Sáng sớm hôm sau, ta vừa mới thay triều phục xong chuẩn bị thượng triều, liền thấy Hồ Bát Bát vác theo một rổ thức ăn chạy vội chạy vàng về phủ như gặp quỷ, sau đó lập tức kéo ta về trong phòng, nhìn ta rồi nói như trăn trối: “Nếu không muốn bị xem như con khỉ mà triển lãm, thì một tháng này ngươi đừng ra cửa.”

Cho đến khi chạng vạng có một người đến phủ thăm viếng, ta mới hiểu được tin đồn kia đã ầm ĩ đến mức nào.

“Tham kiến Hoàng Quý phi nương nương.”

Khách quý đến phủ hôm này, đúng là Bạch Liên Hoa mấy ngày trước được sắc phong làm Hoàng Quý phi.

Ta còn lờ mờ nhớ rằng, Bạch Liên Hoa này là đích nữ của Bạch gia, rất được người nhà yêu thương, còn thế lực của Bạch gia dạo gần đây cũng dần dần được mở rộng trên triều đình, có thể nói là tiền triều hậu cung đều không có đối thủ.

Bạch Liên Hoa không điềm tĩnh giống như trong bức họa, cũng không đoan trang như hôm yến tiệc sắc phong, nàng ta giờ đây mang ánh mắt sắc bén gần như sắp bắn thủng thân xác thối tha của ta.

Ta dựa theo nghi lễ khách sáo, “Không biết Hoàng Quý phi nương nương giá lâm, không từ xa nghênh đón.”

Theo lý, câu tiếp theo nàng ta hẳn là phải đáp lời: “Không sao, bình thân đi.”

Nhưng không ngờ Bạch Liên Hoa lại đi vòng qua ta và Hồ Bát Bát, trực tiếp đến ghế chủ vị ngồi xuống, lạnh lùng hỏi: “Nghe nói tối qua ngươi đến Trường Sinh Điện à?”

Đúng lúc ta chuẩn bị trả lời, Hồ Bát Bát phía sau liền dùng sức thọc vào hông ta, thấp giọng nói: “Suy nghĩ kỹ trước khi nói.”

Ta hiểu được, Hồ Bát Bát không muốn ta chết oan chết uổng, càng không muốn bản thân mình cũng chết oan chết uổng theo ta.

Vì thế ta châm chước câu chữ, nói: “Hồi bẩm Hoàng Quý phi nương nương, đúng vậy.”

Phía lưng ta, hô hấp Hồ Bát Bát có chút căng thẳng.

Sắc mặt Bạch Liên Hoa hơi trầm xuống, “A? Vậy ngươi đã làm gì bên trong với Hoàng Thượng?”

Nếu nói ta đã xem tấu chương, thì không khác gì tìm đường chết; nếu nói muốn bắt thóp Nhiếp Chính Vương, thì lại càng không có đường sống.

Ước lượng một lúc, ta nói: “Hậu cung không được can dự chính sự, Hoàng Quý phi nương nương vẫn là không nên hỏi tới thì tốt hơn.”

Phía sau ta, ánh mắt Hồ Bát Bát có chút choáng váng đầy sao xẹt.

Sắc mặt Bạch Liên Hoa càng âm trầm, “Đã là thảo luận quốc gia đại sự, vì sao phải thảo luận đến mức lên giường?”

Ta hiểu ra, Bạch Liên Hoa đã nghe được lời đồn thổi quá mức, vội vàng há mồm định giải thích, thì Bạch Liên Hoa đã vỗ án đứng lên, “Bổn cung đã sớm nhận thấy, ngươi đối với Hoàng Thượng có tâm tư gây rối, đầu tiên là thi đình phong quan, tiếp theo chịu trách nhiệm tuyển tú, cuối cùng là bò lên long sàng. Nhưng bổn cung nói cho ngươi biết, với địa vị của ngươi, nếu có ý tưởng không an phận, đừng nói đến quan đồ, mà cả cái mạng cũng sẽ không còn, sau này nên làm thế nào, với tâm tư sắc sảo của Tần đại nhân đây, hẳn là không cần bổn cung nói thêm gì!”

Dứt lời, liền khinh thường đi lướt qua người ta, lúc đến gần cửa chính, Bạch Liên Hoa lạnh lùng ném lại thêm một câu, mới phất tay áo bỏ đi.

“Đừng tưởng rằng bổn cung sẽ cảm động đến rơi nước mắt với ngươi, bất kể là ở tiền triều hay hậu cung, ngươi cũng đều không là gì cả, đừng tiếp tục khiêu chiến sự kiên nhẫn của bổn cung.”

Tình ái, luôn phải vượt qua chông gai mới có thể lâu dài, thuận buồm xuôi gió đều là lừa tiểu hài tử. Ta tự nói với bản thân mình như thế, vì vậy tâm tình liền thoải mái trở lại.

Sau đó, Hồ Bát Bát kinh sợ đến hôn mê. Rồi sau đó nữa, thì Hạ Thần Dịch tới.

Hạ Thần Dịch lo lắng nhìn ta, “Nghe nói Bạch nhi đã tới đây, ngươi… không sao chứ?”

Đây là lần đầu tiên ta nghe Hạ Thần Dịch không gọi ta là “ái khanh”, cũng là lần đầu tiên nghe thấy hắn gọi Bạch Liên Hoa thân mật như vậy.

“Bạch nhi tuy tính tình không tốt, nhưng trái tim lương thiện, nghe được lời đồn ồn ào huyên náo bên ngoài mới sốt ruột mà thôi, sau này chúng ta cứ gặp nhau ở chỗ này của ngươi đi, hoàn cảnh tốt, lại ít người.”

Trong nhất thời, lục phủ ngũ tạng của ta đều mừng vui khắp chốn, vừa định nhếch miệng cười, lại lo lắng hỏi: “Nhưng Hoàng Thượng thường xuyên tới nơi này, thân thể có chịu nổi không?”

Ngoài phòng liền “loảng xoảng” một tiếng, Hồ Bát Bát mới vừa tỉnh dậy, lại ngất đi.

Ta vội đưa Hạ Thần Dịch vào phòng trong, lúc này mới lộ ra sắc mặt nịnh nọt, “Hoàng Thượng là muốn trấn áp Nhiếp Chính Vương sao?”

Hạ Thần Dịch kiên định nói: “Không, trẫm muốn thay máu toàn bộ triều đình.”

Ta sùng bái mà nhìn hắn, “Vậy Hoàng Thượng có kế hoạch thế nào?”

Hạ Thần Dịch ngẫm nghĩ, “Không làm gì cả.”

Ta: “Lấy bất biến ứng vạn biến, cao minh.”

“Nhưng như thế, thì lại vất vả cho ngươi.”

Ta lập tức có phong thái như nam tử, ôm quyền nói: “Nguyện nghe theo sai bảo của Hoàng Thượng.”

Hạ Thần Dịch ôn hòa mỉm cười, “Sau này lúc không có ai, ngươi và ta không cần câu nệ lễ quân thần.”

Ta có chút khó kiềm chế, khuôn mặt lại một lần nữa không có tiền đồ mà đỏ lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play