn nhìn thẳng vào tôi bằng ánh mắt kiên định.

Bỗng nhiên một ánh sáng chói mắt chiếu lên người cô ta…

Tống Tiểu Đoàn ngẩng đầu nhìn nhìn, hét chói tai: “Bị đ.iên à?…”

Mấy cậu bé cầm đèn pin cười hihihaha rồi tắt đèn đi…


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play